Nghe xong bốn chữ Thẩm Mặc nói, Lý quý phi giống như bị rắn cắn, hảo cảm vừa xuất hiện đã biến mất không còn dấu vết, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ thù địch không che giấu.
Vì sao nàng thà đối nghịch với bách quan cả triều cũng phải bảo vệ Phùng Bảo? Lẽ nào thực sự chỉ muốn che chở thôi sao? Không! Với hiểu biết của Lý quý phi, cho dù có ít tới đâu cũng không đến mức thiên vị cố chấp như vậy. Thật ra nguyên nhân chỉ có một, bởi vì trong chuyện di chiếu, nàng cùng Phùng Bảo chính là đồng đảng. Ngôn quan đối với việc này nói ra nói vào, như vậy nếu chuyện này vỡ lở ra thì sẽ khiến Lý quý phi vô cùng lo lắng.
Trương Cư Chính biết rõ điểm ấy, nhân lúc Cao Củng có ý định lảng tránh việc này đã cho người viết một bản tấu, sau đó giao cho Phùng Bảo giấu lẫn vào trong đống tấu chương, kết quả đã đánh đúng vào tâm lí, khiến cho Lý quý phi hạ quyết tâm diệt trừ Cao Củng.
Không ai được động vào tử huyệt của nàng, bây giờ Thẩm Mặc úp úp mở mở, quanh co lòng vòng thiếu chút nữa đã mê hoặc được nàng, nhưng cuối cùng lại động tới vấn đề nhạy cảm này, tự nhiên làm cho Lý quý phi bình tĩnh trở lại, ánh mắt cùng giọng nói đều sắc như đao:
- Không biết Thẩm lão nghe được lời đồn vô căn cứ này từ đâu. Ngài không phải là Ngôn quan, nói là phải có trách nhiệm.
- Chuyện này ta có chứng cứ vô cùng xác thực.
Thẩm Mặc không sợ hãi, đối mặt với nàng nói.
- Ha ha...
Lý quý phi thầm nghĩ không thể nào, ngày ấy khi tiên đế bất tỉnh, bọn họ đã chuẩn bị rất tốt, gọi tất cả đại thần tới Càn Thanh cung, trong lúc đó tiên đế quả có hồi quang phản chiếu một lần, nhưng cũng chỉ là nói với Cao Củng được một câu, ý rằng tiên sinh phải dốc lòng vì thiên hạ rồi lại bất tỉnh tiếp, cho tới khi băng hà lúc nửa đêm. Trong lúc này nàng một tấc cũng không rời, luôn túc trực bên giường tiên đế, đương nhiên là biết mọi chuyện rõ ràng.
Việc Phùng Bảo giả tạo thánh chỉ vốn chỉ có hắn và nàng biết, không thể có người thứ ba biết.. Trừ phi Phùng Bảo còn lưu lại chứng cứ gì, nhưng việc này quả thật không có khả năng.
Loading...
Nghĩ vậy Lý quý phi bình tĩnh lại, giọng nói mang theo ý châm biếm:
- Không biết trong tay Thẩm tiên sinh có chứng cứ gì?
- Chính là di chiếu thật của tiên đế.
Tuy Thẩm Mặc nói nhẹ nhàng, nhưng lại giống như tiếng sấm giữa trời xanh, khiến Lý quý phi nghe được suýt ngất, nghẹn giọng hỏi:
- Không thể nào!
Nàng nói xong cũng biết mình thất thố, vội vàng lấp liếm:
- Di chiếu của tiên đế không thể nào là giả.
Nói xong không để ý đến phong thái nhã nhặn nữa, mà giơ tay chỉ vào Thẩm Mặc nói:
- Thẩm lão, đây chính là tội khi quân ngươi có biết không?
Thẩm Mặc quay đầu lại nhìn Trần hoàng hậu bên ngoài, thản nhiên nói:
- Vi thần quả thật là khi quân, nhưng không phải khi quân với đương kim hoàng thượng, mà là với tiên đế...
Dừng lại một chút, y nói điều mà không ai ngờ tới:
- Tiên đế trước khi rời đi đã giao di chiếu cho thần, nhưng thần nhất thời mềm yếu, không vạch tội Phùng Bảo tội giả mạo di chiếu. Thần vốn định ôm theo mối dày vò này theo xuống mộ. Nhưng thấy sau khi Phùng Bảo hại chết tiên đế, hắn còn dám lộng quyền, dám đuổi tể tướng đương triều thì thần biết thần sai rồi. Thần không thể giương mắt nhìn hắn làm loạn giang sơn của tiên đế, nếu như nương nương không trừng trị hắn, vi thần đành phải tự mình động thủ.
- Ngươi...
Lý quý phi không nghe được Thẩm Mặc nói những câu sau thế nào, bởi vì nàng đã bị câu "Tiên đế trước khi rời đi đã giao di chiếu cho thần" làm cho khiếp sợ. Đợi Thẩm Mặc nói xong, nàng buồn bã nói:
- Ngươi nói tiên đế giao di chiếu cho ngươi, nhưng ở đâu, vào lúc nào, sao không có ai biết?
- Không biết nương nương có nhớ...
Thẩm Mặc thẳng thắn nói:
- ...lần vi thần tảo triều đầu tiên sau khi về kinh thì tiên đế đột nhiên bệnh nặng thêm, sau đó được thần và Cao lão đưa người về Càn Thanh cung?
- ...
Lý quý phi gật đầu, việc này xảy ra hơn một tháng trước, đương nhiên nàng vẫn còn nhớ kĩ.
