Phỉ Tiềm vất vả hoàn thành xong lễ bái sư. Ài, mới bắt đầu cuộc sống mới đã gặp phải khó khăn, đặt biệt là bước cuối cùng dâng tơ lụa tỏ lòng cầu học, vậy mà cả hai lão già Thái Ung cùng Lưu Hồng đều đứng dậy, khiến hắn chẳng biết phải làm sao mới tốt. Cũng may Lưu Hồng và Thái Ung đã âm thầm bàn tính với nhau, mỗi người đưa tay cầm một nửa xem như giải vây cho Phỉ Tiềm. Nhưng chỉ một cử động nhỏ cũng đã làm đám học sinh xung quanh rơi lệ đầy mặt, có một đại danh hào như Thái Ung làm sư phụ còn chưa đủ sao, lại thêm nhà toán học lừng danh Lưu Hồng cũng muốn thu nhận, tên này là con rơi của ông trời hả? Lại nói làm đệ tử Thái Ung cũng tuyệt vời lắm, hắn bỏ có tí tiền mua tơ lụa dâng tặng, lại được đáp lễ nhiều cứ như trúng số. Thái Ung sư phụ tặng Tả Truyện, Lưu Hồng sư phụ tặng Chú Giải Cửu Chương Toán Thuật, sư huynh Tào Tháo tặng ngọc bội đắt tiền, làm Phỉ Tiềm sung sướng nhất là Thái Diễm cũng tặng hắn hai quyển sách da dê từ Ấn Độ và Abbasis Caliphate. Điều làm hắn bất ngờ chính là Viên Thuật cũng tiện tay tặng một viên ngọc Lưu Ly, chưa nói đến việc Viên Thuật tặng quà cho mình, ngọc lưu ly này sao lại quen mắt đến thế, hình như mình là tác giả của thứ này….
Thôi kệ, lễ vật là gì không quan trọng, chủ yếu người tặng là ai cơ. Người khác không tính, mỹ nhân mới tính, Thái Diễm xinh đẹp động lòng người, có tặng giấy chùi đít hắn cũng hớn hở nhận. Thái Ung bảo hắn còn ba sư huynh, trước mắt họ không ở Lạc Dương cho nên về sau có cơ hội lại giới thiệu. Phỉ Tiềm âm thầm nhớ kỹ, mình còn ba phần quà chưa lấy a. Ba sư huynh theo thứ tự là Cố Ung, Nguyễn Vũ, Lộ Túy, thêm Tào Tháo là tứ sư huynh, nếu gộp cả Thái Diễm thì môn phái của Thái Ung có hẳn sáu đệ tử. Cố Ung à, chậc chậc, Phỉ Tiềm có chút ấn tượng, hắn ta là người ở Ngô Quận, sống qua hai đời chủ nhân Đông Ngô, còn làm đến chức thừa tướng, rất giỏi việc nhìn người và đọc tâm lý, được Tôn Quyền vô cùng tin tưởng. Về phần hai sư huynh khác, Phỉ Tiềm chẳng biết hai người đó là nhân vật nào, tam quốc không hề nhắc tên, đành đợi ngày sau tìm hiểu kĩ càng. Sau lễ bái sư sẽ đến màn tiệc rượu, chuyện này cổ đại hay hiện đại đều giống nhau, người Trung Quốc rất thích ăn nhậu. Phỉ Tiềm đi theo Thái Ung cùng Lưu Hồng đến Túy Tiên lâu, quán rượu xưng là lớn nhất thành Lạc Dương, hết các quan trên mời rượu đến các học giả cạn chén, dù ở đời sau hắn có tửu lượng rất cao, nhưng không chịu nổi nhiều người xa luân chiến như vậy, mới đi được vài vòng Phỉ Tiềm đã không chịu nổi, lăn ra bất tỉnh nhân sự.
Khác với một Phỉ Tiềm đang hạnh phúc ngủ khò, quý anh Tào Tháo ngồi một góc, lòng vô cùng do dự. Trong lễ bái sư lúc nãy Viên Thuật có lén tìm gã, bảo với gã rằng nhà họ Viên đã chuẩn bị kế hoạch cứu viện Thiếu Đế, khiến gã kinh ngạc không thôi. Có nằm mơ Tào Tháo cũng không ngờ Viên Thuật lại quyết đoán như thế. Nói thật lòng Tào Tháo không hề có ý tố cáo VIên Thuật, mặc dù những năm gần đây họ thường xuyên xung đột, nhưng cũng là anh em lớn lên từ nhỏ, làm vậy có hơi bỉ ổi. Mặt khác kế hoạch này có một sức hấp dẫn chí mạng. Nếu người khác còn lo trước lo sau sợ cái này sợ cái kia, nhưng Tào Tháo lại không vậy, tổ phụ Tào Đằng là người mà gã vô cùng kính nể.
