Vô sỉ quá.
Tất cả mọi người ở đây đều cạn lời.
Nghiêm Thanh sắp phát điên rồi.
Tên này không phải đệ tử Lăng Tiêu Phái sao? Chắc chắn không phải rồi.
Lăng Tiêu Phái sao lại có đệ tử như vậy chứ?
Ở bên ngoài không giữ gìn thanh danh cho Lăng Tiêu Phái mà còn làm bại hoại thanh danh Lăng Tiêu Phái.
Sư phụ ngươi có biết không?
Chưởng môn ngươi có biết không?
Bọn họ có một chưởng vỗ chết ngươi không?
Trương Chính nhìn vẻ mặt bất cần đời của Lữ Thiếu Khanh, một gương mặt chẳng quan tâm chuyện gì.
Loading...
Hắn ta lập tức hiểu loại người như Lữ Thiếu Khanh chẳng để ý thể diện gì cả.
Hắn ta cũng không vòng vo thêm, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Lữ sư huynh, huynh là sư đệ của Kế Ngôn sư huynh, có lẽ thực lực không kém hơn Kế Ngôn sư huynh bao nhiêu đâu nhỉ.”
“Có dám luận bàn với chúng ta một phen không?”
Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh không thay đổi, ánh mắt rơi lên người hai người: “Hai người các ngươi tên là gì?”
“Trương Chính!”
“Ngô Thiên Tung!”
Lữ Thiếu Khanh hỏi Trương Chính: “Trương Tòng Long là gì của ngươi?”
Trương Tòng Long, Đại đệ tử thủ tịch Quy Nguyên Các, thực lực cường hãn, nghe nói đã là Kết Đan kỳ hậu kỳ, có thể đột phá bất cứ lúc nào.
Kế Ngôn là đại diện thanh niên Lăng Tiêu Phái.
Trương Tòng Long là đại diện thanh niên Quy Nguyên Các.
Giọng điệu Trương Chính đầy tự hào: “Là thân đại ca của ta.”
Ngô Thiên Tung nói: “Trương sư huynh là niềm tự hào của Quy Nguyên Các chúng ta.”
Lữ Thiếu Khanh à một tiếng: “Không phải vẫn là bại tướng dưới tay sư huynh nhà ta sao?”
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến Ngô Thiên Tung tức đến muốn thổ huyết.
Trương Tòng Long rất lợi hại, nhưng hắn ta không phải đối thủ của Kế Ngôn.
Trong đại hội luận võ gần đây nhất, hắn ta cũng thua trong tay Kế Ngôn, đứng vị trí thứ hai.
Lữ Thiếu Khanh ít nhiều cũng đoán ra được nguyên nhân Trương Chính tìm hắn luận bàn.
Là muốn tìm lại chút mặt mũi giúp ca ca hắn ta.
Trương Chính thở phì phò nói: “Bớt nhiều lời đi, ngươi có dám đấu với ta một trận không?”
“Thua, ta tùy ý ngươi xử trí.”
Lữ Thiếu Khanh quay đầu đi: “Không có hứng, dựa vào cái gì chứ?”
“Ngươi sợ?”
Trương Chính cười lạnh.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Đúng là sợ.”
Mọi người đều ngạc nhiên, những lời như vậy mà cũng nói ra được à?
Ngươi là thái giám à?
Thật sự không phải nam nhân.
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục nói: “Ta sợ không cẩn thận đánh chết ngươi.”
Cuồng vọng phách lối.
Trương Chính tức giận, bản lĩnh không lớn nhưng ngông cuồng có thừa.
“Đến đây, ngươi cứ thử đi.”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Không có hứng.”
“Ngươi...”
Chương Cẩm nói: “Lữ công tử, Trương công tử, vẫn nên dĩ hòa vi quý đi. Đánh nhau sẽ làm ảnh hưởng hòa khí , người nào thua cũng đều rất khó coi.”
“Chư vị nói có phải không nào?”
Đám người sau lưng ồn ào.
“Sợ cái gì, đánh đi...”
“Đúng vậy, đừng lãng phí thời gian nữa...”
“Có đánh nữa không vậy?”
Bên ngoài đã có không ít người vây xem tò mò nhìn nơi này.
Sư đệ Kế Ngôn Thiên Ngự Phong, đệ tử Quy Nguyên Các đã đủ để rất nhiều người đến hóng chuyện.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Chương Cẩm cố ý không đóng cửa.
Nếu đóng rồi thì bên ngoài sao còn thấy được gì.
Lữ Thiếu Khanh lạnh nhạt liếc Chương Cẩm một cái.
Lão mập chết tiệt.
Lời này nghe như đang khuyên bảo nhưng trên thực tế là đang đổ thêm dầu vào lửa.
Trong nhóm người bên ngoài có một thiếu nữ tầm hai mươi tuổi lông mày không kìm được nhíu chặt lại.
Gương mặt thiếu nữ này trắng nõn, lông mày lá liễu nhàn nhạt, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm mấy người trong phòng.
Mái tóc cột đuôi ngựa đơn giản làm tăng thêm mấy phần khí khái hào hùng.
Ánh mắt thiếu nữ nhìn chằm chằm Chương Cẩm không hề vui vẻ.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh trong phòng rơi lên người Tạ Sùng.
“Ngươi là đệ tử phong nào? Ngươi dẫn bọn hắn tới là muốn sỉ nhục Thiên Ngự Phong ta sao?”