- Sau khi tiên đế tỉnh lại, liền cho tất cả lui ra, gồm cả Cao lão.
Thẩm Mặc nói dối không chớp mắt:
- Sau đó bảo vi thần chấp bút lập di chiếu, lệnh vi thần đích thân gìn giữ, đợi lúc tiên đế về trời thì tuyên đọc.
Dừng một chút rồi nói với giọng ngạc nhiên:
- Di chiếu mà Phùng công công tuyên đọc, không phải là di chiếu mà tiên đế lập ra lúc trước.
- ...
Lý quý phi nghe xong, đầu tiên là nhắm mắt suy nghĩ một lát, tiếp đó vẻ mặt khinh thường nói:
- Chuyên này cũng chỉ để hù dọa trẻ con! Thẩm lão ngươi cũng quá khinh thường bản cung, bản cung dù là phận đàn bà, nhưng cũng biết di chiếu nhất định phải có hai bản, một bản được ti Lễ giám lưu lại, bây giờ ta sẽ cho người tới ti Lễ giám kiểm tra, ngươi cũng có thể phái người giám sát, nếu như không tìm được, thì cũng đừng trách ta trở mặt vô tình, định cho ngươi tội khi quân.
Nói đến phía sau, giọng nói của nàng đã trở nên nghiêm túc.
- Việc này… quả thật trong cung không có bản sao nào khác.
Thẩm Mặc cười khổ một tiếng.
- Ha ha...
Lý quý phi nghe vậy cười rộ lên, đang định nói: "Lộ đuôi rồi chứ?" thì lại nghe Thẩm Mặc từ tốn nói:
- Bởi vì bản sao ở trong tay thần.
- Vậy còn bản chính?
Tâm tình Lý quý phi giống như ngồi trên tàu lượn cao tốc, bị Thẩm Mặc hết dẫn lên cao lại bị dẫn xuống thấp, đành phải cố trấn tĩnh hỏi:
- Lẽ nào cũng ở trong tay ngươi?
- Như vậy thì có ý nghĩa gì?
Thẩm Mặc nói một câu càng làm Lý quý phi lạc trong mây mù:
- Bản chính đương nhiên ở trong cung.
- Nói bậy.
Lý quý phi căm tức:
- Toàn bộ chiếu lệnh tấu chương đều phải do ti Lễ giám lưu giữ! Đâu phải là thứ mà ngươi tùy tiện thích để đâu thì để?
- Nơi cất di chiếu kia chắc chắn không phải là nơi tùy tiện như nương nương nói.
Đột nhiên Thẩm Mặc nói thẳng:
- Bởi vì nơi đó chính là phía sau tấm hoành phi "Chính đại quang minh" trong Hoàng Cực điện, nương nương nếu không tin, mời đi với vi thần ngay bây giờ, lấy bản chính ở sau hoành phi! Sau đó đối chiếu với bản sao trong tay thần, chắc chắn một chữ cũng không khác.
Yên lặng, yên lặng đến chết người. Sau khi Thẩm Mặc nói ra chỗ để di chiếu, trong phòng liền im lặng như tờ.
Lý quý phi cắn chặt môi, suy nghĩ xem việc này thật ra thế nào, không để ý vết thương trên môi lại chảy máu.
Có đôi khi thủ đoạn không cần phức tạp, chỉ cần đúng thời gian, địa điểm, đúng người là có thể có được hiệu quả thần kì.
Bây giờ là trước khi vào triều, bách quan đang sốt ruột đợi ở Hoàng Cực điện, Thẩm Mặc lại nói "bí mật" này với Lý quý phi, chính là muốn không cho nàng cơ hội kiểm chứng, chỉ có thể lựa chọn tin hoặc không.
Nếu không tin thì không cần nhiều lời, trước mặt mọi người tìm phía sau tấm hoành phi xem có di chiếu hay không. Nếu như không có Thẩm Mặc coi như xong đời, nhưng nếu có, thì người xong đời chính là nàng và Phùng Bảo.
Nếu như tin, thì cũng chỉ có thể thương lượng, xem điều kiện gì có thể thỏa mãn đối phương, khiến hắn tiếp tục giữ bí mật.
Tin tưởng nghĩa là thừa nhận bản thân biết việc giả mạo di chiếu; không tin thì rất có thể nàng và Phùng Bảo chôn cùng. Lựa chọn trước là một chén rượu phạt, nhưng chọn cái sau rất có thể là một chén rượu độc... Điều này làm cho Lý nương nương hoảng hốt, không ngờ lại nổi sát ý với Thẩm Mặc:
- Sự tình đã qua không nên nói lại, Thẩm lão, người nhiều chuyện không sống được lâu.
- Nương nương giết thần cũng vô dụng.
Thẩm Mặc cười rộ lên, y thoải mái nói:
- Bởi vì thần không mang di chiếu đến, mà giao cho một quan viên bên ngoài giữ hộ. Trừ phi nương nương giết chết toàn bộ bọn họ...
- ...
Lý quý phi còn biết nói gì? Để che giấu sự hoảng loạn của mình, nàng che mặt nước mắt ròng ròng nói:
- Ta chỉ là phận đàn bà, khi tiên đế còn trên đời cũng chỉ biết cung kính niệm Phật, luôn giữ bổn phận của mình, chưa bao giờ có ý động vào quốc sự. Bây giờ tiên đế buông tay, hoàng thượng mới chỉ 10 tuổi, ta là người làm mẹ, tình thế bất đắc dĩ mới phải dấn thân vào triều chính, lại bị đại thần các ngươi mắng là hậu cung tham gia chính sự! Ta muốn tham gia vào chính sự sao? Nội đình ngoại đình ngày đêm tranh đấu sống chết, ta khác nào rơi vào hỏa diệm sơn, mỗi giây mỗi khắc đều bị giày vò? Ta có khổ biết phải kêu ai, tình cảnh này một ngày ta cũng không muốn, ô ô...
