Quế Phượng lo lắng nói:
- Lỡ như không nhớ được thì làm sao bây giờ?
Gương mặt ngăm đen của Chu Nhất Mộc có vẻ hơi đờ đẫn, ông đáp:
- Không nhớ được thì không nhớ được chứ sao, Phàm nhi không bị gì là được rồi.
Quế Phượng gật đầu nói:
- Cũng đúng, người không bị làm sao là may mắn lắm rồi.
- Sao con lại bị thương vậy?
Chu Phàm đột nhiên hỏi, hắn muốn hiểu rõ hơn tình huống của cỗ thân thể này. Kiếp trước khi làm cảnh sát hình sự, hắn luôn tràn ngập dục vọng thăm dò đối với án kiện, cho nên đối với thương tích của mình đương nhiên cũng rất tò mò.
Thương thế kia khiến cho linh hồn của đời trước tiêu tán, Chu Phàm mới có thể chim sen chiếm tổ chim khách, cho nên tìm hiểu rõ tình huống là tốt nhất.
Chu Nhất Mộc và Quế Phượng lập tức im lặng.
Loading...
Chu Phàm nhìn chằm chằm khuôn mặt của họ, cảm xúc của con người sẽ phản ứng lên trên cơ mặt đầu tiên. Trước kia, lúc thẩm vấn phạm nhân, hắn luôn quan sát vẻ mặt của họ để xác nhận xem họ có nói dối hay không.
Trên mặt của Quế Phương lộ ra một chút lo âu và sợ hãi, bà theo bản năng nhìn về phía trượng phu của mình.
Khóe mắt của Chu Nhất Mộc hơi giật giật, hắn và một miếng cơm, nhai rồi nuốt xuống, nói:
- Ngươi bị ngã làm thương tổn tới đầu.
- Hóa ra là ngã bị thương.
Chu Phàm khẽ gật đầu, sau đó cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.
Chỉ là trong lòng Chu Phàm biết rất rõ, người bị ngã tổn thương đến đầu, phần lớn đều là ngã nhào về phía trước. Nhưng nếu đã là ngã nhào thì nơi tổn thương phải là phần đầu phía trước mới đúng chứ.
Thương thế của hắn lại ở sau gáy, nếu ngã về phía sau thì chỗ bị thương đa phần sẽ là ở eo và xương đùi. Phần ót bị thương cũng phải là tình huống rất đặc thù mới có thể tạo ra.
Mấu chốt ở chỗ, biểu cảm trên khuôn mặt của hai phu phụ đã bán đứng họ. Bọn họ đang nói dối.
Tại sao họ lại phải giấu diếm tình hình thực tế?
Xem ra sự chuyện hắn bị thương có ẩn tình. Chu Phàm cũng không tiếp tục hỏi, bởi vì hiển nhiên đối phương không muốn nói, có hỏi nữa chắc cũng không hỏi ra được cái gì. Mà Chu Phàm cũng lo lắng khi hỏi tới hỏi lui như thế, đối phương sẽ hoài nghi mình.
Thức ăn rất khó ăn nhưng Chu Phàm không biểu hiện ra ngoài. Hắn vẫn ăn hai bát đầy rồi mới ngừng lại. Cho dù có khó ăn đi nữa thì cũng phải nhét đầy cái dạ dày cái đã.
Sau khi cả nhà ăn cơm xong, Quế Phượng bắt đầu thu dọn bát đũa, Chu Nhất Mộc cầm một cái điếu cày bằng sắt đen, châm lửa ở cái lỗ nhỏ rồi hít một hơi nhỏ.
Chu Phàm chỉ ngây người ngồi yên, hắn cũng không biết nên nói chuyện gì với Chu Nhất Mộc, có đôi khi nói nhiều sai nhiều, thế nên hắn dứt khoát không lên tiếng.
Chu Nhất Mộc dường như đã quá quen thuộc bầu không khí trầm tĩnh này, hắn rít một hơi thuốc lào rồi mới nhìn qua Chu Phàm nói:
- Ngươi vừa mới khỏi bệnh, nghỉ ngơi sớm một chút đi. Nghi lễ búi tóc vào ngày mai rất quan trọng, là đại sự cả đời của ngươi.
Chu Phàm lại một lần nữa nghe thấy hai từ “búi tóc”. Trước kia, hắn cũng từng nhìn thấy cách nói pháp búi tóc trong sách lịch sử. Búi tóc chính là chỉ một người từ trẻ con bước sang thời kỳ thiếu niên. Ở thời cổ đại, khi đến tuổi thiếu niên thì có thể làm rất nhiều chuyện, ví dụ như gả cưới, tham gia khoa cử, rời nhà đi du lịch.
Chu Phàm hơi suy nghĩ rồi hỏi:
- Cha, ta phải làm những gì vào nghi lễ búi tóc ngày mai?
Chu Nhất Mộc không cảm thấy quá bất ngờ với vấn đề của Chu Phàm, dù sao hắn cũng biết con trai mình bị mất trí nhớ, hắn phả một hơi khói ra khỏi miệng, nói:
- Không có chuyện gì, cũng không phải một mình ngươi búi tóc, người khác làm gì thì ngươi cứ làm theo là được.
Nói thì nói vậy, nhưng Chu Phàm vẫn có thể xuyên qua ánh đèn mờ nhạt nhìn thấy vẻ mặt của Chu Nhất Mộ dường như đang trở nên trầm trọng hơn rất nhiều.
Điều này khiến cho Chu Phàm nhíu mày.
Quế Phượng bưng một chậu nước tới, bà ôn nhu nói:
- Phàm nhi, không cần lo lắng, ngày mai cha mẹ sẽ đi cùng ngươi.
Nhưng Chu Phàm lại nhận ra một chút vẻ lo lắng trên gương mặt của Quế Phượng.
Chu Phàm hơi nhíu mày, chẳng lẽ nghi lễ búi tóc có nguy hiểm?
Có điều, Chu Phàm không tiếp tục hỏi, hắn cũng nhìn ra hai người dường như không muốn nói quá nhiều về đề tài này.
Điều kiện ở thời đại này rất sơ sài, Chu Phàm chỉ rửa mặt qua một lần, rồi chuẩn bị về phòng ngủ của mình, chỉ là Chu Nhất Mộc lại gọi hắn lại.
Chu Nhất Mộc xách đèn dầu trên bàn lên, đưa Tiểu Đăng Phù cho Chu Phàm, nói:
- Đêm nay, Âm Quỷ có thể sẽ lại đến tìm ngươi, vì thế mà hãy đặt tấm Tiểu Đăng Phù này dưới đèn dầu trong phòng ngủ. Đêm nay cứ để đèn sáng, đừng có tắt đèn, biết chưa?
- Vâng!
Chu Phàm nhận lấy tấm Tiểu Đăng Phù, hắn không dám nhìn chằm chằm vào nó, sợ bị mù mắt.
- Thế còn cha mẹ thì sao?