Mặc dù hô lên như thế nhưng trong lòng của hắn đang chửi bới không ngừng. Ai bảo hắn vừa rồi trước khi xuất hành đã khoác lác nói cái gì mà dễ dàng đánh thắng kẻ địch. Hiện tại còn chưa va chạm đã cắm mặt mà chạy về không phải là làm trò cười cho Nhã Tát đại nhân và đại tế tư sao?
Thật ra trong lòng hắn cũng đang muốn co giò lên mà chạy bỏ mẹ đi được!
Ở bên phía quân ta thấy đàn ong đã xuất kích thì trọng giáp kỵ binh với chiến lực mạnh nhất bên ta cưỡi trên trâu lớn tung vó đạp về trước gầm lên một tiếng chấn động đất trời.
Chính xác đúng là gầm lên thật! Nghe rất kinh khủng!
Viên đội trưởng đội thợ săn biết trọng giáp kỵ sĩ không thích nói chuyện nên lập tức hét lớn:
- Xung phong!
Khí thế đang lên, toàn quân xông về phía trước, hiện tại kẻ địch đang bị ong đốt nhốn nháo hết cả chính là thời cơ hiếm có!
Con mẹ nó! Thế này mà không đánh thắng được nữa thì quá nhục rồi! Tưởng là phải chết chắc mà lần này có thể băm vằm đám khốn nạn này ra mà ddi.th lấy chiến thắng rồi! Ai mà tâm tình không xúc động!
Vấn đề bọn họ biết, thời ddi.t phải thật nhanh, tranh thủ lúc kẻ địch bị ong đốt mà rối loạn chưa kịp chỉnh đốn đội hình, đánh tan thế trận của bọn chúng.
Cơ hội quý giá này, tuyệt đối không thể để mất! Dù bản thân mất mạng cũng phải lao lên bằng hết tốc độ mà tranh thủ cho đồng đội xông tới!
Loading...
Một số lớn dã man nhân bắt đầu giẫm đạp lên nhau. Một số khác cảm thấy không ổn thì rời khỏi hàng ngũ để tìm được tháo chạy!
Hai bên cánh bất ngờ sồ ra một đám chó và lợn lòi hung dữ, nhảy bổ vào những tên tách ra mà cắn xé khiến cho bọn chúng nhất thời cũng sợ hãi không dám tiếp tục tách ra nữa. Lại sống chết mà giẫm đạp len vào giữa trung quân của mình, tình thế vô cùng hỗn loạn.
Đang khi chúng ta nhìn thấy chiến thắng lớn trong tay bất ngờ nghe tiếng phừng, phừng.
Từ phía của dã man nhân thủ lĩnh và đại tế tư bùng lên một ngọn lửa lớn đánh về phía này khiến cho rất nhiều ong lập tức rơi rụng.
Đại tế tư mừng rỡ nói:
- Quả nhiên không sai! Bầy ong này được đối phương triệu hồi ra chỉ là ong mật bình thường. Lửa của ta hoàn toàn có thể tiêu diệt được! Nhã Tát đại nhân! Xin ngài chờ một chút! Ta sẽ niệm chú thi triển bí pháp diệt hỏa phần thiên của tộc ta, khiến cho môi trường xung quanh nóng lên, đám ong này sẽ lập tức bị vô hiệu hóa, cùng với đó, nọc độc bọn chúng gây ra cũng sẽ bị giảm tác dụng! Hơn thế nữa, lửa mà nó tạo ra cũng sẽ khiến cho kỵ binh trâu và đám chó cùng lợn rừng kia sẽ bị ảnh hưởng mà sợ hãi.
Nhã Tát bên cạnh gấp gáp xen lẫn vui mừng nói:
- Đại Tế Tư! Mau mau thi pháp!
Đại tế tư gật đầu! Cũng không dám chậm trễ, lập tức lầm rầm niệm chú ngữ!
