Viên Thuật thức trắng đêm, gồng hết cả gân não để suy nghĩ kế hoạch, sau đó lặng lẽ dâng lên thúc phụ. Viên Ngỗi bình tĩnh xem sơ qua, dù trên mặt lão vẫn lạnh tanh nhưng trong lòng vô cùng thỏa mãn. Trong vòng một đêm, dựa vào sức một người vẫn có thể thiết kế ra một kế hoạch đầy đủ trình tự, tuy có vài chỗ chưa ổn lắm nhưng thôi cũng được rồi, toàn bộ chi tiết đều được Viên Thuật để ý kĩ. Viên Ngỗi vừa xem vừa bảo:
“Ta hỏi con, con làm thế nào để mở lời Tào A Man?”
Trả lời đi, con định làm thế nào để thuyết phục Tào Tháo tham gia chuyện này? Viên Thuật hồi đáp:
“Con quen A Man từ nhỏ, gã có xu hướng thích những chiến thuật liều lĩnh rất giỏi trong việc xử lý nguy hiểm, lại vô cùng quan tâm đến danh tiếng của mình. Do đó con sẽ bảo với gã, mặc dù hoàng đế bị phế bỏ nhưng hoàng đế mới sẽ không trụ được trên ngai vàng lâu. Hành động này chắc chắc sẽ giúp gã đạt được công lao vô tiền khoáng hậu. Chắc chắn Tào A Man sẽ mắc lừa.”
Nói thẳng ra, mặc dù thiếu đế bị phế, nhưng chưa chắc hoàng đế mới ngồi trên đó được mấy ngày, chỉ cần sau này thiếu đế quay lại ngôi báu, Tào Tháo ngươi chính là công thần hàng đầu.
“Tiếp tục, tại sao con muốn tìm Tào A Man để hợp tác?”
Viên Ngỗi hỏi. Chuyện tốt như vậy, nghe hấp dẫn như vậy, sao nhà họ Viên không làm luôn đi, mắc mớ gì cần phải tìm người khác để chia bớt chén cơm?
“Bởi vì chuyện quá gấp, một khi trong cung hỗn loạn, cần có tay trong hiểu rõ tình hình để hỗ trợ khi cần.”
Chuyện Tào Tháo còn quan hệ trong cung là chuyện mà giới sĩ tộc đều biết, muốn biết phế đế ở chỗ nào chỉ có thể hỏi hắn, chuyện gấp gáp như vậy ai rảnh thời gian đi tìm từng chỗ trong cung? Viên Ngỗi gật gù ra chiều đồng ý, lại bảo:
“Con định khi nào bắt đầu?”
Loading...
“Đợi đến thời điểm muộn nhất trong ngày, đến lúc đó ra khỏi thành cũng dễ dàng ẩn nấp hơn.”
Người thời cổ đại chỉ ăn một ngày hai bữa, thời gian muộn nhất sẽ rơi vào khoảng năm giờ chiều, vào lúc này người trong thành sẽ chuẩn bị đi ra ngoài, sau đó cổng thành sẽ đóng lại, vì vậy cách tốt nhất là núp trong dòng người di chuyển ra khỏi thành. Viên Ngỗi đặt quyển sách xuống, nhẹ nhàng nhìn Viên Thuật rồi bảo:
“Con cảm thấy việc này có mấy phần thành công?”
“Bẩm thúc phụ, nếu A Man hỏi, con sẽ bảo có tám phần thành công. Nhưng nếu thúc hỏi góc nhìn của con, thì con cảm thấy một phần cũng không có!”
“Tốt!”
