Cái ta mong muốn chính là hiệu quả chiến đấu như thế này! Có vậy tinh thần chiến đấu sẽ ngày càng cao!
Nói thế đằng nào cũng chết, việc gì phải sợ hãi cho nó sang mồm, chứ ta đây cũng tính toán cả rồi! Không phải là không có cơ hội.
Có điều đôi lúc muốn nhìn thấy cơ hội phải đặt bản thân và quân đội vào tình thế liều mạng mới được.
Dồn binh đến chân tường khiến họ không có đường lui sẽ tạo ra hiệu quả liều mình để giữ mạng.
Ngược lại đối với đồng đội thì không cần. Bên phía ta có tinh thần bất khuất. Cái họ cần chính là sự khích lệ để đấu tranh khỏi sợ hãi bản năng là được.
Sợ hãi trước kẻ địch mạnh là rất bình thường. Có điều ta đã giúp cho họ thấy với những kẻ không sợ chết lại sợ hãi kẻ địch thì điều đó thật lố bịch.
Kẻ địch hiện tại càng đáng sợ thì lại càng kích thích tinh thần chiến đấu của họ hơn.
Giống như bây giờ vậy.
Ngay khi kết thúc chiến đấu từ xa, hai đội kỵ binh đặc biệt tinh nhuệ lao tới áp sát lá cà với nhau.
Bên phía thợ săn lập tức rút dao ra, nằm sát trên lưng trâu.
Loading...
Bọn họ chủ định dùng trâu để húc đối phương là chủ yếu. Trong lúc giao tranh nếu phát sinh dị biến sẽ dùng dao để tấn công kẻ địch cũng là bảo vệ trâu bị kẻ thù tấn công hai bên sườn.
Suy cho cùng trâu ngoại trừ húc phía trước ra thì hai bên sườn không khác gì hai miếng thịt vô hại cho người ta chặt chém cả. Hơn thế nữa diện tích này còn rất to. Vì thế trong chiến tranh áp sát nếu để kẻ thù bổ ở hai bên thì với động tác quay đầu cũng là quá muộn để cứu nó một mạng.
Người thợ săn hiện tại đã khiến khu vực này trở thành khu vực không dễ tấn công chút nào.
Việc của anh ta chỉ cần phòng thủ để trâu kịp quay đầu húc về phía kẻ thù.
Sự phối hợp này khiến cho kỵ binh sói xám nhỏ hơn và nhanh hơn, có thể chọc vào mạng sườn hai bên. Hai tên áp sát một con trâu. Trong điều kiện bình thường đã có thể dễ dàng hạ sát nhưng gặp phải chống cự quyết liệt của thợ săn trên lưng cũng không dễ dàng đắc thủ. .
Hơn thế nữa, bọn chúng không có nhiều thời ddi.t. Ngoại trừ có lực húc kinh người thì móc sừng của con trâu khi quay đầu đâm tới đối với cả kỵ binh và sói xám đều là sát thương trí mạng.
Dù trước đó, dưới sự linh hoạt của sói xám, các lang kỵ binh đều tránh né được những cú húc chính diện của trâu lớn nhưng trong chiến đấu rất nhanh đã có vài trường hợp bị trâu quay đầu móc sừng nhọn đâm bục người mà tru lên gục xuống. Máu me chảy đầm đìa.
Vũ khí của dã man nhân là những thanh đao chế tạo thô sơ, nhưng là những kẻ ưa chiến đấu lại có sức khỏe nên phần lưỡi của chúng cũng rất sắc.
Có điều bằng lớp giáp rơm nhiều lớp kết hợp với các lát trúc đan lát khiến cho những con trâu có thể chống đỡ được vài vết chém mà không chịu quá nhiều thương tổn.
Ngược lại, sói xám mặc dù một số con có được trang bị giáp da sơ sài nhưng đối đầu với những con trâu khỏe và lực húc kinh người thì không chịu nổi một đòn.
Tất nhiên. Răng của sói xám ngoại trừ có thể cắn vào hầu của trâu, cắn vào những chỗ khác rõ ràng là gãi ngứa. Mà hầu của trâu nào cắn dễ dàng thế. Vì vậy năng lực chiến đấu của sói hiện tại chỉ có nhanh nhẹn luồn lách đề giúp kỵ binh trên lưng đánh chém cũng chính là nhanh chóng rút lui, tránh né những cú húc mạnh của trâu để bảo vệ mạng sống của mình.
