Viên thủ lĩnh nghe vậy thì cười khổ nói:
- Điều này đích thực là ta có biết! Ta chỉ bất ngờ là tại bên trong căn cứ này vậy mà có người lại nhận ra thân phận vệ sĩ bé nhỏ của ta!
Diệp Bối che miệng cười nói:
- Ha ha! Cái này cũng khá ấn tượng bởi vì ta khi lần đầu gặp đã nhìn khuôn mặt của ngươi rất ngốc. Mặc dù hiện tại không biết ngươi bằng cách nào đã có thể trở thành thủ lĩnh có thực lực tiến bộ như vậy, nhưng ta nghĩ ngươi cũng khó lòng có thể phát triển thêm được nữa, đúng chứ?
Ta đưa tay lên mặt, từ đằng xa có thể loáng thoáng nghe thấy nội dung của cuộc trò chuyện.
Diệp Bối này quả nhiên thông minh, đã làm hỏng mất kế hoạch của ta, hơn thế nữa, mắt quan sát và nhận định rất tốt. Không những có thể nhận ra được một kẻ vô danh trong đội ngũ của mình, phân tích đúng được tình thế lại còn đánh giá không hề sai lầm thẻ bài dã man nhân thủ lĩnh này của ta. Đích thực là ngộ tính thấp hơn các thẻ bài khác khá nhiều. Dùng điểm kinh nghiệm để thăng cấp cũng nhiều hơn. Không những vậy, cũng đúng là không còn khả năng tiếp tục thăng cấp bình thường được nữa.
Thật sự là quá thông minh rồi. Một bước này đã khiến cho kế hoạch bất ngờ của chúng ta đã phá sản.
Những dã man nhân đang hướng vũ khí về phía của các thợ săn cũng buông bỏ lại mà quay ra hướng về phía của đối phương trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu.
Ta lúc này cũng thúc ngựa tiến lên phía trước.
Diệp Bối nhìn thấy ta thì cười nhẹ nói:
Loading...
- Ồ! Nếu ta không lầm thì chính ngươi là thủ lĩnh thật sự của đám người này đúng chứ? Nói ta nghe, ngươi bằng cách nào có thể thu phục được đám thuộc hạ này của Nhã Cát theo ngươi vậy?
Ta chỉnh lại vành mũ rồi mỉm cười:
- Diệp Bối tiểu thư nói không sai? Ta đích thực là thủ lĩnh của bọn họ. Chẳng qua ta tiến đến đây ra mặt là muốn thương thảo với ngài một chút.
Diệp Bối hừ lạnh:
- Nhân loại ddi.t xảo! Các ngươi vốn muốn lừa gạt chúng ta, hiện tại còn muốn thương thảo cái gì?
Ta lắc đầu:
- Xin ngài đừng hiểu lầm! Ta vốn chỉ muốn giảm thiểu thương vong. Lừa gạt các ngài là vì muốn giảm thiểu thương vong, mà thương thảo cùng mọi người cũng chính là vì mục đích này. May mắn, ta phát hiện ra tại nơi này, Diệp Bối ngài rất có chính kiến và thông minh do đó ta mới mạo hiểm lên đây để nói chuyện. Nếu ngài cảm thấy không hợp lý, với đầu óc nhạy bén của ngài chắc chắn sẽ đưa ra quyết định sáng suốt! Ngài không muốn nghe sao?
Diệp Bối thấy ta nói vậy thì trong lòng cũng có chút đồng tình:
- Được! Nhân loại! Nếu ngươi thực sự có ý hay thì ta có thể thử nghe một chút! Dẫu sao đây là thương lượng! Nếu không thể có kết quả tốt thì ta cũng không ngại cùng ngươi đánh một trận!
Ta gật đầu:
- Vậy tốt! Ta muốn hỏi các vị vì sao lại xâm nhập vào địa phận của nhân loại chúng ta, thực hiện chiến tranh quy mô như vậy? Có cách nào để chấm dứt cuộc chiến tranh này hay không? Nếu ngài trả lời ta thì ta sẽ cho ngươi biết cách ta đã thu phục những thuộc hạ này của ta như thế nào?
