Núi Bắc Mang còn có tên là Bình Phùng, giáp với núi Thái Bình. Ngọn núi này cũng không phải quá cao, độ cao so với mặt biển chỉ khoảng chừng 300m, nhưng lại kéo dài hơn trăm dặm, khí thế hùng vĩ, kèm theo những cánh rừng rậm rạp. Núi Bắc Mang nằm ở giữa phía Bắc Lạc Dương và phía nam sông Hoàng Hà, nối liền với dãy Tần Lĩnh. Một nơi vừa có núi rừng vừa có sông nước luôn được con cháu Viêm Hoàng săn đón, nghe đồn thời cổ xưa Viêm Hoàng cũng đã từng ở đây.
Hiện giờ nhà họ Thôi cũng xây một trang viên ở dưới chân núi Bắc Mang. À thật ra sĩ tộc thời Hán ai cũng thích xây trang viên cả, đồng thời coi trang viên là một nơi dùng để cắm rễ, truyền thừa các thế hệ trong tộc. Trang viên này được xây từ khi Thôi Liệt còn làm Tư Đồ, sau đó Thôi Nghị cùng Thôi Hậu không ngừng cải tạo, bây giờ quy mô vô cùng khổng lồ. Phỉ Tiềm chặc lưỡi đánh giá, tính hết cả đất của trang viên đủ để hắn xây hai mươi sân bóng rổ, thậm chí bây giờ vẫn có thợ thủ công ra vào liên tục. Thời cổ đại đúng là thiên đường của bất động sản, thích ôm bao nhiêu đất cứ việc ôm, miễn sau ngươi đủ trâu bò, nếu ở hiện đại mà lấy nhiều đất như thế, chính quyền đã cho người xuống điều tra rồi. Thôi Hậu vừa giới thiệu với Phỉ Tiềm vừa trưng bộ mặt đắc ý sau, xem cái mũi hắn hếch cả lên kìa. Thực tế trang viên nhà họ Thôi trông giống căn cứ hơn, người nhà này đục rất nhiều hầm trú ẩn, dựng rào chắn xung quanh, còn cắt cử cả hộ vệ canh giữ, có lẽ bên trong chứa rất nhiều của cải. Bức tường bao quanh trang viên cũng rất dày, bên cạnh có một rãnh sâu vừa dùng để ngăn địch vừa dùng để chứa nước rất tiện lợi. Thôi gia trại chia ra từng khu gồm nhà riêng của trại chủ, khu dân cư, nhà từ đường, vườn rau, vườn hoa, phường chế tác, chợ phiên một cách vô cùng tổ chức và quy củ. Sau khi đi qua cầu treo, Phỉ Tiềm đến trước một cánh cửa nhỏ hẹp cực kì kiên cố, hai bên có cả tháp canh phòng, vài tên cung thủ ngáp ngắn ngáp dài đi tuần xung quanh. Vì để đề phòng sơn tặc, khu trại phân thành rất nhiều làn đường, nếu không có Thôi Hậu đi trước hướng dẫn, người ngoài vào phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được chỗ ở của gia chủ. Phỉ Tiềm tấm tắc bảo kỳ lạ, không tiếc lời khen ngợi nhà họ Thôi, Thôi Hậu một bên chắp tay khiêm tốn từ chối, trong lòng lại vô cùng hào hứng giới thiệu một loại chỗ hay ho trong trại, nào là nhà ta xây dựng từ con số 0 thế nào, tốn bao nhiêu tiền bạc và nhân lực ra sao…. Ngoài rãnh sâu ra, họ cũng đặt rất nhiều chum nước xung quanh để đề phòng hỏa hoạn, dù sau thời Hán vẫn lấy gỗ làm vật liệu chính để xây dựng. Khu vực sinh sống của nhà họ Thôi nằm chính giữa rừng và hộ vệ viện, toàn bộ tường ngoài đều xây bằng gạch, cấp độ xa hoa khác hẳn bình dân, hoa văn trên tường được điêu khắc vô cùng tinh xảo, điểm xuyến thêm vài tượng gỗ và tượng đá trang trí. Bốn góc viện còn đặt một tòa lầu ba tầng cho người trong nhà ngắm cảnh, đủ để chứng minh tài lực hùng hậu của nhà họ Thôi.
Sinh hoạt thời Hán cũng khá đặc biệt, bình thường trang viên sẽ tổ chức phiên chợ, mọi người từ các tầng lớp khác nhau cùng trao đổi vật phẩm, nông dân hoặc người làm thuê sẽ tự dựng lều cỏ bên ngoài để sinh sống, nếu có địch tấn công, toàn bộ mọi người sẽ chạy hết vào trong trại phòng thủ. Đây là hình thức sinh hoạt thông dụng xuyên suốt các triều đại, ngoại trừ số ít thời thịnh trị của nhà Hán, nhà Đường, nhà Minh có đủ quân mạnh nỏ cứng để tiễn phỉ ra, phần lớn thời gian đều là quan cùng dân kết hợp phòng thủ cướp hoặc dân du mục.
