Kỳ thật khi còn bé Viên Thiệu, Viên Thuật và Tào Tháo rất thân, hễ rảnh rỗi là tụ tập nhau chơi đùa vui vẻ, đôi khi nổi máu trẻ trâu phá làng phá xóm, đánh bạc, ghé thanh lâu. Có vài lần họ còn chọc ghẹo con gái nhà lành, lâu lâu nhìn lén quả phụ tắm rửa. Vào những ngày tháng tốt đẹp ấy, họ từng leo lên những ngọn núi cao nhất, ngắm nhìn giang sơn hùng vĩ, cùng nhau tâm sự về chí hướng của mình, còn thường xuyên cưỡi ngựa vào rừng săn thú. Khi đó bọn họ đều còn rất trẻ, sách ở Thái Học rất nhiều, thành Lạc Dương rất rộng. Hồi đó cả ba đều cho rằng thiên hạ này quá rộng, rộng đến mức đủ cho họ cùng nhau thi triển tài hoa. Ai cũng nghĩ mình sẽ trở thành quan lớn trong triều, kiến công lập nghiệp, mở mang bờ cõi sau đó lưu danh sử sách. Thế nhưng chẳng biết từ khi nào, cậu bé Viên Thuật hồn nhiên lẽo đẽo theo sau lưng họ đã biến mất, một Viên Thuật khác xuất hiện, bắt đầu sống riêng lẻ, được các trưởng lão trong nhà họ Viên đào tạo. Sau đó Viên Thiệu cũng không lưu luyến son phấn ở lầu hồng nữa, bắt đầu cùng một đám giang hồ xưng huynh gọi đệ, không lâu sau nhận chức huyện lệnh Bộc Dương và rời khỏi Lạc Dương. Cũng trong thời gian này, Tào Tháo bắt đầu nhận được an bài của nhà họ Tào, gã lại kết giao bốn phương, quen biết Chu Hân, Lưu Huân, Hứa Du, Trương Mạc. Chính vào thời điểm đó, Tào Tháo đã nhận được lời bình luận nổi tiếng về mình: “Năng thần thời trị, gian hùng thời loạn.”
Khi đó Viên Thiệu mười chín tuổi, Tào Tháo mười tám tuổi, Viên Thuật mười bảy tuổi. Tào Tháo nhìn thấy ánh mắt của Viên Thiệu không đúng, hắn lập tức nhận ra Viên Thuật chưa hề thượng lượng với anh mình. Viên Thiệu cùng Viên Thuật bất hòa, trong vài tình huống sẽ đá xéo hoặc cản trở nhau. Tào Tháo hiểu hết chứ, dù sao mình cũng xuất thân thế gia, việc con cả con thứ tranh đấu là chuyện thường ngày ở huyện, chẳng có gì mới mẻ hết. Chỉ có điều nó lại xuất hiện trên người hai anh em họ Viên vô cùng thân thiết với mình, nên đôi khi gã cảm thấy buồn bã. Cảm xúc chỉ thoáng qua rồi lại thôi, đây là chuyện nội bộ nhà họ Viên, mình là người ngoài có tư cách gì để xen vào? Giữa hai anh em nhà đó, Viên Thiệu còn chịu nói chuyện với Tào Tháo như những ngày thơ bé, còn Viên Thuật mỗi lần gặp đều bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, ta đây thượng đẳng hơn người, làm gã cảm thấy chán ghét. Cho nên hầu hết mọi chuyện Tào Tháo đều sẽ có thiên hướng bênh vực Viên Thiệu, thỉnh thoảng cũng ngáng đường Viên Thuật một chút. Bất quá lần này biểu hiện của Viên Thuật đúng là có chút quái dị. Ngày thường Viên Thuật chỉ có mặt cho đủ người chưa chẳng làm thêm trò trống gì, bình thường việc hiến kế đều do Viên Thiệu làm, Viên Thuật giỏi lắm lâu lâu hùa theo là cùng. Hôm nay thằng nhóc này lại xông xáo làm việc, nó đang âm mưu điều gì? Ở thời cổ đại, hoàng đế vì củng cố quyền lực, đề phòng quân đội bạo loạn sẽ ban hành thiết quân luật, muốn điều động phải có hổ phù. Hổ phù được tách thành hai nửa, một nửa ở chỗ hoàng đế, một nửa ở chỗ tướng quân, chỉ có hổ phù nguyên vẹn mới được phép điều động quân đội. Bất quá phàm là tướng quân mang quân hàm cỡ chinh di tứ trấn trở lên đều có quyền được nuôi quân đội riêng ở nhà, chỉ cần nửa miếng hổ phù đã có thể điều động. Làm đến chức đại tướng quân, điều hơn ngàn người một lần là chuyện bình thường, nhưng Tào Tháo cùng Viên Thiệu trước chỉ là Hiệu Úy, họ không có quyền hạn đó.