Thằng này vốn tính cẩn thận, vừa rồi đã thử dụng hỏa công thấy có tác dụng thì mới tập trung linh lực để thi triển chú pháp diện rộng. Hơn thế nữa nó nói rõ như vậy để Nhã Tát đại nhân ở bên cạnh biết hắn đang làm gì, việc quan trọng thế nào! Ông đây đang thi pháp có thể thay chuyển toàn cục, tập trung mở to mắt ra mà bảo vệ trong lúc ông niệm chú, đừng có làm phiền!
Ý của hắn có lẽ là như vậy!
Mà ý này cũng không thừa!
Sau khi ta nhìn thấy động tác niệm chú của tên đại tế tư thì lập tức quát lớn:
- Cung tiễn thủ! Không cho tên đại tế tư đó niệm chú! Phóng tiễn!
Phụt! Phụt!
Hàng loạt cung tên được bắn ra nhằm tới hướng của đại tế tư đang niệm chú phóng tới.
Thanh thế rất kinh người.
Mặc dù trước đó đã nhận định rằng khoảng cách xa như vậy thì nguy hiểm không đáng ngại nhưng nhìn thấy đồng loạt cung tiễn thủ nhắm về phía của đại tế tư như vậy, hơn thế nữa hắn còn đang niệm chú ngữ quan trọng. Nhã Tát cảm thấy bản thân nhất định phải đề phòng mọi mối nguy hiểm nào dù là nhỏ nhất cũng không thừa. Hắn lập tức hô lớn:
- Tất cả vệ sĩ! Bảo vệ tế tư đại nhân!
Các vệ sĩ lập tức đứng ra che chắn phía trước, giơ lên những tấm khiến vững chãi.
Mặc dù động tác này rõ ràng là rất thừa.
Hàng loạt cung tên phóng lên đều rất nhanh rơi rụng xuống phía trước.
Có những mũi tên thậm chí còn không đi đến được hết nửa đường.
Đủ để thấy hành động phóng tiễn này kệch cỡm đến thế nào!
Nhìn thấy hành động này đám thủ vệ cười ha hả. Bản thân Nhã Tát cũng bắt đầu ngờ vực có phải bản thân đã quá lo lắng rồi hay không?
Bất ngờ một cung thủ trẻ tuổi nhếch mép, ánh mắt của hắn từ đầu vốn đã sắc lạnh nhìn về phía đại tế tư với vẻ chắc thắng:
- Chính là lúc này!
Phụt! Vù vù!
Mũi tên rời cung, xé gió lao tới! Vun vút hướng về phía của đại tế tư trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người!
Bao gồm cả chính ta!
Phập!
Chỉ tiếc là khoảng cách thực sự quá xa, mũi tên sau khi đi đến cuối thì lực cũng đã cạn. Bị Nhã Tát bên cạnh dễ dàng nắm được trong tay.
Mặc dù ở khoảng cách quá xa này, để mặc cho mũi tên bay đến có lẽ cũng đã rất yếu ớt, không thể làm hại được tế tư đại nhân, nhưng đúng là rơi đốp một cái vào cuống họng của tế tư khi hắn đang lầm rầm niệm chú ngữ đầy ma lực thì cả đám rất có thể sẽ bị sóng xung kích ma lực phản phệ làm cho lao đao.
Ngoài ra thì tên bay yếu ớt như vậy hoàn toàn không có nguy hiểm gì!
Nhưng Nhã Tát cũng phải toát mồ hôi mà nói ra một câu:
- Lực bắn không tệ!
Gã cung thủ trẻ tuổi thấy tên của mình bắn bị chắn lại thì nghiến răng:
- Tức chết ta rồi! Một chút nữa là đã có thể thành công!
Con mẹ nó! Thằng này lúc bắn thì hầm hố thôi rồi, mà lúc thất bại thì cũng than vãn cứ như thật!
Có điều khi hắn đang than trách thì ta ở đằng sau vỗ vai hắn mà cười nói:
- Không phải là thất bại! Ngươi đã làm rất tốt! Chúng ta đã thành công rồi!
Ngay vào lúc đó đại tế tư bất ngờ dừng lại chú ngữ, mở mắt ra, miệng trào ra máu rên rỉ nói:
- Không xong rồi!
Sau đó lăn ra đất chết trong ánh mắt khiếp hãi của mọi người!