Sau khi đến nhà họ Thôi, Thôi Hậu cũng không mang Phỉ Tiềm đi đến sảnh chính như hắn nghĩ mà dẫn hắn đến phòng riêng của mình. Phỉ Tiềm thầm nhoẻn miệng cười, hy sinh chút thư tịch để được gia chủ bảo hộ quả nhiên đáng tiền. Nhà Hán là thời kì mặt mũi quan trọng hơn mạng sống, những nhân vật ở tầng lớp khác nhau sẽ có cách xử lý khác nhau. Dạng chi thứ như Phỉ Tiềm chưa đủ tầm để đứng ở sảnh chính, kể cả Thôi Hậu có nhã ý dẫn hắn đi, Phỉ Tiềm cũng không dám vô lễ như vậy. Nguyên bản Phỉ Tiềm lo lắng Thôi Hậu sẽ dẫn hắn đến thẳng sảnh chính tham dự tiệc, chắc chắn Thôi Nghị cũng sẽ ở đó. Dựa theo bối phận, Phỉ Tiềm buộc phải ở lại tiếp chuyện không được phép tự ý rời khỏi, cực kì bị động. Hành động lúc này của Thôi Hậu mang hàm ý mọi chuyện sẽ do Thôi Hậu chủ trì, Thôi Nghị không cần ra mặt, buổi tiệc này chỉ là bạn bè cùng trang lứa xã giao với nhau mà thôi. Ban đầu đúng là Thôi Nghị định bổn cũ soạn lại dùng thân phận trưởng bối để tiên lễ hậu binh, ai ngờ đâu Phỉ Mẫn lại gửi thư cho hắn tâm sự mỏng một hồi. Trước đó lão cho rằng Phỉ Tiềm chỉ là một thằng nhóc ở chi thứ, chẳng gây ra nổi sóng gió, nhưng trong thư Phỉ Mẫn ngoài việc tâm sự ra còn cảm ơn nhà họ Thôi chiếu cố Phỉ Tiềm, nếu có cơ hội sẽ mời người nhà họ Thôi tới làm khách. Ý tứ rất rõ ràng, đây không phải một thằng nhóc chi thứ bình thường, nó có quan hệ với gia chủ ta đấy ! Nếu nhà họ Thôi bất chấp thủ đoạn ép bức Phỉ Tiềm khác nào không nể mặt Phỉ Mẫn, từ chuyện giữa hai thanh niên đồng lứa sẽ biến thành xung đột của hai gia tộc. Gián nghị Đại Phu có lắp tên lửa vào cũng không đuổi kịp Tam Công, có điều bây giờ Phỉ Mẫn đang tại chức, còn Thôi Liệt chỉ là Tư Đồ tiền triều, hơn nữa cũng đã về chầu tổ tiên. Sau khi cân nhắc kĩ, Thôi Nghị không trực tiếp ra mặt mà để Thôi Hậu đến chiêu đãi, coi như bạn ghé chơi nhà.
Tiệc tùng của các thanh thiếu niên chẳng bao giờ nghiêm túc nổi, Thôi Hậu vừa vào phòng liền ném luôn mũ lên giường, ngồi ngả ngớn trên ghế, cũng ra hiệu Phỉ Tiềm cứ kệ hắn, làm gì thoải mái là được. Phỉ Tiềm cười vui vẻ tháo mũ xuống, trong lòng thầm nghĩ người cổ đại đôi khi cũng hài hước thật, chỉ cần bỏ nón xuống tức là ngươi có thể ăn uống tùy thích. Quả nhiên khi hoa quả khô, bánh ngọt, rượu và thịt bò dê được mang lên, Thôi Hậu không hề nói chuyện chính sự, chỉ ngồi chém gió về vài thắng cảnh hắn có cơ hội ghé thăm, những cô nàng yểu điệu thướt tha ở kĩ viện. Nhà họ Thôi trông thế mà không đơn giản, lưu ly lợi nhuận cực lớn, nhưng họ cũng không vì tiền mà liều mạng, giống như bây giờ cầm lên được thì bỏ xuống được, không hề có chút biểu hiện khó chịu nặng nề nào, đối đãi với hắn rất chân thành. Tiệc rượu từ xế chiều đến hoàng hôn, Phỉ Tiềm đã no căng bụng. Mặc dù rượu thời Hán cũng giống rượu nếp than ở hiện đại, có vị hơi ngọt và chua, nồng độ cồn khá thấp, nhưng uống nhiều cũng sẽ say. May là cái thân thể này của Phỉ Tiềm có tửu lượng rất khá, bản thân Phỉ Tiềm kiếp trước cũng chuyên đi tiếp rượu các anh lớn, hắn chỉ giả vờ đỏ mặt, líu lưỡi nói lung tung mà thôi. Cuối bữa tiệc, Thôi Hậu gọi hầu gái đến đưa Phỉ Tiềm vào phòng khách nghỉ ngơi. Ở thời đại này, một bữa party tiêu chuẩn là chủ và khách sẽ nhậu nhẹt từ sáng đến tối, sau đó ban đêm khách sẽ ngủ lại nhà chủ, như thế buổi tiệc mới viên mãn. Khách phải ăn nhiều, ăn ngon rồi ngủ ngon mới thể hiện tôn trọng chủ nhà, nếu trở về giữa đêm hoặc bỏ về giữa buổi tiệc không lý do sẽ làm chủ nhà mất mặt. Phỉ Tiềm đang loạng choạng bước theo hầu gái, bỗng hắn chợt quay lại nhét vào tay Thôi Hậu một chiếc khăn lụa :
"Huynh đối xử..hic..với đệ rất tốt, ít ngày nữa đệ rời khỏi Lạc Dương…Đây…hic…là thứ đệ tình cờ nhặt được, có ảo diệu bên trong, quân tử tương giao như nước chảy, đệ..hic…tặng cho…."