Hà Tiến gật đầu nghe Viên Thuật nói, cảm thấy có chút đạo lý, tốt nhất đừng để người khác nắm được nhược điểm vẫn tốt hơn, huống hồ hắn cho rằng thập thường thị thì làm được cái quái gì? Em gái mình là thái hậu, cháu mình là hoàng đế, lũ hoạn quan ái nam ái nữ có gan vuốt râu hùm của bổn đại tướng quân sao? Tào Tháo vội vàng nói:
“Tướng quân có việc, ta cùng Bản Sơ há có thể ngồi đợi? Công Lộ nói rất đúng, không bằng để Công Lộ thay mặt tướng quân điều binh, ta và Bản Sơ tạm thời gọi một ít hộ vệ để đảm bảo an toàn cho ngài.”
Nói xong gã quay sang nháy mắt với Viên Thiệu. Viên Thiệu hiểu ý, lập tức khẳng khái đáp:
“Mạnh Đức nói không sai! Ta và huynh ấy nhất định sẽ bảo vệ ngài!”
Bất kể như thế nào, điều Viên Thuật muốn làm ta nhất định không thể làm theo! Hà Tiến mừng rỡ:
“Tốt lắm! Như vậy Bản Sơ và Mạnh Đức đi cùng ta vào cung, Công Lộ cứ ra ngoài điều binh!”
Ha ha, bổn tướng quân cũng rất có mị lực a, Bản Sơ thì thôi, hắn là tri kỉ của ta, Tào A Man biết sửa sai, coi như đồng chí tốt, cho người một cơ hội. Viên Thuật đứng ngoài cười lạnh, thúc phụ quả nhiên liệu sự như thần, tên nhãi Tào A Man ngươi quả nhiên nhảy ra cản trở, nhưng thôi, vận mệnh các ngươi đã định, chẳng thể làm gì hơn. Viên Thiệu à, đừng tưởng mình có cái danh con cả nhà họ Viên là có thể làm được trò trống gì, bất luận ngươi cố gắng thế nào, ngươi cũng không thay đổi được xuất thân chi thứ thấp kém, nhà họ Viên vẫn sẽ thuộc về ta. Tào Tháo, khi còn bé ngươi ỷ mình thông minh coi thường ta nhỏ tuổi, lừa ta rồi sỉ nhục ta, để xem khi hoạn quan rớt đài, ngươi còn cái gì để lớn lối. Viên Thuật cúi đầu xuống, không để ai nhìn thấy sắc mặt của mình. Toàn bộ người trong phòng nghị sự phủ Đại tướng quân đều có một ít linh cảm chẳng lành, hoặc cảm giác hưng phấn, chỉ riêng mình Viên Thuật liên tục cười mỉm. Trước khi đến phủ Hà Tiến, Viên Ngỗi đã bí mật dặn dò hắn phải làm được ba việc: đầu tiên bằng mọi giá phải xúc giục Hà Tiến vào cung, kết quả chẳng cần hắn lên tiếng, Hà Tiến đã hớn hở nhảy thẳng vào hố. Chuyện thứ hai, đại tướng quân vào cung chắc chắn sẽ dẫn theo quân đội, hắn nhất định phải lấy được quyền lĩnh binh. Hắn vốn tưởng chuyện này khó lắm, dù sao vẫn còn Vương Khuông, Tào Tháo, Viên Thiệu, ai ngờ đâu lúc bàn luận Hà Tiến căn bản không cho đám Ngô Khuông lên tiếng, để Viên Thuật nhẹ nhõm thành công. Chuyện cuối cùng, Viên Thuật sẽ đi thực hiện ngay, đó là làm cho toàn bộ quân đội do Hà Tiến điều động đến muộn hai tiếng. Mặc dù Viên Thuật không đoán ra ý định của Viên Ngỗi, nhưng làm con trai của gia chủ nhà họ Viên, quyền lợi có được sẽ nhiều hơn Viên Thiệu. Hắn chỉ cần biết thúc phụ Viên Ngỗi muốn đối phó Hà Tiến, vậy Hà Tiến khẳng định gặp họa, nhưng hắn là chưa từng nghĩ rằng, lần này Hà Tiến sẽ ngã xuống trong hoàng cung Đại Hán. Phía bên này, Trương Nhượng đứng đầu thập thường thị cũng không nghĩ tới chuyện này. Hắn thật sự không muốn giết Hà Tiến, tên đồ tể chết thì hắn có lợi lộc gì? Làm gì có ai bệnh đến mức xách đao đi chém mệnh quan triều đình? Không sai, Trương Nhượng đã lập mưu để đối phó Hà Tiến, bởi vì Hà Tiến không giảng đạo lý! Vốn dĩ Kiển Thạc có thù hằn vơi ngươi thì cũng