Viên Ngỗi mỉm cười hài lòng, sau đó lão chỉ điểm cho Viên Thuật những chỗ nào cần phải chỉnh sửa, giúp hắn hoàn thiện nó rồi vẫy tay ra hiệu hắn lui xuống, tiếp theo lão ném bản kế hoạch vào trong chậu than. Cũng nhờ hôm qua Viên Ngỗi liên tục nhấn mạnh việc chuẩn bị đường lui, Viên Thuật vẫn tưởng rằng nhiệm vụ của mình là cần cướp Lưu Biện, nhưng sau khi trở về phòng, hắn tinh tế suy nghĩ mới phát hiện thúc phụ Viên Ngỗi nói nhiều như vậy, còn bảo thành công hay thất bại cũng được, cũng chẳng bảo phải xử lý thế nào sau khi cướp hoàng đế. Dù sao nếu hắn hợp tác với Tào Tháo, thật sự cứu được Lưu Biện, vậy thì công lao phân chia ra sao?
Bởi vậy Viên Thuật kết luận rằng ý của Viên Ngỗi là mình chỉ cần thể hiện yêu nước là đủ, không cần tốn sức làm gì. Như thế độ nguy hiểm sẽ được hạ xuống mức thấp nhất, lại có thể nhận được danh vọng. Chứ giả sử Hán thiếu đế thật sự bị cướp đi, Đổng Trác không nổi điên truy sát hắn mới lạ. Chỉ cần gióng trống kêu gào một trận, phế đế vẫn nằm trong tay Đổng Trác, như vậy chẳng phải chuyện gì to tát cả. Sau đó toàn bộ trách nhiệm do Tào Tháo gánh hết. Viên Ngỗi nhấn mạnh việc cho Tào Tháo làm chủ, là đề phòng một khi bị truy cứu, tất cả mọi chuyện sẽ đổ hết lên đầu Tào Tháo. Ai bảo Tào Tháo có người trong cung, ai bảo gã có khả năng cứu hoàng đế. Viên Thuật nhà chúng ta tham gia chẳng qua là bị Tào Tháo ép buộc mà thôi.
Suy cho cùng, Viên Thuật chỉ cần danh vọng, không cần một hoàng đế vô dụng đến mức bị phế bỏ. Viên Thiệu không ủng hộ phế đế, treo nghi trượng từ quan, được giới Thanh Lưu nhao nhao khen ngợi một lòng vì quốc gia, dám nghĩ dám làm, như vậy Viên Thuật sẽ còn bạo dạn hơn, bất chấp nguy hiểm giải cứu phế đế, nghĩ bằng đầu gối cũng biết nhân phẩm hắn cao thượng đến cỡ nào. Thông qua đó vị trí gia chủ tương lai sẽ được xây chắc, đồng thời Viên Ngỗi cũng đã an bài Viên Thuật đến Nam Dương, muốn tiền có tiền muốn người có người, không cần Viên Thuật phiền não. Sau đó Viên Ngỗi có đồng ý phế đế, nhân sĩ thiên hạ cũng sẽ thông cảm. Ngươi có thấy hai đứa con trai nhà họ Viên đều phản đối phế đế không, một người bị ép phải bỏ trốn, một người liều mình đi cứu trợ, làm sao thái phó Viên Ngỗi có thể đồng ý, chắc chắn là bị tên giặc Đổng Trác ép buộc.
Mọi thứ đều hoàn mỹ, bên trong học viện hoàng gia nhận học sinh khóa mới, hai bên đường phố cũng dựng lều cho họ trú chân. Lúc này Tào Tháo đang ngồi trong lều xem hành lễ. Nói gì thì Thái Ung cũng là sư phụ gã, nếu có đệ tử mới gia nhập, hắn làm sư huynh cũng nên đến để thân thiết một phen. Sư phụ gã đúng là quyết đoán, vừa nghĩ ra đã lập tức làm ngay, để tên đệ tử mới tham gia lễ ở Thái Học, bất quá chuyện này cũng hay. Gã thấy Phỉ Tiềm lẽo đẽo theo sau một vài học sinh học lễ nghi, thầm nghĩ vì sao lúc ấy Thái Ung thu nhận hắn lại không tổ chức lễ ở đây? Tào Tháo chỉ cảm thấy Phỉ Tiềm chơi rất vui, lại không nghĩ rằng Phỉ Tiềm đi theo học lễ nghi vốn không phải chuyện dễ dàng. Động tác phải nghiêm chỉnh, đi đứng ngay ngắn, gương mặt bình tĩnh, không được nháy mắt ra hiệu hay đùa giỡn linh tinh.