Kỵ binh của chúng ở trên lưng đánh chém trâu bao nhiêu phát không thấy xi nhê nhưng lỡ như nó mà chậm một nhịp để trâu lớn húc cho một nhát thì chắc chắn là phọt máu mà chết tươi không phải nghi ngờ.
Chiến đấu thế này rõ ràng là không công bằng.
Trong thời ddi.t ngắn, liên tục có lang kỵ binh gục ngã.
Về bên phía của ta cũng có hai người và trâu bị ngã xuống. .
Nguyên nhân chính bởi vị đối thủ của họ quá mạnh.
Hắn chính là tên có thực lực dã man nhân thủ lĩnh. Hơn thế nữa thú cưỡi của hắn cũng là sói xám đầu đàn, thậm chí còn là sói xám đầu đàn tinh anh với kích cỡ gấp ba lần sói thường.
Nó thậm chí có cảm giác không thua kém trâu bao nhiêu. Do đó đối diện với trâu có lợi thế về hàm lớn không hề sợ hãi mà cắn vào hầu của trâu rồi nghiến đứt.
Ngoài ra thì tên dã man nhân thủ lĩnh ở phía trên cũng lợi hại hơn các tên dã man nhân khác rất nhiều.
Đừng quên bình thường lang kỵ binh đều là những tên dã man nhân có kích thước nhỏ hơn so với đồng bọn bình thường.
Còn thằng này, đừng nói là không hề thua kém những tên dã man nhân bình thường, mà hắn còn là cấp bậc thủ lĩnh, lợi hại hơn rất nhiều.
Ở phía trên lưng sói, dùng lang nha bổng đánh xuống, lực đập rất kinh người.
Thợ săn trên lưng mặc dù đưa vũ khí lên đón đỡ bằng tất cả sức lực nhưng xương cốt giống như bị vỡ nát mà gục xuống.
Bản thân con trâu cũng chịu lực đánh không nhẹ mà khụy xuống dễ dàng bị sói xám lớn cắn đứt hầu mà chết!
Lòng ta đau như cắt!
Mỗi người dân làng này đối với ta đều vô cùng quan trọng.
Mặc dù biết rằng chiến tranh tàn khốc. Thậm chí nhìn phía trước có thể trông thấy thắng lợi đã là vô cùng may mắn. .
Mặc dù biết rằng việc hi vọng không có một người nào bị mất mạng trong cuộc chiến này là suy nghĩ viển vông.
Nhưng thực sự là quá đau lòng.
Vốn nghĩ rằng để kỵ sỹ dã man nhân cưỡi trâu cầm trọng búa để định đối phó với tên thủ lĩnh cầm đầu.
Hiện tại xem ra chỉ có thể tạm thời gọi hắn ra đánh lại tên này trước.
Kỵ sĩ dã man nhân xuất hiện. Toàn thân bao bọc trong áo giáp sáng loáng. Cả con trâu bên dưới cũng được bọc giáp cẩn thận lao tới phía tên thủ lĩnh dã man nhân cưỡi sói.
Tên thủ lĩnh dã man nhân cùng con sói dưới thân thấy kẻ địch có vẻ cường đại đến ngược lại là ngập tràn chiến ý mà lao lên tấn công:
- Kẻ mới đến! Xưng tên đi! Cho ngươi được chết dưới lang nha bổng của Khải Địch ta!
Kỵ sĩ dã man nhân không trả lời hắn. Bản thân là sinh vật triệu hồi có linh trí như hắn hoàn toàn có thể trả lời. Nhưng trước đó bởi vì thân phận dã man nhân nên ta đã dặn dò hắn không được nói chuyện tránh để lộ. Mệnh lệnh này của ta đến hiện tại đối với hắn vẫn luôn có hiệu lực do đó mặc dù muốn trả lời với tên này rằng:
- Ông đây không có tên!
Nhưng hắn không thể nói ra.
Có điều theo ta thấy thì trong trường hợp này nói ra hay không nói cũng không khác gì nhau!
Đó là suy nghĩ có ta! Còn về phía của dã man nhân thủ lĩnh Khải Địch thì không như vậy.
Thấy đối thủ không chịu xưng tên, hắn cảm thấy bản thân bị coi thường liền tức ddi.t lao tới, chiến ý nhất thời tăng mạnh:
- Khốn kiếp! Ngươi cảm thấy nói chuyện với Khải Địch ta là nhục nhã sao? Nếu vậy ta sẽ cho ngươi chết khi chưa kịp nói ra tên họ của mình!