Lúc đầu nàng cũng chỉ muốn giải thích cho mình, nhưng càng nói càng động đến nỗi niềm cất giữ trong lòng mấy ngày qua, vì thế nước mắt cứ lã chã tuôn rơi.
Nàng khóc lóc khiến Thẩm Mặc cũng không biết phải làm sao, có khác nào bảo y ăn hiếp vị nương nương này? Chối bỏ thì cứ chối bỏ đi, còn bày đặt khóc lóc. Y cố nhịn mà nghe Lý quý phi khóc lóc nỉ non, nhưng Trần hoàng hậu bên ngoài không nhịn được nói:
- Muội muội ngươi khóc làm gì, Thẩm lão có làm khó chúng ta đâu.
- ...
Người ngoài đúng là tỉnh hơn người trong cuộc, Lý quý phi lập tức ngừng khóc, sau đó hỏi:
- Ai biết Thẩm lão có coi chúng ta đồng đảng của Phùng Bảo hay không?
Lời này nghe thì giống như trả lời Trần hoàng hậu, nhưng rõ ràng là muốn hỏi Thẩm Mặc.
- Đương nhiên là không.
Thẩm Mặc lắc đầu không do dự:
- Nhị vị nương nương là mẫu thân của hoàng thượng, là thái hậu đương triều, làm sao lại đi giả tạo di chiếu được chứ?
- Đúng đúng.
Lý quý phi như chết đuối vớ được cọc, liên tục gật đầu:
- Chúng ta chỉ là phận đàn bà, trồng hoa thêu thùa còn được, chứ nói tới chính sự thì biết được gì, chẳng phải là Phùng Bảo nói gì chúng ta biết nấy sao?
Vẻ mặt thảm thương của nàng đâu còn có sự uy nghiêm của bậc mẫu nghi thiên hạ nữa.
- Như vậy thì chỉ dụ hôm nay đều là ý của Phùng Bảo?
Thẩm Mặc nhẹ nhàng hỏi.
- Phải...
Thẩm Mặc đã đem tội giả mạo di chiếu đổ hết lên đầu Phùng Bảo, Lý quý phi đương nhiên sẽ ngoan ngoãn hơn, bèn gật đầu nói:
- Đều là Phùng Bảo nói Cao Củng muốn mời Chu Vương vào kinh, chúng ta sợ hãi nên mới nhắm mắt nghe theo.
- Ôi...
Thẩm Mặc thở dài:
- Nương nương chỉ cần hỏi bất cứ một văn quan nào đó, sẽ biết đây chỉ là lời nói vô căn cứ. Có câu nước không thể có hai vua, núi không thể có hai hổ, nếu như Cao Củng dám làm như vậy, thì quan viên khắp thiên hạ sẽ coi lão như cừu địch.
- Ta bây giờ đã biết...
Lý quý phi giống như trẻ con làm sai chuyện sợ tội, rụt rè nói:
- Nhưng ngươi cũng không thể trách ta không hiểu chuyện, chỉ tại đám người Cao Củng, cho dù chuyện Chu Vương vào kinh là tin đồn, nhưng họ lại phát hành [Nữ giới], đưa cho Ngôn quan lục khoa mười ba đạo mỗi người một quyển.
- Chuyện này quả thật là bọn họ không đúng, tâm tình của bọn họ không nói cũng hiểu...
Thẩm Mặc cũng không che giấu, chuyển đề tài nói:
- Thế nhưng việc này xử lý cũng rất đơn giản, không cần phải dùng thủ đoạn mãnh liệt như vậy.
- Xử lý như thế nào?
Lý quý phi hỏi.
- Nương nương là mẫu nghi thiên hạ, có lòng bao dung rộng lớn, càng không muốn tham gia vào chính sự. Việc này chẳng phải là có kẻ xấu muốn lợi dụng [Nữ giới] sao? Bây giờ nương nương dứt khoát, ban chỉ Nội Kinh xưởng ấn hành năm nghìn bản [Nữ giới], ban cho lưỡng kinh cùng mỗi phủ châu nha huyện một bản, xem bọn họ còn có thể nói gì.
Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Nương nương có thể đích thân viết lời tựa, thì mọi chuyện thị phi sẽ không còn.
Lý quý phi cuối cùng cũng được mở rộng tầm mắt, thủ đoạn của tể tướng cùng thái giám khác nhau thế nào, lấy ra khăn thơm lau khô nước mắt, ngại ngùng nhìn Thẩm Mặc nói:
- Đều nghe tiên sinh đi.
- Không dám không dám...
- Vậy xin hỏi tiên sinh, chuyện trước mắt phải xử lý ra sao?
Lý quý phi hỏi.
- Nương nương chỉ cần vào triều bình thường.
Thẩm Mặc giọng bình thản:
- Sau đó trước mặt mọi người tuyên bố tội danh của Phùng Bảo, trực tiếp trừng phạt hắn. Sau khi xong việc này, kêu gọi mọi người đồng lòng phụ tá hoàng thượng cùng với nương nương. Đợi tới khi hoàng thượng tự mình chấp chính, nương nương có thể công thành lui về ở ẩn, vi thần cũng coi như báo đáp được ân tình của tiên đế, về nhà dạy học trồng trọt, không màng triều chính.
