Quế Phượng cười, vuốt mặt của Chu Phàm, nói:
- Đứa nhỏ ngốc, đúng là không nhớ cái gì cả. Âm Quỷ chỉ có thể đối phó với người có thân thể hư nhược, nó không dám trêu chọc chúng ta đâu.
Chu Phàm giờ mới hiểu, hắn cầm Tiểu Đăng phù trở về phòng ngủ.
Không bao lâu sau, hai phu phụ Chu Nhất Mộc cũng cầm đèn dầu trở về phòng ngủ của họ.
Vừa về tới phòng ngủ, vẻ lo lắng trên khuôn mặt của Quế Phượng không còn bị che giấu nữa, bà thấp giọng hỏi:
- Phàm nhi vừa bị thương, ngày mai có bị ảnh hưởng gì không?
Chu Nhất Mộc lắc đầu nói:
- Chắc không sao đâu, ta đã hỏi rồi, loại chuyện này không liên quan nhiều đến bị thương đâu.
Quế Phượng vội hỏi tiếp:
- Nếu như có ảnh hưởng thì sao?
Loading...
Sắc mặt Chu Nhất Mộc trầm xuống, nói:
- Phu nhân cứ lo, cho dù thật sự có ảnh hưởng thì chúng ta có thể giải quyết được à. Loại chuyện này từ trước tới nay chỉ có thể phó thác cho ông trời.
Quế Phượng hơi cúi đầu, bà biết lời chồng nói là thật.
Chu Nhất Mộc lại thở dài nói:
- Mạng của nó có được hay không chỉ có thể dựa vào chính nó, ta tin mạng của Phàm nhi sẽ không quá kém, thương thế của nó như vậy mà cũng có thể khỏi...
Hai phu phụ Chu Nhất Mộc nói chuyện rất nhỏ, Chu Phàm tất nhiên không thể nghe thấy. Hắn đặt Tiểu Đăng Phù dưới ngọn đèn dầu, sau đó lại nhìn bóng tối ở xung quanh. Quả nhiên, cảm giác sợ hãi kia đã không còn xuất hiện nữa.
Chu Phàm ngồi trước giường, hắn nhìn ánh lửa trên đèn dầu, lẩm bẩm một mình:
- Âm Quỷ... Tiểu Đăng Phù... Còn cả nghi lễ búi tóc vào ngày mai...
Những thứ này khiến cho Chu Phàm nhận thức được thế giới này không hề đơn giản, dường như bốn phía đều bao phủ một loại nguy hiểm quỷ dị không biết.
Lúc đầu Chu Phàm còn cho rằng mình xuyên đến triều đại nào đó của Hoa Hạ, nhưng bây giờ hắn lại sinh ra hoài nghi rất lớn, nơi này dường như không giống triều đại nào của Hoa Hạ. Cho dù quỷ thần luôn xuất hiện trong các tiểu thuyết điển tịch dã sử, nhưng chính sử Hoa Hạ lại rất ít khi nói đến quỷ thần.
Cùng lắm chỉ bốc phét rằng Hoàng đế là con trời cho nó có vẻ huyền bí, nhưng trừ những cái đó ra thì không nhắc quá nhiều chuyện liên quan đến quỷ thần.
Đây còn là triều đại nào của Hoa Hạ sao?
Chu Phàm lại cảm thấy đầu đau như búa bổ. Hắn không thể đưa ra kết luận vì thông tin hữu ích mà hắn thu được quá ít. Hắn cũng không phải nhà sử học, có bản lĩnh nhìn kiến trúc hoặc đồ vật rồi nhanh chóng đoán ra đây là triều đại nào.
Chu Phàm dứt khoát không nghĩ nhiều nữa. Hắn nhắm mắt lại, cho dù đã ngủ mấy ngày nhưng hắn vẫn cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ. Không bao lâu sau, hắn đã chìm vào giấc ngủ say.
Sau một hồi trời đất quay cuồng, Chu Phàm phát hiện ra mình đã xuất hiện ở một nơi rất kỳ quái.
Sương mù màu xám tro lượn lờ quanh hắn, Chu Phàm cau mày, tiếp tục nhìn về phía trước.
Chỉ là sương mù quá dày, đập vào mắt toàn là sương mù xám tro.
Đây là nơi nào?
Không phải hắn đã ngủ thiếp đi rồi sao?
Nơi này là mộng cảnh sao?
Nếu như là mơ thì sao hắn lại có thể ý thức được rõ ràng là mình đang nằm mơ?
Chu Phàm dùng tay nhéo mặt mình một cái, hắn có thể cảm thấy đau nhói.
Chu Phàm lại liếc mắt nhìn xuống dưới chân, phía dưới hai chân có sương mù xám tro du động, thứ hắn đang giẫm lên chính là một tấm gỗ đen thui.
Đây không phải là bùn đất cứng rắn mà là bề mặt bằng gỗ, hắn dường như đã không còn đứng trên mặt đất nữa.
Chu Phàm xác nhận sự thật này. Hắn cố giữ bình tĩnh, không tùy tiện đi lại trong sương mù dày đặc mà ngẩng đầu nhìn lên trời.
Sao trời có thể chỉ dẫn phương hướng cho con người.
Chỉ là, đồng tử của Chu Phàm bỗng nhiên co rút lại. Trên bầu trời tối tăm mờ mịt, một khối cầu màu máu khổng lồ lơ lửng ở trên cao, mặt ngoài của nó là chi chít những hố tro.
Khối cầu màu máu kia chiếm cứ nửa bầu trời, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, điều này khiến Chu Phàm có cảm giác nghẹt thở.
Chu Phàm thở một hơi thật dài, nhìn chằm chằm vào khối cầu màu máu. Cho đến khi cổ mỏi nhừ, hắn thấy khối cầu không có dấu hiệu rơi xuống thì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nếu như khối cầu này thật sự đâm xuống dưới như sao chổi thì hắn căn bản là không có chỗ để trốn.
Đột nhiên.
Sương mù xám luôn phiêu đãng bỗng bay lên trời. Sương mù xám cuồn cuộn, cuốn vào nhau tạo thành một cái vòi rồng, bị khối cầu hút vào bên trong.
Chu Phàm chỉ có thể ngạc nhiên đứng nhìn, mọi thứ xung quanh thực sự rất quỷ dị, hắn cũng không dám làm bất cứ chuyện gì.
Thời gian sương mù xám bị hút vào rất ngắn. Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, khối cầu liền dừng hấp thu sương mù xám.
Sương mù xám vẫn phiêu đãng ở bốn phía, nhưng giờ đây chúng đã trở nên mỏng manh hơn rất nhiều. Tầm nhìn của Chu Phàm bỗng trở nên rõ ràng, hắn đưa mắt nhìn chung quanh, lúc này mới phát hiện mình đang đứng trên... một con thuyền.