Bên phía người của ta cũng nắm chắc binh khí, không hề sợ hãi.
Căn bản khi đã trở thành các thẻ bài chiến đấu, bản năng của họ chính là chiến đấu. Sẽ không có sợ hãi trên chiến trường mà chỉ có kích thích cùng hưng phấn.
Tất nhiên, nếu kẻ thù có thể thi triển các trạng thái tiêu cực lên quân của ta thì vẫn là một chuyện khác. Còn bình thường quân đội của ta sẽ không còn cảm xúc sợ hãi nữa.
Nhìn ta thấy binh lính của ta như vậy. Diệp Bối tán thưởng:
- Tiểu thủ lĩnh của nhân loại! Ngươi đúng là có bản lĩnh. Chẳng trách lại dám tới tận nơi này để tuyên chiến với chúng ta. Không ngờ đến giờ phút này những dã man nhân bị ngươi thu phục vẫn một lòng muốn chiến đấu cho ngươi. Có thể khuất phục tộc nhân của ta đến tình trạng trung thành như thế này, ngươi nhất định chính là một thủ lĩnh của nhân tộc vĩ đại. Chỉ đáng tiếc, ta sẽ cho ngươi thấy, tinh anh của tộc ta không phải là thứ binh lính thôn dân của nhân loại các ngươi có thể đối đầu được.
Ta cười lớn:
- Ha ha ha ha! Diệp Bối tiểu thư quả đúng là nói phét không biết ngượng. Có điều tiểu thư vừa rồi hình như đã quên ước hẹn giữa chúng ta. Tiểu thư đã nói cho ta biết bí mật về việc dã man nhân của các người cùng kế hoạch tấn công quy mô lớn vào bình nguyên của nhân loại chúng ta nhưng lại chưa nghe ta nói tại sao ta lại có thể thu phục được binh lính tộc nhân của ngươi, khiến họ trung thành như vậy. Hiện tại ta rất muốn nói cho cô biết, nhưng trước mắt, nghe lời nói của cô thực sự rất chối tai. Ta có một đề nghị như thế này, cô có dám để một chiến sĩ tinh nhuệ của mình đầu với một chiến sĩ tầm thường bên phía nhân loại chúng ta hay không?
Diệp Bối nhíu mày:
- Ngươi nói vậy là có ý gì? Ý của ngươi là một binh sĩ tầm thường nhân loại bên phía ngươi cũng có thể đấu lại tinh anh của tộc ta! Chuyện này thật nực cười? Bên phía tộc ta số lượng ít hơn các ngươi! Nếu như không phải bởi vì lợi thế về chất lượng thì làm sao lại dám chiến đấu cùng các ngươi? Chỉ cần ngươi có thể cho chúng ta thấy lính cấp thấp của ngươi có thể thắng được tộc nhân cấp cao của ta, Ha ha ha ha! Thủ lĩnh nhân loại, Diệp Bối ta sẽ không tiếp tục cuộc chiến phi nghĩa này nữa, sẽ thua ngươi tâm phục khẩu phục!
Ta gật đầu:
Loading...
- Diệp Bối tiểu thư nói không sai! Ta chính là có ý này! .
Nói đoạn ta phất tay, bên phía ta một chiến sĩ cấp thấp nhất trong đội thợ săn tiến lên. Hắn chỉ là một thợ săn phổ thông cấp một vô cùng bình thường. .
Diệp Bối chăm chú hồi lâu quan sát nói:
- Thủ lĩnh nhân loại! Đúng như ngươi nói ta là một người có mắt quan sát rất tốt. Ta nhìn rõ ràng rằng thợ săn nhân loại này đẳng cấp rất thấp, rất tầm thường. Và ta cũng khẳng định rằng hắn thậm chí không thể đánh lại được tộc nhân cấp thấp của ta chứ đừng nói là tộc nhân tinh anh! Hắn có thể chịu được 3 đòn đánh của tộc nhân tinh anh ta mà không chết đã là rất khá rồi!
Thủ lĩnh nhân loại! Ngươi chắc chắn về cuộc tỉ thí này chứ?
Ta gật đầu:
- Diệp Bối tiểu thư! Xin yên tâm! Bọn họ tin tưởng để ta làm thủ lĩnh của mình bởi vì ta có thể mang đến cho họ chiến thắng. Đây cũng là một phần lý do vì sao mà tộc nhân của nàng lại thuần phục ta như vậy! Ta có thể đưa họ đến cuối cùng của chiến thắng và danh vọng.
