Nơi đây là một ngôi nhà ngói cũ kĩ rộng khoảng 20 mét vuông được xây bằng bùn và gỗ, lớp sơn trắng trên tường lấm tấm nhiều vết tróc, rơm rạ lồi cả ra ngoài. Trong phòng có vài giá gỗ dựa tường, bên trên xếp rất nhiều sách tre, một vài chỗ bóng loáng trên thẻ như nói cho người khác rằng chúng được chủ nhân ở đây mở ra xem rất nhiều lần. Ngoài ra còn vài hộp gỗ tinh xảo, thoạt nhìn như để đựng sách.
Sàn nhà được phủ một mảnh chiếu nhỏ và dựng một chiếc bàn thấp, góc bàn có ba cây bút lông, ống trúc đụng bút, dao nhỏ và một số văn phòng phẩm khác. Bên cạnh là một chiếc hũ rất cổ kính cắm hai quyển trục. Phỉ Tiềm xếp bằng ngồi ngẩn người trong thư phòng, cảm thấy vô cùng bối rối. Dựa theo ký ức trong đầu, cơ thể này ở thời Đông Hán cũng tên Phỉ Tiềm, là một con bệnh hấp hối sống qua ngày. Lúc hấp hối được tạo hóa tiện tay túm lấy linh hồn của tên Phỉ Tiềm ở thời hiện đại đưa sang đầy vi diệu.
Lại nói về Phỉ Tiềm thời hiện đại, tên này là một nhân viên quèn thuộc công ty đô thị ở Trung Quốc, sống trong môi trường lưu manh giả danh tri thức, mặt không đủ dày tim không đủ đen, cho nên có lý tưởng nhưng không thăng chức nổi, đành âm thầm sống theo hình thức “thanh niên nằm thẳng”. Bữa nọ hắn tham gia buổi tiệc chào mừng lãnh đạo mới, nốc bia liên tục đến mức về nhà khi nào cũng không biết, kết quả ma xui quỷ khiến thế nào vừa tỉnh dậy đã thấy mình xuất hiện ở Đông Hán.
Xét theo mốc lịch sử, thời này vẫn chưa tới Tam Quốc, Xích Bích cũng còn lâu mới xảy ra. Hiện tại vẫn là năm Quang Hòa thứ 7 (năm 184), loạn khăn vàng đã đến hồi kết, Loạn Dương cũng trở thành mớ bòng bong. Hán Linh Đế vừa mới chết, hoàng cung đã xảy ra tranh chấp. Hán Linh Đế muốn lập Lưu Hiệp con của hắn kế nhiệm, nhưng vị hoàng đế này có lẽ đầu bị lừa đá, không tìm tam công đại thần rồi bàn giao mà lại đi gặp một hoạn quan kiêm phong thượng quân giao úy là Kiển Thạc để ủy thác. Hán Linh Đế vốn tưởng tám hiệu úy Tây Viên do Kiển Thạc đứng đầu rất ngầu, tiếc rằng thực tế chỉ là lũ dởm đời. Đã vậy Hán Linh Đế buộc Hà Tiến phải dưới quyền Kiển Thạc khiến cho hai người mâu thuẫn gay gắt thêm, sau đó Kiển Thạc có cơ hội danh chính ngôn thuận thực hiện di chiếu của tiên đế, nhẹ nhàng đá bay đại tướng quân Hà Tiến làm Kiển Thạc cảm thấy cái này thật sự con mẹ nó tốt quá. Thế là hắn bắt tay tìm kế để giết vị thuộc hạ trên danh nghĩa của mình.
Hà Thị, em gái Hà Tiến là hoàng hậu nhà Hán, bà có một con trai tên Lưu Biện. Hà Tiến mỗi lần gặp đều cố khẳng định hắn sẽ làm mọi cách để Lưu Biện đăng cơ chứ nhất quyết không cho Lưu Hiệp cơ hội. Mâu thuẫn giữa hắn và Kiển Thạc bắt đầu được châm ngòi. Đáng tiếc Kiển Thạc đánh giá bản thân quá cao, kế hoạch âm thầm thủ tiêu Hà Tiến bị lộ, chẳng giết được đại tướng quân mà còn bị đại tướng quân làm thịt. Không những thế, trong vòng một đêm tất cả người theo phe Kiển Thạc đều bị tàn sát, máu chảy nhuộm đỏ tường Kiển phủ, đầu người chất cao như núi. Sau đó đại tướng quân Hà Tiến tuyên bố ủng hộ Lưu Biện lên ngôi, lấy niện hiệu Quang Hòa, em gái Hà Tiến cũng trở thành hoàng thái hậu.
Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, vốn dĩ mẹ của Hán Linh Đế là Đổng thái hậu vẫn còn sống. Sách có câu một núi không chứa được hai hổ, nhất là hai con hổ cái này lại là hai thái hậu. Kết quả Hà thái hậu học theo các tiền bối mở Hồng Môn Yến, tìm lý do xử lý Đổng thái hậu, sau đó gia tộc Hà thị đứng trên đỉnh cao phe ngoại thích.
Thế nhưng chuyện kế tiếp Phỉ Tiềm nghĩ mãi cũng không thông, đại tướng quân Hà Tiến có một bước đi thẳng vào lòng đất, sau đó Đổng Trác được triệu hồi về kinh thành. Một kẻ hiểu biết về thời Tam Quốc ít đến đáng thương như hắn cũng biết, một khi Đổng Trác đặt bước chân đầu tiên vào kinh, cũng tức là lúc hoàng tộc Đại Hán rời khỏi vũ đài chính trị, nhưng bây giờ Phỉ Tiềm không dám ngồi lê đôi mách với ai về điều này. Đống đầu người máu me dạy cho hắn bài học đầu tiên, nơi đây không phải thời đại đầy tính dân chủ của mình, mà là xã hội phong kiến Đông Hán, không có thẩm phán hay hoãn thi hành án, chỉ cần đi nhầm một bước đầu sẽ lăn xuống đất. Vì vậy Phỉ Tiềm chỉ dám một mình len lén suy nghĩ, mặc dù hắn chẳng biết gì nhiều về thời đại này, nhưng thông qua các bộ phim truyền hình hàng năm cũng như các game online đề tài này nên cũng không đến nỗi nào.
Để hình dung thời Hán mạt chỉ có một chữ: “Loạn!”
Hết khởi nghĩa khăn vàng đến đảo chính ở Lạc Dương, sau đó Đổng Trác dắt đám hổ báo Tây Lương vào thành và dấy lên chiến hỏa, cuối cùng cả nước chia năm xẻ bảy. Cũng may cái túi thịt này còn để lại chút vốn liếng là chức quan nhỏ, nhờ vậy loạn lạc không kéo đến nhà. Thời nhà Hán tất cả quan viên đều được Thái Thú địa phương đề cử, sử sách gọi là “Cử Hiếu Liêm” (Hiếu là hiếu thảo cha mẹ, liêm là liêm khiết), người được đề cử sẽ có tư cách tham gia khoa thi của triều đình, bài thi gồm những đề thơ từ cộng thêm luận văn. Tiếp theo người đó sẽ lên triều bái tương tự phỏng vấn thi tuyển công chức, ai đậu sẽ được giữ lại kinh thành, trao tặng danh hiệu quan lang (Lang là chỉ thị vệ trẻ tuổi được vua giữ lại để rèn luyện rồi đợi triều đình bổ nhiệm).
