Chương 16: Hắn là nỗi nhục của Lăng Tiêu Phái (tt)
Trương Chính và Ngô Thiên Tung liếc nhau, hai người đồng thời hiểu ý trong mắt đối phương.
Trương Chính cười nói: “Tạ huynh, hai người chúng ta muốn đi làm quen vị Lữ sư huynh này một chút, không biết có được không?”
Tạ Sùng hơi chần chờ: “Cái này...”
Nói thật, hắn ta cũng không thân với Lữ Thiếu Khanh, số lần gặp Lữ Thiếu Khanh ít đến đáng thương.
Nói thật, trong đệ tử Lăng Tiêu Phái có không ít người chưa từng gặp Lữ Thiếu Khanh lần nào.
Lữ Thiếu Khanh không chỉ một hai lần vắng mặt trong đại hội môn phái, cho nên có vài đệ tử sau khi gia nhập thật sự chưa từng gặp Lữ Thiếu Khanh.
Tạ Sùng cũng chỉ thoáng nhìn thấy hắn từ xa một hai lần trong đại hội môn phái.
Ngô Thiên Tung nói: “Tạ huynh, không phải huynh sợ hắn đấy chứ?
Dính đến mặt mũi nam nhân, Tạ Sùng lập tức cứng cổ nói:
Loading...
“Đùa à, Tạ Sùng ta sao lại sợ hắn?”
Trương Chính nói: “Vậy chúng ta đi làm quen một chút, dù sao có thể tạo mối quan hệ với đệ tử thân truyền Lăng Tiêu Phái là chuyện rất khó.”
“Huống hồ, hắn còn là sư đệ của Kế Ngôn sư huynh, nếu có thể thông qua hắn tạo mối quan hệ với Kế Ngôn sư huynh, dù với ta hay ngươi cũng đều có lợi.”
Tạ Sùng nghe thấy vậy, lúc này gật đầu: “Được, chúng ta đi bái phỏng Lữ sư huynh một chút.”
Chương Cẩm vui mừng, là kẻ đã thành tinh sao hắn ta không nhận ra Trương Chính và Ngô Thiên Tung không hề có ý tốt chứ?
Nhưng hắn ta không vạch trần, ngược lại còn vội vàng dẫn đường.
Trên đường đi, Ngô Thiên Tung một lần nữa hỏi Tạ Sùng: “Tạ huynh, thực lực của hắn thật sự rất bình thường sao?”
Tạ Sùng khẳng định gật đầu: Tất cả mọi người đều nói như vậy, ngay cả chưởng môn cũng nói hắn là một tên quỷ lười...”
Bên này Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y đang chờ bưng thức ăn lên.
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Không đợi Lữ Thiếu Khanh lên tiếng, cửa bên ngoài đã mở ra.
Tạ Sùng tiến đến đầu tiên.
“Lữ sư huynh, ta là...”
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách: “Ra ngoài.”
Nụ cười đang nặn ra trên mặt Tạ Sùng cứng lại.
Sau đó trong lòng hắn ta bốc lên cơn lửa giận.
Ngươi tưởng rằng ngươi là Kế Ngôn sao?
Ngươi mà là Kế Ngôn ta sẽ cụp đuôi ra ngoài không nói hai lời.
Nhưng một phế vật như ngươi mà cũng dám như vậy?
Chẳng qua ngươi chỉ có sư phụ và sư huynh bảo bọc thôi, ngươi là cái thá gì chứ?
Trương Chính và Ngô Thiên Tung sau lưng tiến vào, trên mặt mang nụ cười.
Ngô Thiên Tung nói: “Xem ra Lữ sư huynh rất ngông cuồng.”
“Không hề để Tạ sư huynh ngươi vào mắt.”
Trương Chính nói: “Hẳng là ỷ có Kế Ngôn sư huynh làm chỗ dựa nên có thể không để người ta vào mắt?”
Lông mày Lữ Thiếu Khanh càng thêm nhíu chặt.
Trong lòng hắn khó chịu.
Ăn một bữa cơm mà cũng bị người ta quấy rầy sao?
Lữ Thiếu Khanh nói: “Sao? Ta có Đại sư huynh bảo bọc, ngươi không phục?”
“Ngươi là đệ tử phong nào? Để ta về bảo Đại sư huynh đến chỗ các ngươi dạo một vòng.”
Khốn nạn, thật vô sỉ.
Không hề biết xấu hổ là gì.
Thoải mái thừa nhận có Kế Ngôn làm chỗ dựa.
Lời này của Lữ Thiếu Khanh chẳng những khiến đám Tạ Sùng, Trương Chính cạn lời, ngay cả Tiêu Y cũng bó tay rồi.
Nhị sư huynh, hình như như vậy thì không biết xấu hổ quá rồi đấy.
Trương Chính nói: “Ta không phải đệ tử Lăng Tiêu Phái, ta là đệ tử Quy Nguyên Các.”
Lữ Thiếu Khanh càng không nể mặt: “Không phải đệ tử Lăng Tiêu Phái mà cũng dám tới quấy rầy ta?”
“Còn nữa, người Quy Nguyên Các tới đây để làm gì? Gây chuyện à?”
“Thật sự cho rằng Lăng Tiêu Phái chúng ta dễ khi dễ sao?”
“Ngươi có tin một mũi Xuyên Vân tiễn của ta có thể gọi tất cả các đệ tử Lăng Tiêu Phái đến đây thu thập ngươi không?”
Ngươi cho rằng ngươi là Kế Ngôn à?
Cho dù là Kế Ngôn cũng không có năng lực này nhỉ?
Chưởng môn Lăng Tiêu Phái các ngươi thì còn tạm được.
Trương Chính và Ngô Thiên Tung thật sự cạn lời.
Tên này, đúng là vô sỉ.
Với người môn phái mình thì đem Kế Ngôn ra dọa, với môn phái khác thì khiêng thẳng Lăng Tiêu Phái ra.
Ngươi có còn là nam nhân không?
Trong lòng Chương Cẩm càng cười lạnh.
Hóa ra là một tên không có bản lĩnh, chỉ biết dựa vào người khác chống lưng cho mình.
Giới tu chân coi trọng nhất là thực lực.
Thực lực bản thân không được, dù chỗ dựa có lợi hại mấy, trong lòng người khác cũng sẽ coi thường.
Ngô Thiên Tung nói: “Lữ sư huynh, lời này của huynh hơi quá rồi đấy.”
“Chúng ta tới đây là mang theo thành ý kết giao. Lữ sư huynh, huynh làm vậy không đúng đạo đãi khách đâu.”
“Chẳng lẽ Lăng Tiêu Phái đều đãi khách thế này sao?”
Ngô Thiên Tung muốn đem Lăng Tiêu Phái ra, ngươi không cần mặt mũi nhưng dù sao Lăng Tiêu Phái vẫn cần mặt mũi, đúng không nào?
Ngươi ở bên ngoài dù có làm gì cũng phải giúp giữ mặt mũi Lăng Tiêu Phái chứ?
Nhưng hắn ta không từng nghĩ, Lữ Thiếu Khanh lại có thể thoải mái gật đầu thừa nhận: “Không sai, Lăng Tiêu Phái đãi khách như vậy đấy.”
“Không phục à? Không phục cũng vô ích.”