Câu nói rất nhẹ nhàng, nhưng chất chứa trong đó là hơn 10 năm chuẩn bị công phu.
Nghe thấy Thẩm Mặc không cầu xin bất cứ điều gì cho mình, Lý quý phi rốt cuộc cũng thả lỏng tâm tình, hỏi:
- Vậy còn Cao Củng?
- Ôi...
Thấy Lý quý phi vẫn không quên Cao Củng, Thẩm Mặc thở dài một tiếng, đau lòng nói:
- Luận nhân phẩm, luận học thức, luận năng lực, Cao lão đều hơn vi thần, hơn nữa quan hệ thân mật giữa Cao lão và tiên đế ai ai cũng biết. Nếu hoàng thượng mới đăng cơ sáu ngày đã không cho Cao lão đường lui, thì sau này mọi lời bàn tán không phải về hoàng thượng, mà sẽ là bàn tán về hai vị nương nương...
- Cao Củng hoàng gia, quyền uy của hoàng gia phải làm sao bây giờ, tương lai hoàng thượng nói thì còn ai nghe?
Cũng không biết Lý quý phi lo cho hoàng quyền, hay là sợ Cao Củng tính sổ với nàng sau chuyện này nữa.
Thẩm Mặc lắc đầu, dùng ánh mắt kì lạ nhìn Lý quý phi:
- Cao lão tính tình cao ngạo, thà chết không chịu khuất phục, hôm nay chịu mối nhục này làm sao còn mặt mũi ở lại triều đình? Chắc chắn là sẽ về quê...
- Vậy được rồi...
Lý quý phi cuối cùng cũng bị thuyết phục. Nàng cảm thấy bản thân không bị tổn hại điều gì, cũng coi như bảo vệ được quyền uy của hoàng gia, cùng lắm là mất một Phùng Bảo mà thôi.
-oOo-
Sau khi quyết định từ bỏ Phùng Bảo, Lý quý phi lo lắng nói:
- Phùng Bảo ở trong cung bè đảng rất nhiều, lại chưởng quản Đông Xưởng, nếu tùy tiện động thủ với hắn, sợ hắn chó cùng rứt giậu.
- Những vây cánh cấu kết với hắn chẳng qua bởi hắn là tổng quản đại nội, được hoàng thượng cùng nương nương tin cậy mà thôi.
Thẩm Mặc thản nhiên nói:
- Bây giờ chỉ cần tước bỏ hết quyền của hắn, hắn cũng chỉ là một tên thái giám quèn, có gì phải lo lắng?
Nói rồi dặn dò mấy câu, thấy Lý nương nương đã nhớ, y liền xin cáo lui.
Thẩm Mặc vừa đi, Phùng Bảo liền tiến đến, ngóng nhìn hai vị nương nương nói:
- Không biết Thẩm lão đã nói những gì?
- ...
Hoàng hậu nương nương lắc đầu không nói.
- Chẳng qua muốn cầu tình cho Cao Củng mà thôi.
Lý quý phi lắc đầu, không nhịn được nói:
- Hấp tấp làm gì, đợi lát nữa vào triều chẳng phải sẽ biết sao.
Phùng Bảo thấy Lý quý phi nổi nóng thì vững dạ hơn. Hắn nhận thấy Lý quý phi dường như không muốn hắn gây chuyện, nàng càng trách cứ càng nói rõ muốn bảo vệ hắn.
Đã quá buổi trưa, các vị đại thần đều đói bủn rủn chân tay, bọn họ mới chỉ ăn chút điểm tâm sáng, đứng đợi từ sáng sớm tới giờ khiến bọn họ đầu váng mắt hoa, nhưng vẫn cố gắng xốc lại tinh thần, chờ đợi thứ phụ đại nhân bàn chuyện với hai vị nương nương. Những đại lão kinh nghiệm quan trường đều biết rõ rằng, dù triều hội chưa bắt đầu, nhưng chuyện thì đang được thương lượng, chỉ còn đợi đến lúc Thẩm lão cùng hai vị nương nương đi ra là công bố kết quả mà thôi.
Nếu như kết quả như ý thì vội vàng mà tan triều về nhà dùng cơm, còn nếu không như ý thì đành phải ôm bụng đói mà nói lí tới cùng. Bách quan đều biết đây là thời khắc phân thắng bại, không ai muốn chịu thua, nhưng nếu phải hòa cũng không được, đại thần bọn họ rất không ưa đám hậu phi cùng thái giám gần vua được hưởng lộc này.
Trong sự lo lắng chờ đợi, Thẩm Mặc đã trở về. Dương Bác cùng mấy vị trọng thần đều đưa ánh mắt dò hỏi.
Thẩm Mặc gật đầu để mọi người yên tâm, sau đó liền quay về chỗ quen thuộc của mình, thấy vị trí trên mình vẫn không có ai thì buồn bã. Từ khi đạo chỉ kia tuyên ra, Cao Củng giống như bị mất hồn, hiện vẫn còn đang quỳ gối trên quảng trường không nhúc nhích, bách quan vào triều có khuyên như thế nào ông cũng không chịu vào cùng, cố ý quỳ gối chờ đợi kết quả. Nếu ở vào hoàn cảnh của Cao lão, tám phần mười y cũng sẽ làm như vậy, thân là tể tướng đứng đầu bách quan, ông có thể tranh lí cho người khác, thậm chí không để ý gì mà can gián, nhưng đến khi sự việc xảy ra trên người mình, nhất là với người không thể nào chịu nhục được như ông, thì ông sẽ không nói một lời mà yên lặng chịu đựng. Bởi vì thể diện đã mất hết, thì còn mặt mũi nào mà vào triều?