Đầu tiên hắn phải đứng ngoài cửa cung, quỳ lạy lần thứ nhất tượng trưng cho việc tôn kính trời đất, sau đó quản sự Thái Học sẽ hô to để ra hiệu, các học sinh đứng dậy, sắp xếp đội ngũ chỉnh tề rồi đi một vòng cung điện rồi di chuyển sang học cung hướng tây nam, cũng chính là lớp học Tích Ung. Lớp học này là một tòa nhà hình tròn cao khoảng ba tầng được xây trên nền đất cao, ngoại hình rất giống với bộ phim Võ Tắc Thiên mà Phỉ Tiềm từng xem ở kiếp trước, chẳng qua không khoa trương như trong phim mà thôi. Xung quanh Tích Ung được bao quanh bởi bốn bức tường, kết hợp với bốn cánh cổng và bốn mái vòm tạo thành một hình vuông lớn. Một con kênh được đào quanh chu vi nền đất, tượng trưng cho việc ý tưởng nhiều như nước chảy cuộn cuồn không ngừng nghỉ, hợp với việc dùng Vương đạo để giáo hóa thiên hạ. Toàn bộ khuôn viên giao thoa giữa thiết kế hình vuông và hình tròn, dùng con kênh để tạo thành một vòng chính giữ giống như hình bát quái. Bốn góc mái trên tầng cao nhất đều có hai bệ đất hình chữ nhật nhỏ, có một căn phòng rất lớn hình vuông được xây dựng giữa trung tâm của tầng đó gọi là “Thái Thất”, đồng thời ở mỗi bệ đất cũng được xây thêm một phòng nhỏ nằm sát bên Thái Thất, nên tổng thể tầng trên cùng có tất cả năm phòng.
Tầng giữa Tích Ung có tổng cộng bốn phòng lớn rộng cỡ một hội trường, gồm Danh Đường, Thanh Dương, Tổng Chương, Huyền Đường, và năm phòng nhỏ khác nối liền bốn phòng với nhau. Tổng cộng tầng giữa có chín phòng, tạo ra một bầu không khí uy nghiêm và trang trọng.
Tầng dưới cùng có bốn bậc thang được bắc ngang qua kênh nước lần lượt ở các hướng đông bắc, đông nam, tây bắc, tây nam, chỉ số lượng cầu ở phía nam là ba, các hướng còn lại chỉ có hai cây cầu.
Các lễ quan truyền thống đi đến Tích Ung trước, sau đó đứng dưới bậc thang phía đông, mặt hướng về phía tây, hai chân trụ vững vàng rồi ngâm một lèo ba bài thơ. Lúc này Thái Ung và các học giả khác trong Tích Ung mới đi ra ngoài, đứng ở vị trí đông nam, cách xa đám học sinh mới. Tiếp theo quản sự sẽ dẫn từng nhóm học sinh từ học viện hoàng gia tiến lên phía trước, hành lễ với các học giả và dâng các bó tơ lụa lên để làm quà ra mắt sư phụ. Sau khi tiếp nhận tơ lụa, các học giả nói vài câu động viên y như trong sách giáo khoa rồi uống rượu ra mắt cùng học sinh. Cuối cùng các học sinh rời khỏi Tích Ung, xem như hoàn thành nghi lễ.
Tào Tháo đang đợi xem Phỉ Tiềm hành lễ, chợt phát hiện có một người đi đến bên cạnh gã, hóa ra là Viên Thuật!