thôi đi, ở đời lên voi xuống chó, ngươi giết Kiển Thạc chúng ta cũng chẳng nói gì, oan có đầu nợ có chủ, thế nhưng tên đồ tể ngươi lại đòi một phen xử sạch hoạn quan, cái này hơi quá đáng phải không? Ngươi là một kẻ không biết tốt xấu, lúc trước Kiển Thạc muốn đối phó ngươi, cũng là chúng ta đứng giữa hỗ trợ, em gái người có thể trở thành thái hậu, thống lĩnh hậu cung cũng do một tay chúng ta khổ cực, hiện giờ ngươi ngon lành rồi lập tức chơi trò qua cầu rút ván, làm người ai lại làm thế? Huống chi chúng ta cũng cắn răng đến phủ đại tướng quân xin tội, bỏ hết cả mặt mũi, ngươi vẫn còn không chịu buông tha là vì cái gì? Bọn ta đến hơn chục lần, Hà Tiến ngươi tự cao tự đại không chịu gặp, vậy thì làm sao giải quyết? Trương Nhượng vất vả cầu xin Hà thái hậu xuống chỉ truyền đại tướng quân tiến cung, kì thuật là vì Hà Tiến cứ dùng dằng không gặp, nên mới phải mời hắn tới “sân nhà” để tranh luận một chút. Tất nhiên trong kế hoạch hắn cũng sẽ bày một ít vũ trang để dọa Hà Tiến một chút, phe hoạn quan vẫn có người cầm kiếm được, ngươi đừng hòng coi thường. Chỉ cần kề dao vào cổ dọa cho Hà Tiến sợ, tranh thủ thu lại binh quyền là xong, lúc đó toàn bộ cấm vệ quân trong kinh đều phải nghe lệnh thập thường thị, Hà Tiến cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Một khi đoạt được binh quyền, muốn nắn hắn thành tròn méo thế nào chả được. Thế nhưng mấy thằng khốn kiếp kia ra tay nhanh dữ vậy? Trương Nhượng thật sự cảm thấy khóc không ra nước mắt. Hắn chỉ ra lệnh cho thuộc hạ tước vũ khi của Hà Tiến, vậy mà bọn chúng không nói đến câu thứ hai đã bổ luôn một đao. Giờ thì hay rồi, đầu đại tướng quân lăn trên mặt đất, làm sao trao đổi gì được nữa? Trương Nhượng vừa định tìm cho ra tên nhãi đã chém Hà Tiến, đám hậu bối đã hốt hoảng chạy vào thông báo, Viên Thiệu và Tào Tháo dẫn theo mười tướng quân đánh trống reo hò trợ uy muốn xông vào cung, họ không biết làm sao đành tìm Trương Nhượng để giải quyết.
“Không được để bọn họ vào đây!”
Loading...
Đầu Trương Nhượng lập tức nhảy số, giờ phải lập tức chạy đi tìm hoàng đế, chỉ có hoàng đế mới có thể cứu mạng mình, thời nay thế đạo hỗn loạn, hắn nhiều lần bước đi giữa lằn ranh của sự sống và cái chết rồi, chỉ cần hoàng đế không hạ lệnh, như vậy bọn hắn sẽ được cứu! Người giết Hà Tiến không phải ta, ta không có hạ mệnh lệnh này, nhất định phải phủi sạch liên quan! Nghe nói dạo này tên kia hay đi lại với Bắc Cung đình vệ là Triệu Trung, vậy thì để Triệu Trung gánh họa thay mình. Trương Nhượng vội vã ba chân bốn cẳng chạy thẳng về phía hậu cung, bằng mọi giá phải gặp được hoàng đế! Tên thái giám truyền tin bị ném sang một bên, thảm thiết kêu gọi nhưng Trương Nhượng mắt điếc tai ngơ, nhanh như chớp chạy đi mất.
“Chuyện này…chuyện này… ta mặc kệ, khi nào Trương gia quay lại rồi tính sau!”
Tên thái giám hét lên một câu rồi cũng chạy mất. Các thủ vệ hai mặt nhìn nhau, họ cũng lờ mờ nhận ra chuyện đã trở nên nghiêm trọng rồi, vì vậy lập tức giải tán. Trên quảng trường rộng lớn chỉ còn lại cái xác chỏng chơ của Hà Tiến nằm đó. Một hồi lâu sau, bên góc tường xuất hiện một cấm vệ quân, lén lút chạy đến dung vải bố quấn đầu Hà Tiến lại rồi mang đi