Không lâu sau khi Thẩm Mặc trở về, bách quan cũng đã đợi được tiếng hô:
- Hoàng thượng giá lâm!
Bách quan nhất tề quỳ xuống, đồng thanh hô vạn tuế, nhưng không có ai biết rằng, trong ánh mắt của thứ phụ đại nhân đứng ở đầu hàng đang đầy lửa giận.
Sau khi được bình thân, đã thấy tiểu hoàng đế Chu Dực Quân ngồi trên long ỷ. Mặc dù mặc long bào hoàng sắc, nhưng thân hình nhỏ bé ngồi trên long ỷ to lớn kia có vẻ không phù hợp. Rất nhiều người âm thầm cảm khái, tiểu hài nhi mười tuổi này thực sự không thích hợp ngồi trên long ỷ. Thế nhưng ai nên ngồi, ai không nên ngồi không phải là vấn đề bọn họ quan tâm, sự chú ý của bọn họ cũng không đặt lên người tiểu hoàng đế, mà là đặt vào hai bóng người ngồi phía sau tấm rèm hơi lay động kia, dù không thấy diện mạo nhưng chắc chắn chính là lưỡng cung nương nương không thể nghi ngờ. Trước khi hoàng đế thành niên, hai người này chính là hai người có quyền cao nhất Đại Minh.
- Có chỉ!
Sau phút giây yên lặng, Lý Toàn đứng sau hoàng đế mở miệng hô lên, đáng ra vị trí này phải là Phùng Bảo đứng, nhưng Phùng Bảo giờ không dám đối mặt với bách quan, nên Lý Toàn được lên thay. Lý Toàn lấy từ trong tay hắn ra một quyển trục màu vàng, nhưng không mở ra đọc, mà nói với Phùng Bảo đứng phía sau rèm:
- Mời Phùng công công tuyên đọc Thiệu Phương
Phùng Bảo nghe vậy có chút kinh ngạc, nhưng tình thế không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, đành phải xốc rèm lên, đi ra trước mặt bách quan.
Vừa thấy Phùng Bảo xuất hiện, không biết bao nhiêu người nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lao đến ăn tươi nuốt sống tên đại gian đại ác này.
Phùng Bảo heo chết không sợ nước sôi, hắn thoải mái đi tới trước mặt Lý Toàn tiếp nhận đạo thánh chỉ, sau đó xoay người về phía bách quan, có phần đắc ý ra vẻ rằng ta ở đây, các ngươi có giỏi thì xông lên.
Đợi tới lúc bách quan tức giận đến tím mặt, hắn mới chậm rãi mở thánh chỉ, đọc với giọng vui mừng:
- Thánh chỉ, hoàng hậu ý chỉ, quý phi lệnh chỉ, hiện đã điều tra rõ ràng đạo chỉ sáng nay là giả mạo...
Đọc đến đây, Phùng Bảo như bị sét đánh, đầu ong mắt hoa, đừng đờ tại chỗ, trong lòng không hiểu vì sao lại vậy: "Tại sao có thể như vậy! Tại sao có thể như vậy! Tại sao có thể như vậy chứ?"
- Phùng Bảo, sao không đọc tiếp?
Giọng nói trẻ con của hoàng đế cất lên, gọi Phùng Bảo đang mất hồn tỉnh lại. Hắn bỗng nhiên hiểu được, bản thân đã bị vạn tiễn xuyên tim, không kìm chế được lửa giận mà quát lên với Lý Toàn:
- Đây là ý chỉ gì vậy?
- Ngươi đã đọc lúc đầu rồi đó.
Lý Toàn dưới sự che chở của các đại hán tướng quân bên người hoàng đế, lúc này chẳng còn gì e sợ, lạnh lùng nói:
- Đây là hoàng thượng thánh chỉ, lưỡng cung ý chỉ!
- Không thể như vậy được!
Phùng Bảo lại chuyển sang hỏi Lý quý phi. Hắn ôm một tia hy vọng, run giọng hỏi:
- Nương nương, hãy nói đây không phải là sự thực đi!
Đáp lại hắn chỉ là sự im lặng đến tàn khốc. Lý quý phi không dám nhìn ánh mắt ai oán của hắn mà ngẩng đầu nhìn lên tấm hoành phi "Quân chủ hoa di", không biết đang nghĩ điều gì.
Phùng Bảo không kìm được toàn thân phát run, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, bản thân mấy năm nay chịu muôn vàn gian khổ gây dựng, lại bị người ta dùng một ngón tay nhẹ nhàng phá đổ, hơn nữa còn phải nhục nhã trước mặt bách quan, để cho chính hắn đọc thánh chỉ tuyên án chính mình. Phùng Bảo hận kẻ nghĩ ra điều này, ngươi cũng thực sự là quá độc.
Hắn chết lặng đứng đó, nhưng người khác thì không muốn chờ hắn, Lý Toàn tiến lên đoạt lấy thánh chỉ trong tay Phùng Bảo, đọc lớn:
- Thánh chỉ, hoàng hậu ý chỉ, quý phi lệnh chỉ, hiện đã điều tra rõ ràng đạo chỉ sáng nay là giả mạo thánh chỉ! Nguyên nhân là do chưởng ấn thái giám Phùng Bảo đã tự ý làm việc đại nghịch bất đạo! Đình trượng bốn mươi, sai hữu ti vấn tội! Khâm thử!