Cho nên ở lần đảo chính ở Lạc Dương vừa rồi, cái chức quan lang cũng phát huy tác dụng. Tuy nhiên tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, Phỉ Tiềm sắp đối mặt với việc những quan lang như hắn sẽ không được bổ nhiệm. Đổng Trác sắp vào kinh, chắc chắn quân Tây Lương sẽ không giống thủ vệ Lạc Dương chịu khó ngồi nghe con dân múa mép, thế nào cũng có chuyện ra tay tàn bạo. Huống chi Phỉ Tiềm còn nhớ rõ cuối cùng Đổng Trác đem tất cả dân Lạc Dương dời đến Trường An, xác chết la liệt khắp đoạn đường di chuyển, đã vậy còn chơi lớn đốt trụi luôn thành Lạc Dương. Thủ đô phồn hoa một thời của nhà Hán biến thành tro…. Nghĩ đến đây Phỉ Tiềm rùng mình. Giờ phải làm gì? Đi ngăn cản Đổng Trác vào kinh? Chà, một thanh niên với chức vụ quèn đòi cản đường mệnh quan triều đình, hay đến trước mặt đại tướng quân rao giảng đạo lý? Huống hồ Phỉ Tiềm nhớ Hà Tiền chết trước thời điểm Đổng Trác vào kinh, bị người ta băm thành nhân bánh bao, chẳng lẽ hắn phải lấy lòng người chết? Hay là hắn đi giải cứu Hà Tiến nhỉ? Ừ nghe hay đấy, nhưng làm sao cứu? Đừng nói đại tướng quân, những cái tên hot thời này như Tào Tháo Viên thiệu chức vụ còn thấp hơn Hà Tiến, bọn họ cũng khổ cực tìm cách tạo quan hệ mà không gặp được. Không lẽ hắn lết thân đến trước phủ Đại tướng quân gào lên: “Đại tướng quân không còn sống lâu nữa! Xin hãy nghe tại hạ nói một lời?”
Loading...
Có khi chưa kịp nói xong “một lời” đã bị vệ binh xông ra chém nát xác….
Nói về thời nhà Hán, không phải muốn gặp ai là có thể liên hệ xin gặp như thế kỉ 21. Người thời này kết giao với nhau luôn để ý thân phận có ngang hàng hay không, chưa kể những lễ nghi phiền phức. Chuyện đột nhiên chạy đến gặp mặt được cho là vô cùng thất lễ, người được hẹn hoàn toàn có thể từ chối tại cửa. Muốn gì cũng phải làm theo quy trình, đầu tiên đưa danh thiếp hẹn trước, sau đó dựa theo thân phận của đối phương mà chuẩn bị lễ vật gặp mặt tương ứng, ví dụ thịt gà, vịt, ngỗng hay dê cũng phải cân nhắc, rồi chọn được ngày lành tháng tốt mới đến gặp người ta. Đặc biệt vàng bạc châu báu không nên đưa lộ liễu, phải bí mật dắm dúi vào tại thuộc hạ rồi đưa vào trong phủ, nếu đưa trực tiếp đồng nghĩa với việc ngươi đang sỉ nhục người ta. Kể cả đám nửa nam nửa nữ như Thập Thị Thường cũng không nhận kiểu đó.
Lúc vừa đến thời đại này linh hồn Phỉ Tiềm chưa kết nối hoàn toàn với cơ thể nên thiếu rất nhiều ký ức, suýt nữa trở thành trò cười ở Lạc Dương, cũng may lúc đó đang bệnh nặng nên lấy lý do đầu óc mơ hồ để mọi chuyện trôi qua, bằng không toàn bộ bạn bè biến thành người dưng nước lã, còn người dung nước lã biến thành kẻ thù. Thử nghĩ xem, Viên Thiệu xuất thân tứ thế tam công, mặc dù là con vợ lẽ nhưng người ta cũng mang thân phận con cả trong gia tộc, ngay cả Tào Tháo cũng là con trai Tào Tung, cháu nội Tào Đằng. Mà Tào Đằng là ai? Siêu cấp hoạn quan khác xa Thập Thường Thị, phục vụ cho bốn đời hoàng đế và cũng từng là thầy của hoàng đế, tiến cử rất nhiều nhân tài cho quốc gia, được phong làm Phí Đình Hầu. Nên nhớ chức hầu tước thời đó rất cao quý, mà Tào Đằng lại là hoạn quan duy nhất được phong hầu. Dựa theo ngôn ngữ hiện đại, Tào Tháo, Viên Thiệu chính là thế hệ hạt giống đỏ của thái tử đảng, còn Phỉ Tiềm chỉ là anh nhân viên vừa gia nhập vào bộ máy chính phủ.
Phỉ Tiềm không khỏi thở dài.