Diệp Bối trầm tư một chút:
- Đúng là những điều ngươi vừa hỏi đều là cơ mật nhưng so với cách ngươi có thể thu phục được những tộc nhân dũng mãnh của ta trung thành thới mức quay ra chống lại cả ta như thế này thì thật không đáng kể gì. Đây là trao đổi rất có lợi, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Năm nay tại hoang nguyên nơi chúng ta sinh sống mất mùa quà nặng. Mà đến năm nay đã là năm thứ ba xảy ra tình trạng này. Nhân dân dã man tộc nhân của ta không còn cách nào khác chỉ có thể tổ chức cướp bóc xuống khu vực đồng bằng phì nhiêu của các người để lấy lương thực về cho tộc nhân của mình cầm cự qua mùa đông khắc nghiệt sắp tới.
Còn về làm sao để chấm dứt chiến tranh. Ta nghĩ cũng không hề khó. Chỉ cần bình nguyên của các ngươi cung ứng tất cả lương thực cho chúng ta, chết đói thay cho chúng ta là được rồi!
Ta nhếch mép:
- Khẩu khí thật lớn! Nói vậy, hoang nguyên các ngươi đích thực là muốn khai chiến toàn diện với chúng ta, không sợ binh đoàn thiện chiến của chúng ta quét sạch các ngươi hay sao? Đừng quên vì lý do gì mà dã man nhân các ngươi phải trốn chạy vào hoang nguyên cằn cỗi bao nhiêu lâu nay? Còn không phải là không thể đấu lại quân đoàn tinh nhuệ của nhân loại chúng ta?
Diệp Bối tức ddi.t nói:
- Không sai! Đúng là nhân loại các ngươi có thánh điện kỵ sĩ đoàn rất tinh nhuệ. Nhưng bọn chúng là để phục vụ hoàng gia, một chút thương tổn ở ngoại vi đồng bằng này do chúng ta đánh cướp sẽ không khiến nhân loại huy động đội quân thiện chiến như vậy đến đây đâu.
Ngừng một chút, nàng cười lớn:
- Ha ha ha ha! Mà cho dù có đến thì sao? Chỉ cần chúng ta biết tin thánh điện kỵ sĩ quân đoàn đến lập tức sẽ rút lui vào hoang nguyên, ở nơi cát sỏi cằn cỗi đó, vó ngựa của thánh điện kỵ sĩ quân đoàn sẽ không thể làm truy đuổi được chúng ta, chúng ta việc gì phải sợ!
Ta hừ lạnh:
- Nói hay lắm! Hóa ra là các ngươi đã có tính toán vơ vét và tàn sát các thôn dân của chúng ta từ trước. Nếu vậy cũng đừng trách chúng ta vô tình. Có điều dù đúng là thánh điện kỵ sĩ quân đội không thể đến nhưng ngươi cũng không nên tự tin thái quá, kẻo không cẩn thận sẽ bị lật thuyền bởi vì những thôn làng hẻo lánh mà các ngươi coi thường ở nơi này đấy?
Diệp Bối cười lớn nói:
- Ha ha ha ha! Tiểu thủ lĩnh nhân loại! Ngươi đúng là còn quá trẻ, kiến thức còn rất hạn hẹp. Ngươi nghĩ rằng có thể chiến thắng được Nhã Cát, một thống lĩnh nhỏ của bên ta, thu phục được một toán quân dưới trướng hắn là có thể coi thường sức mạnh của dã man tộc tại hoang nguyên sao? Nói cho ngươi biết, binh lực của chúng ta vô cùng lớn và hùng mạnh. Thời ddi.t dài sinh sống tại hoang nguyên khắc nghiệt đã khiến cho tộc ta trở thành những chiến sĩ anh dũng. Các ngươi sẽ không phải là đối thủ của chúng ta! Hiện tại để Diệp Bối ta cho ngươi thấy sức mạnh thật sự của tộc ta!
Tiếng tù và lại vang vọng, các dã man nhân và chiến sĩ giơ cao vũ khí, bọn họ hướng về quân đội chúng ta mà hò hét. Khí thế nhất thời tăng vọt. Cả những con sói xám to khỏe cũng bắt đầu khom người nhích dần lại, siết chặt vòng vây.