Ý chỉ tuyên xong, bách quan trong triều không thể giấu được thần sắc hưng phấn, thì ra là chúng ta thắng, trong số bách quan thì các Ngôn quan buộc tội Phùng Bảo là người vui mừng nhất.
Thái giám cung nhân đều sợ ngây người, bọn họ không thể nào ngờ được, sáng nay lưỡng cung nương nương còn hết sức bảo vệ Phùng công công, làm sao mà trong chớp mát đã trở mặt chứ?
Phía sau rèm vẫn yên lặng như tờ, hai vị nương nương vẫn ngồi im như phỗng.
Nhưng trong nháy mắt, tất cả sự chú ý của mọi người đều tập trung lên người tiểu hoàng đế, Chu Dực Quân mới 10 tuổi sau khi nghe xong đạo thánh chỉ này thì khóc rống lên:
- Phùng Bảo...
Nghe thấy tiếng khóc của hoàng đế, Phùng Bảo cũng quỳ xuống khóc to:
- Hoàng thượng cứu mệnh, hoàng thượng...
Giờ hắn chỉ còn trông chờ vào cọng rơm cứu mạng này.
Thấy hắn khóc thảm thương Chu Dực Quân rất khó chịu, không ngờ lại định xuống khỏi long ỷ, muốn chạy tới phía Phùng Bảo.
- Ngăn hoàng thượng lại!
Các bậc đại thần, còn có quý phi sau rèm che cùng đồng thanh hô lên.
Không chờ bọn họ nói, Lý Toàn đã chắn trước mặt Chu Dực Quân.
Các đại hán tướng quân cũng vội vàng lao đến, muốn lôi tên Phùng Bảo này xuống.
- Không được! Không được mang Phùng công công đi!
Chu Dực Quân gấp quá, vừa đẩy Lý Toàn vừa kêu gào:
- Ta không hạ đạo thánh chỉ này, các ngươi không được dẫn hắn đi!
Thấy bọn thái giám bên cạnh cứ đứng im, hắn lại hô lớn:
- Ngăn bọn họ lại!
Mấy tên thái giám định xông lên, nhưng rồi lại thôi, chỉ quay đầu nhìn về phía tấm rèm che phía sau.
- Chu Dực Quân, không được hồ đồ!
Phía sau bức rèm che vang lên tiếng quát chói tai, khiến cho đại điện yên tĩnh trở lại, chỉ nghe thấy Lý quý phi nổi giận đùng đùng:
- Lý Toàn, còn không mau dẫn hoàng thượng trở về!
Lý Toàn vội ôm hoàng đế, lại bị Chu Dực Quân tay đấm chân đá, hắn thấy tiểu hoàng đế khóc lóc thảm thiết:
- Không phải ta là hoàng đế, ta nói gì các ngươi cũng phải nghe sao, ta bảo ngươi buông tay ra, ta đi tìm Phùng Bảo!
Thấy trên triều sắp biến thành sân khấu tấu hài, Thẩm Mặc nghiến răng nghiến lợi nghĩ: "Thật đáng chết! Nữ nhân khốn kiếp này lại tự làm theo ý mình!" Theo ý của y nói với Lý quý phi, thì hoàng đế không nên xuất hiện trên kim điện, xử trí Phùng Bảo, trấn an đại thần chỉ cần lưỡng cung nương nương đứng ra là đủ. Không ngờ Lý quý phi vẫn dẫn theo Chu Dực Quân lên điện, nữ nhân này trong lòng nghĩ điều gì đương nhiên Thẩm Mặc biết rõ.
Nhưng lúc này y không thể mở miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho các đại hán tướng quân mau chóng dẫn Phùng Bảo đi. Mấy đại hán tướng quân hiểu ý, đem tên Phùng Bảo lôi mạnh xuống.
Tiểu hoàng đế sắp phát điên tới nơi, nhưng không ai dỗ dành được, mười mấy thái giám cung nữ vây lấy cũng không dám ra tay, chỉ sợ tổn thương tới long thể.
Phía sau bức rèm che Lý quý phi cũng khóc, nhưng nàng cố gắng đè nén tâm tình không đi ngăn cản tiểu hoàng đế, mà mang tình cảnh trước mắt ghi nhớ kĩ trong lòng, ghi nhớ những đại thần này ức hiếp hai nương nương bọn nàng như thế nào.
Mặc dù lúc đó giả vờ đồng ý với Thẩm Mặc, nhưng Lý quý phi biết rõ, kẻ luôn luôn trung thành tận tâm với hai người bọn nàng như Phùng Bảo còn bị phế đi, khác nào đánh chó dọa chủ, đạo lý này có ai mà không biết.
Nghĩ như vậy nên nàng mới cho tiểu hoàng đế vào triều, nàng cũng không hi vọng tiểu hoàng đế làm được gì, mà chỉ với tâm lí ta không vui vẻ ngươi cũng đừng hòng được sung sướng, nên muốn cho hoàng đế thấy được tình cảnh này. Nhưng nàng không nghĩ được, việc này lại đẩy tiểu hoàng đế vào vòng nguy hiểm.
Người ta đánh chó của ngươi, là do người ta có bản lĩnh ức hiếp ngươi, nếu ngươi khiến tiểu hoàng đế làm ầm ĩ, thì chỉ khiến cho tiểu hoàng đế thêm nguy hiểm. Lý quý phi ngu ngốc nhưng lại tưởng mình thông minh, muốn xem Thẩm Mặc giải quyết việc này thế nào, nàng muốn Thẩm Mặc phải lòi cái xấu trước mặt bách quan.