Đột nhiên bụng hắn vang lên tiếng ọc ọc. Theo quán tính Phỉ Tiềm lấm lét nhìn ngó xung quanh đường rồi hơi nghiêng người thả vài hơi rắm. đợi mùi thối bay bớt, hắn lại thở dài ngao ngán lần nữa, hôm nay nhai cả nắm đậu lót dạ, làm cơ thể có phản ứng. Mẹ kiếp lũ nhà đài làm phim truyền hình lừa dối con dân, mỗi tập đều chiếu từ anh hùng hảo hán cho tới lính quèn đều nhai cơm trắng với cá tươi, còn hắn lọt hố đến Hán mạt hơn một năm nhưng chả có hột cơm nào vào bụng. Thời điểm tốt nhất đồ ăn trong nhà cũng toàn lúa mì, hạt dẻ, kê (hạt ngũ cốc vàng giống như lúa, rất nhiều dinh dưỡng và dễ ăn) …. Còn lúc khốn khổ chỉ có mội đậu để nhai, cứ ăn nhiều là bắt đầu đánh rắm. Hồi lúc Kiển Thạc và Hà Tiến đang tranh chấp quyền lực, tất cả lúa mì, hạt dẻ, kê trên thị trường đều mất sạch nguồn cung, hại hắn cứ liên tục ăn đậu đến buồn nôn.
Như vậy thì cũng thôi đi, thê thảm nhất là thời cổ đại không có smart phone, không có máy tính, các em gái xinh đẹp vây quanh hắn cũng không có nốt. Một ngày chỉ có hai bữa cơm, đèn dầu thì quá mắc, cứ hễ trời tối là Phỉ Tiềm phải lên giường đắp chăn tranh thủ ngủ sớm, cắn răng chịu đói đến sáng. Cứ mỗi lần nhớ lại ngày chân ướt chân ráo xuyên đến Hán mạt, Phỉ Tiềm khóc không ra nước mắt, đúng nghĩa là sống được ngày nào hay ngày đó. À quên, con mẹ nó còn quần áo nữa, giống hệt trên phim, mặc vào nhìn đẹp khỏi bàn, nhưng quan trọng là cảm giác lúc mặc vào kìa. Những chiếc áo ngắn tay tương tự áo thun là áo do người Hồ (một sắc dân lai Trung Á sống ở lòng chảo Tarim Trung Quốc) may, bình thường chỉ có người dân lao động hoặc thợ săn mới chơi loại này. Quan lang như Phỉ Tiềm thuộc tầng lớp sĩ tộc, bất cứ khi nào bước ra ngoài cửa đều phải mặc Hán phục ba lớp, tức là mặt quần và áo lót bên trong, tiếp đến mặc thêm quần áo ngoài rồi khoác thêm một lớp áo dài toàn thân, đặc biệt phải mặc làm sao cho đường quấn chéo ở bên phải, còn nút thắt giấu ở dưới nách phải. Khốn nạn nhất là thời đại này không có quần đùi! Nhất là thời điểm nóng như thế này mặc quần đùi tung tăng dạo phố, gió lùa qua khe... à mà thôi, ngay từ đầu Phỉ Tiềm đã nhận ra rất nhiền vấn đề liên quan đến trang phục, ví dụ như hắn cho rằng đóng thùng như thế nào tiện là được, thế là một ông chú tên Phúc thúc xuất hiện ngăn cản.