Còn chưa nói xong đã ngã lăn ra đất. Thôi Hậu cố lắc đầu xua đi hơi rượu, nỗ lực mở thật to hai mắt nhìn chiếc khăn, lập tức cơn say tản đi hơn phân nửa, vừa kinh ngạc vừa lay gọi Phỉ Tiềm, thấy hắn không dậy nổi đành phải quát tôi tớ chăm sóc Phỉ Tiềm cho tốt rồi cầm khăn lụa chạy đến chỗ Thôi Nghị.
Hoàng hôn là thời khắc yên bình nhất trong ngày, Thôi Nghị có thói quen ngồi thiền, bị Thôi Hậu gõ cửa quấy rầy, lại thấy Thôi Hậu quần áo nhếch nhách, mùi rượu nồng nộc, giận dữ muốn tìm gậy gõ thằng con khốn kiếp.
"Ấy khoan đã, cha khoan hãy đánh con, trước hết hãy xem vật này !"
Thôi Nghị cầm khăn lụa, mặt trở nên ngưng trọng :
Loading...
"Làm sao con có được thứ này ? Đừng nói với ta là con thừa dịp Phỉ Tiềm say rượu trộm đi nha ? "
Thôi Hậu liền tranh thủ kể lại mọi chuyện. Thôi Nghị vuốt râu gật gù :
"Kẻ này thật không đơn giản ! Tiểu tử đó muốn dùng phương pháp này…. Chậc, xem ra nhà họ Thôi chúng ta phải nhận tấm chân tình này rồi ! Đợi ta chép lại xong, con nhanh chóng gọi thợ thủ công trong nhà, dựa theo cách viết trên lụa luyện thử một lò xem hiệu quả ra sao. "
Báu vật đến tay làm Thôi Nghị vô cùng hưng phấn, mặc kệ cơn buồn ngủ thực hành luôn trong đêm. Phía bên này, Phỉ Tiềm được hai hầu gái dìu trên đường, khóe môi khẽ nhếch lên. Muốn đưa đồ cho người cũng phải có chút thủ đoạn, nếu đợi tới khi cùng đường mới lấy ra, chẳng những không được tiền mà còn mang hoạ. Thế gia sĩ tộc là giai cấp cá lớn nuốt cá bé, không bao giờ ngọt ngào vô cớ với người khác. Hiện tại có Phỉ Mẫn ra mặt nên Phỉ Tiềm tạm thời vẫn ngang cơ với Thôi Hậu, hắn tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, đem đưa phương pháp chế lưu ly ngay khoảnh khắc không ai ngờ đến, như vậy tương tự lễ vật kết giao, nhà họ Thôi nhất định phải ứng xử theo quy tắc của giới quý tộc, nếu không sẽ mất đi danh tiếng. Phỉ Tiềm đã quyết tâm rời khỏi Lạc Dương, hắn phải xử lý đầu đuôi sạch sẽ gọn gàng, huống chi phương pháp hắn đưa Thôi Hậu cũng chỉ tốt hơn phương pháp đang thịnh hành một chút, giúp giảm tạp chất trong ngọc. Hắn cho rằng đây chỉ là bước đệm, nếu nhà họ Thôi có thể tiếp tục nghiên cứu, sau đó tìm ra cách chế tạo ngọc vi diệu hơn, thì đó cũng là bản lãnh của nhà họ Thôi, mình không liên quan gì cả.
Phỉ Tiềm mặc kệ cảm giác lâng lâng, vừa nghĩ vừa để hầu gái khoát tay dẫn vào phòng khách, bỗng nhiên phía cuối chân trời rực lên một ánh đỏ làm hắn hơi không thoải mái, nhíu mày nhìn bên ngoài. Lúc này ánh tà dương đỏ rực một cách khát máu, chiếu rọi trên tường thành, báo hiệu thời khắc khủng khiếp nhất chuẩn bị xuất hiện.