Năm Kiến Khang thứ tám, Hán Thuận đế qua đời, con trai là Hán Trùng Đế chưa đầy hai tuổi lên ngôi. Năm Vĩnh Hí thứ nhất, Hán Trùng Đế ngồi trên ngai vàng còn chưa được nửa năm đã đi bán muối do bệnh nặng. Trong một năm hai hoàng đế liên tục chầu ông bà không phải chuyện hay ho gì, cho nên lúc đó đám đại thần đều đề nghị lập một vị tông thất lớn tuổi nhưng có phẩm đức tốt lên ngôi, ít ra cũng đỡ phải chết sớm. Thảo luận tới lui, phái Thanh Lưu đều ủng hộ Thanh Hà Vương Lưu Toán, còn đại diện phe ngoại thích là đại tướng quân Lương Kí lại nghĩ khác, vì đảm bảo quyền lực của mình, hắn cương quyết lập con trai Bột Hải Vương Lưu Hồng mới tám tuổi là Lưu Toản, chính là Hán Chất Đế sau này. Cho nên việc Đổng Trác muốn dùng thân phận ngoại thích để lập hoàng đế mới cũng không phải không có tiền lệ. Về sau Hán Chất Đế được nhân tài phái Thanh Lưu đào tạo, dần dần cảm thấy đại tướng quân Lương Kí còn thối hơn phân trong hầm, lập tức trở mặt không quen biết, có một lần còn công khai chửi Lương Kí là tướng quân ngang ngược giữa triều đình. Sau đó tất nhiên thế lực Hán Chất Đế nhỏ yếu nên chẳng làm gì nổi Lương Kí, còn bị hắn hạ độc.
Sau khi Chất Đế chết, quan viên triều đình vẫn như trước, tiếp tục chia làm hai phe, một bên do Lý Cố phái Thanh Lưu ủng hộ Thanh Hà Vương, một bên lại là đại tướng quân Lương Kí ủng hộ Lưu Chí. Về phần Hán Chất Đế chết như thế nào, không ai rảnh rỗi đi truy cứu, dù sao cũng đã chết rồi, truy cứu thì được cái gì, chẳng bằng tập trung cho vua mới còn hốt chút công lao, mà công lao lớn nhất chính là ủng hộ tân đế lên ngôi. Tổ phụ Tào Đằng khi đó chớp được thời cơ, sắp xếp cuộc hẹn bí mật với Lương Kí, đại diện phe hoạn quan liên minh với hắn, cũng phân tích cho Lương Kí thấy Thanh Hà vương làm người nghiêm chỉnh, một khi hắn ngồi lên ngai vàng chỉ sợ cả đám khó đảm bảo mạng sống. Nhưng Lưu Chí thì khác, kẻ này nhu nhược khờ khạo, có thể giúp chúng ta phú quý cả đời. Kể từ đó ngoại thích và hoạn quan song kiếm hợp bích, ép phái Thanh Lưu liên tục lui binh, sau đó Lương Kí cùng Tào Đằng thành công đưa Lưu Chí lên ngôi, lấy danh hiệu là Hán Hoàn Đế.
Khi Hán Hoàn Đế ngồi vững trên ngai, vì Tào Đằng có công nên được phong làm Phí Đình Hầu, sau đó còn được thăng lên Đại Trường Thu. Hiện giờ cũng có một cơ hội ngon ăn bày ra trước mặt Tào Tháo, nếu như Hán Thiếu Đế bị phế, Đổng Trác lập Lưu Hiệp lên ngôi tất không thể lâu dài, thế nào Hán Thiếu Đế sẽ có cơ hội một lần nữa leo lên hoàng vị, đến lúc đó Tào Tháo – người bất chấp nguy hiểm cứu hoàng đế từ trong khói lửa sẽ có kết cục giống Tào Đằng, lập được công lao thiên cổ, một bước lên mây. Đương nhiên chuyện này cũng có rất nhiều nguy hiểm, nhưng sống chết có số, phú quý do trời, chịu khó một tí để nửa đời lên hương cũng đáng chứ nhỉ? Tào Tháo có chút do dự, bởi vậy không đợi tiệc bái sư của Phỉ Tiềm kết thúc liền vội vàng về nhà tìm Tào Tung để thương lượng. Dù sao chuyện này có thành hay bại chưa biết, nhưng chắc chắn sẽ liên lụy tới cả nhà. Tào Tung lẳng lặng nghe Tào Tháo nói xong, ông hỏi Tháo:
“Ý của con là vậy sao? Lỡ như việc này thất bại, cả nhà họ Tào phải làm sao?”
Gà ta nuôi ta biết, con trưởng thành trong vòng tay của ta, khi tìm ta thương lượng tức là con vẫn muốn làm. Thôi cũng được, nhưng nếu thất bại thì cái nhà này làm sao mà sống?
“Con chưa kịp nghĩ đến, chỉ mới tính tới việc tận dụng thời cơ... Nếu cha cảm thấy không ổn, để con từ chối Viên Thuật…”
Nhìn Tào Tháo cúi gằm mặt, Tào Tung có rất nhiều lời muốn nói nhưng đến miệng chỉ thành tiếng thở dài, ông nói gì được bây giờ? Đứa con này rốt cuộc đã trưởng thành, dám lấy cả tính mạng để đánh bạc với số phận, mình có thể lấy danh nghĩa người nhà để ép nó từ bỏ? Nếu nói ra, thằng con đầy dã tâm của mình có bỏ nổi không? Im lặng hồi lâu, Tào Tung dứt khoát bảo:
Loading...
“Ta hiểu rồi, con đi làm đi. Tất cả cha đều nghe con.”
“Vâng!”
Tào Tháo dập đầu hành lễ rồi quay người rời đi. Bỗng Tào Tung gọi gã lại:
“A Man! Con à… nhớ tự lo cho mình…”
Tào Tháo lại cúi đầu xin thưa, sau đó quyết tâm sải bước mà đi, bỏ lại Tào Tung ngồi thẫn thờ trong phòng. Đêm hôm đó, Tào Tung vội vã thu thập hết hành trang, trước khi cửa thành đóng lại đã mang theo ba em trai của Tào Tháo gồm Tào Đức, Tào Bân, Tào Ngọc rời khỏi Lạc Dương, đi đến Từ Châu tìm bạn cũ để nương tựa.