Nói thêm về Phúc thúc, lão là quản gia nhà họ Phỉ, nuôi nấng Phỉ Tiềm từ nhỏ đến lớn. Năm năm trước cha mẹ Phỉ Tiềm qua đời vì bệnh Thương Hàn (bệnh sốt do khuẩn Salmonella typhi gây ra bởi môi trường kém vệ sinh), thế là hai người già trẻ sống nương tựa vào nhau. Mặc dù trên danh nghĩa Phúc thúc là quản gia, nhưng lão coi Phỉ Tiềm như cháu ruột của mình, ra chiều thương yêu lắm. Bản thân Phỉ Tiềm cũng bị thương Hàn, bệnh này rất dễ lây nên chúng bạn bỏ chạy hết, chỉ có lão ở lại bên cạnh chăm nom, lúc hắn khỏe lại Phúc thúc mừng như nông dân trúng mùa. Hắn làm ma mới xuyên không đến Tam Quốc, chắc chắn sẽ có vài điểm kì lạ, Phúc thúc biết nhưng lão vẫn cho rằng Phỉ Tiềm bị quỷ lôi đi uống trà trước cửa âm phủ một hồi nên bị mất dương khí, quên mất vài lễ nghi ở trần gian thì cũng đúng thôi, miễn sau còn sống là còn tất cả. Năng lực thích ứng hoàn cảnh của anh công chức nhà nước này cũng mạnh lắm, không có áo sơ mi thì ta mặc thời trang Hán phục, không có cơm thì ăn cái khác có tinh bột, không có smart phone đỡ phải cận lòi mắt, không có điện thì ta đi ngủ sớm, ăn ngày hai bữa riết cũng quen. Hiện tại chỉ có một chuyện làm hắn đau đầu, mình phải sống sót thế nào đây?
Đại tướng quân Hà Tiến ăn ở không lại gọi thằng cha Đổng Trác vào kinh làm gì không biết, đế quốc Đại Hán sắp sửa toi đời, phiến quân cát cứ khắp nơi làm người ta chán nản. Nhớ hồi năm tiểu học, Phỉ Tiềm đã đọc được bài Hao Lý Hành của Tào Tháo, Bạch cốt lộ ư dã, Thiên lý vô kê minh (xương trắng lộ đầy đồng, gà không kêu ngàn dặm). Quân Tào trong lúc bi kịch nhất thậm chí ăn cả thịt người! Sắp tới đây Lạc Dương biến thành mớ bòng bong rối nùi, sinh tồn đã trở thành vấn đề quan trọng nhất.
Phỉ Tiềm vẫn chưa có kế hoạch cho tương lai. Viên Thiệu và Viên Thuật là hai ngôi sao chổi, không trông cậy được. Giờ này Tôn Kiên vẫn chơi trò cảnh sát bắt cướp ở Ngô quận, không lâu nữa liền phải lãnh cơm hộp (tiếng lóng của cát xê) rồi cút luôn, con hắn Tôn Sách cũng có số chết sớm. Quý anh Tào Tháo giờ cũng chẳng có địa bàn, mang thân phận con cháu hoạn quan bị sĩ tộc kì thị, chờ đến khi bị triều đình truy nã mới bắt đầu gầy dựng cơ đồ. Gương mặt đạo đức Lưu Bị chắc giờ này đã đập Đốc Bưu một trận rồi trốn chui trốn nhủi, có lẽ đã chạy đến chỗ Công Tôn Toản ăn nhờ ở đậu. Chưa kể những nhân vật phụ khác như Lưu Yên, Lưu Ngu, Lưu Biểu….
Chà, trước mắt mình nên ôm đùi ai đây? Đùi của quý anh họ Tào là ôm sướng nhất, to dài nhiều thịt, tránh xa mấy cái nhạy cảm ra thì sống lâu, nhưng hiện giờ hắn là một kẻ vô danh, trình độ thì sao cạnh tranh lại các quân sư hàng hiệu như Quách Gia, Tuân Úc, Tuân Du, áp lực quá lớn, không được. Hay tự Phỉ Tiềm trở thành một thế lực mới? Haha, khố rách áo ôm không có tiền không có địa bàn, giơ bảng chiêu mộ thì ai theo? Tưởng tượng cảnh có Điển Vi Triệu Vân bên cạnh bảo kê, Gia Cát Chu Du Giả Hủ bày mưu tính kế, Quan Vũ Trương Liêu dưới trướng nghe lệnh, là gì có chuyện tốt như vậy rơi xuống đầu.
Phỉ Tiềm suy nghĩ đến đau cả não, chỉ biết thở dài, thôi đành vậy, trước mắt cứ tìm cách chạy khỏi Lạc Dương, chuyện còn lại ngày sau hãy bàn. Đang xoa nhẹ trán một cách đầy mệt mỏi thì Phúc thúc đi đến, khẽ mỉm cười bảo: “Thưa thiếu lang quân, có Thôi thiếu lang quân đến chơi.”