Diệp Bối nhếch mép:
- Nhân loại! Sự tự tin của ngươi sẽ giết chết thuộc hạ trung thành của ngươi! Ta sẽ để người của ta chiến thắng tên thuộc hạ này của ngươi một cách dễ dàng, có lẽ việc này sẽ khiến những tộc nhân của ta đang bị ngươi làm cho u mê có thể tỉnh ngộ trở lại.
Nói đoạn Diệp Bối phẩy tay, một bộ hạ đáng tin của nàng bước lên phía trước.
Đây rõ ràng là một dã man nhân vệ sĩ tinh anh cấp bậc khá cao.
Chỉ thấy người thợ săn xông lên phía trước, trực tiếp đối chiến cùng với tên dã man nhân to lớn.
Diệp Bối cưỡi trên lưng một con sói lắc đầu nói:
- Thật là liều mạng. Người thợ săn này mặc dù dũng cảm nhưng đừng nói đến chiến thắng. Có thể chịu được ba đòn đánh của dã man nhân tinh anh đã là rất không tệ rồi.
Quả nhiên người thợ săn không có ý né tránh đối kháng cùng đối phương, ăn miếng trả miếng rất nhiệt tình.
Tên dã man nhân tinh anh thấy đối thủ liều chết như vậy thì cầu còn không được.
Hắn không ngại bị thương, thậm chí là thương nặng một chút. Nhưng hắn nắm chắc nếu chiến đấu kiểu này người chiến thắng cuối cùng sẽ chính là hắn.
Chỉ thấy dao của người thợ săn đâm được vào người của tên dã man nhân, còn bản thân lại tiếp tục chịu một bổng rất nặng từ phía hắn. Nghe thấy tiếng xương cột vỡ vụn. Máu của người thợ săn trào ra khỏi miệng.
Tên dã man nhân mặc dù bị thương, vết dao đâm cũng không nhẹ nhưng cười gằn nói:
- Nhân loại! Ngươi chết rồi! Sau đòn đánh này của ta, ngươi mặc dù không chết ngay nhưng đã không còn năng lực phản kháng nữa. Các ngươi nếu không đầu hàng, ta sẽ giết chết ngươi ngay lập tức! Ha ha ha ha!
Đến lúc này Diệp Bối cũng không còn lo lắng nữa. Mặc dù bên mình bị thương nằm ngoài dự liệu nhưng chiến đấu kiểu này sẽ mang đến chiến thắng không phải bàn cãi. Đối với hành xử của dã man nhân tinh anh chiến binh nàng vô cùng hài lòng, hướng về phía chúng ta nói lớn:
- Nhân loại thủ lĩnh! Ngươi đã nhìn thấy chưa? Bên phía các ngươi mặc dù đông hơn chúng ta, nhưng về chất lượng thì không thể so sánh. Làm theo giao ước của chúng ta, lập tức đầu hàng, nếu không ta sẽ giết chết tên thợ săn dũng cảm này ngay trước mặt tất cả các ngươi bởi vì các ngươi. Đây là các ngươi bội tín, đừng oán trách chúng ta!
Ta lắc đầu nói:
- Diệp Bối tiểu thư, cuộc chiến còn chưa kết thúc! Hay nói cách khác, tất cả chỉ mới thực sự bắt đầu!
Ánh mắt của Diệp Bối bất ngờ ngưng trọng, không tin vào mắt mình:
- Cái gì?
Vào lúc này một luồng ánh sáng lan tỏa. Thẻ bài thợ săn đã đủ điều kiện để tiến hóa thành thợ săn đội trưởng.
Chỉ thấy hắn đứng lên, khí thế và các vết thương hoàn toàn hồi phục trong ánh mắt khiếp sợ của đối thủ.
Tên dã man nhân tinh anh kia trợn mắt nói:
- Không thể nào! Các ngươi như thế này chính là ddi.t lận! Đây là ma pháp hồi phục, hơn nữa còn có ma pháp cường hóa lợi hại như vậy!
Ta nhếch mép:
- Dã man nhân chiến binh. Các ngươi đang tham gia một cuộc chiến mà tất cả chúng ta đều đứng ngoài không hề tham gia. Chẳng qua thợ săn phía trước là chiến binh ký kết khế ước với ta nên được ma thuật của ta che chở. Trong chiến tranh quy mô, ta cũng không cần can thiệp vào cuộc chiến của các ngươi. Nếu trên chiến trường, ngươi đối mặt với hắn, vậy phải chiến thắng được đặc tính và hình thái này của hắn mới được. Không lẽ, trên chiến trường, ngươi nhìn thấy sự việc này diễn ra, ngươi lại không dám chiến đấu nữa! Nếu vậy, ta nghĩ cuộc chiến này không cần diễn ra nữa. Bởi vì cơ bản các ngươi không có gan chiến đấu với hình thái này của họ.