Nhưng nàng không ngờ Thẩm Mặc trước sau không nói một lời, bởi vì không cần tới sư phụ tự mình giải quyết, đệ tử đã tự đứng ra rồi.
- Hoàng thượng!
Lão sư của hoàng đế Thân Thì Hành đứng dậy nói.
Hắn chỉ nói một tiếng đã khiến Chu Dực Quân yên tĩnh lại, đây cũng chính là kết quả của việc Lý quý phi bắt tiểu hoàng đế phải tôn sư trọng đạo, cho nên mấy năm nay, dù là bất cứ chuyện gì, chỉ cần thấy Thân Thì Hành là tiểu hoàng đế đều có thể bình tĩnh lại.
- Tiên sinh, ngài giúp ta cứu Phùng Bảo đi.
Mặc dù không làm loạn nữa, nhưng ý muốn trong lòng tiểu hoàng đế chưa mất, nức nở năn nỉ Thân Thì Hành.
- Hoàng thượng, yêu cầu của người không phải làm khó hai vị nương nương sao?
Trong lòng Thân Thì Hành thầm than, nhỏ nhẹ nói:
- Vương tử phạm pháp xử như thứ dân, Phùng Bảo phạm tội cũng phải chịu phạt, đó cũng là vì giang sơn của tổ tông người đó.
Chu Dực Quân dù thông minh nhưng cũng vẫn còn là một đứa bé, huống chi hắn cũng không biết được vận mệnh thật sự của Phùng Bảo, cho nên theo thói quen nghe theo lời lão sư, chỉ là vẫn không kìm được nức nở.
Lý Toàn thấy thế vội tuyên bãi triều, chỉ cần để cho bách quan rời đi, thì hoàng đế thích khóc thế nào thì khóc.
Phùng Bảo sau khi bị lôi khỏi kim điện thì bị mang tới nơi đình trượng ngoài Ngọ môn.
Mặc dù đã tháng tám, nhưng mặt trời vẫn chói chang như giữa hè vậy, Cao Củng quỳ ở đó cũng sắp ngất đi, trong mơ hồ ông thấy có người bị lôi ra khỏi kim điện, ông nghĩ rằng chắc lại có đại thần không may giống mình, không ngờ cố gắng tập trung nhìn thì lại là Phùng Bảo.
Ông không nhịn được nhếch miệng cười, cổ họng run run, nói ra mấy câu không nghe rõ, hình như là: "Cuối cùng thì ngươi cũng bị báo ứng..." Phùng Bảo cũng nhìn thấy Cao Củng, tuy không nói được thành lời nhưng ánh mắt oán độc nhìn ông. Cao lão đang hỗn loạn mờ mịt bỗng chốc tỉnh táo lại, chuyện gì đã xảy ra, lẽ nào thật sự đã ép được lưỡng cung nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra sao?
Trong lòng ông không còn cảm thấy may mắn, mà thay vào đó là cảm giác khiếp sợ!
-oOo-
Bên ngoài Ngọ môn. Hai hàng Cẩm Y Vệ cầm đao đứng sừng sững, phía sau bọn họ là bốn gã Cẩm Y Vệ phụ trách hành hình, mỗi người càm trong tay một cây trượng vừa to vừa cứng, chuẩn bị hành hình Phùng Bảo.
Đầu tiên Phùng Bảo bị đẩy quỳ xuống, bị hai đình trượng xỏ qua nách hắn đè xuống đất. Bốn gã hành hình lần lượt giẫm lên hai mu bàn tay cùng hai mắt cá chân của Phùng Bảo.
Ánh mắt của bốn người đều nhìn về phía thái giám giám sát.
Gã thái giám kia vẻ mặt lạnh lùng, hai gã hành hình ở phía chân, không biết từ bao giờ đã chuyển từ đứng thẳng sang đứng hình chữ bát. Cùng là bốn mươi trượng, có người đánh xong có thể tự mình trở về nhà, nhưng có người lại trở thành tàn phế. Nguyên nhân chính là ở thế đứng này. Nếu như không đứng hình chữ bát, thì nghĩa là đánh nhẹ, nếu như đứng chân dạng gần như hình chữ bát, thì nghĩa là đánh bình thường, còn nếu như đứng thành hình chữ bát, có nghĩa là đánh chết!
Bốn gã Cẩm Y Vệ nhìn nhau, sau một khắc, bốn cây đình trượng đánh mạnh vào lưng Phùng Bảo.
Âm thanh nặng nề của đình trượng trên Ngọ môn to lớn không vọng lại một chút nào.
Máu đã thấm ra ngoài y phục của Phùng Bảo, đình trượng mới đánh được một nửa người hắn đã mềm nhũn, nhưng mãi tới khi đánh đủ 40 trượng, âm thanh nặng nề mới dừng lại.
Hai cây đình trượng lại xỏ vào nách Phùng Bảo nhấc hắn lên, để lộ ra khuôn mặt đầy máu của hắn.
Thái giám giám sát kia ngồi xổm xuống, đưa tay dò xét hơi thở của Phùng Bảo, sau đó đứng lên nói:
- Chết rồi...
Đợi tới khi bách quan ra tới Ngọ môn, nơi này đã được cọ rửa sạch sẽ, dường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cao Củng được Hàn Tiếp cùng Tùy Tuân đỡ dậy, chậm rãi đi về phía Ngọ môn. Bách quan đi theo phía sau ông, có người sắc mặt hưng phấn, thấp giọng chia sẻ xúc động với đồng bạn, có người lại trầm tư cúi đầu bước đi, thậm chí có kẻ còn lo lắng, lo cho tương lai sau này.
Tới Tả An môn, Cao Củng đứng lại, ông quay đầu nhìn bách quan, bách quan cũng nhìn ông, đều nghĩ thủ phụ đại nhân có lời muốn nói. Nào ngờ Cao Củng chỉ thở dài một tiếng, vẻ mặt phức tạp xoay người ngồi lên kiệu.
Khi rèm kiệu hạ xuống, cũng là lúc ông không còn kìm chế được đau đớn trong lòng, nước mắt đùng đục theo khóe mắt chảy ra, theo gò má chảy tới khóe miệng, khiến cho ông cảm nhận được mặn chát vô cùng.
Sở dĩ vừa rồi ông không nói, bởi vì ông không thấy được Thẩm Mặc.
Trong nội đình, Thẩm Mặc cùng Trương Cư Chính đang ngồi đối diện nhau, ngoài ra không còn ai khác.
Trương Cư Chính cũng không giống suy nghĩ của mọi người, trước mặt bách quan, hắn vẫn duy trì được tư thái thong dong, cho dù hiện giờ đối mặt với Thẩm Mặc thì vẻ mặt hắn cũng rất bình tĩnh.
Bại thì bại rồi, cần gì phải vứt bỏ nốt tôn nghiêm chứ? Trương Cư Chính cuối cùng cũng phá tan im lặng:
- Ta đã sai khi cho rằng mình là Chu Du, nhưng trời sinh Du sao còn sinh Lượng chứ.
Nói rồi cười khổ:
- Trời xanh đã xếp cho chúng ta cùng một thời đại, lẽ nào muốn thưởng thức tranh đấu của chúng ta sao?
- Không, trời xanh tự có an bài.
Thẩm Mặc lắc đầu nói:
- Mỗi người chúng ta đều có một sứ mệnh.
- A!
Trương Cư Chính trầm mặc, hắn nghe thấy lần này Thẩm Mặc không phải nói lời châm chọc, suy nghĩ một lát mới nói:
- Vậy xin thỉnh giáo Giang Nam huynh, sứ mệnh của hai chúng ta là gì?
- Sứ mệnh sao?
Ánh mắt Thẩm Mặc dần trở nên thâm thúy, chậm rãi nói:
- Cứ làm tròn bổn phận của mình, đến lúc đó tự nhiên huynh sẽ biết.
- Câu này của Thẩm huynh thiên hạ cũng nói nhiều rồi.
Thấy Thẩm Mặc không chịu nói, Trương Cư Chính hơi thất vọng:
- Nhưng thử hỏi có mấy người có thể làm được chứ?
- Ta có thể, huynh cũng có thể.
Thẩm Mặc mỉm cười nói.
- Huynh thực sự có thể sao?
Trương Cư Chính nhìn kĩ Thẩm Mặc.
- Ta chưa bao giờ khinh thường sự thông minh của huynh.
Thẩm Mặc thản nhiên nói:
- Ta tin huynh cũng vậy.
Trương Cư Chính gật đầu, đương nhiên hắn có thể nhìn ra, hôm nay Thẩm Mặc đã thật sự giành phần thắng. Trong một ngày giết chết chưởng ấn thái giám, bức tham chính quý phi, thật ra có thể hiểu rằng, đó chính là bức lùi hoàng quyền. Hiện tại hoàng đế tuổi còn nhỏ không thể tránh được, nhưng sau này lớn lên sẽ khác. Trong tương lai khi hoàng đế tự mình chấp chính, muốn làm đại sự tất nhiên là phải diệt trừ quyền thần nắm triều chính, thu hồi hoàng quyền của bản thân.
- Vật cực tất phản, tốt quá không hay. Đây là chân lí của thế gian.
Thấy Thẩm Mặc quả nhiên biết được tương lai, Trương Cư Chính cố kìm chế lửa giận, nhìn chằm chằm vào y nói:
- Huynh hẳn là biết, biện pháp của ta là ổn thỏa.
- Ổn thỏa? Ta thấy là thỏa hiệp!
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Huynh và ta đều biết! Đại Minh triều nếu không thay đổi sẽ hỏng mất. Tông phiên, quân đội, lại trị, tài chính, bốn điều tệ lớn này như bốn tòa núi lớn ngay trước mắt. Xin hỏi huynh định sửa thế nào?
- Đương nhiên là chuẩn bị trước, đợi tới khi thực lực lớn mạnh rồi tính.
Mặc dù giờ có nói gì cũng không thẻ cứu vãn tình thế, nhưng Trương Cư Chính muốn nhân cơ hội này để tranh luận cùng Thẩm Mặc, vì thế ngang nhiên nói:
- Nếu như ta là tể tướng, đương nhiên sẽ chỉnh đốn lại trị trước, đề cao hiệu suất, tạo quyền uy, đuổi lũ ngồi không ăn bám, hám tài làm trái phát luật ra đường, thiết lập một bộ máy quan lại có năng lực, hiệu quả làm việc. Sau đó dùng đội ngũ này để phổ biến trên toàn quốc "Nhất điều tiên pháp", đồng thời bắt đầu thu thương thuế. Như vậy không những tăng được nguồn thu, còn có thể giảm bớt gánh nặng cho nông dân. Nông dân không loạn thì thiên hạ không loạn. Thiên hạ không loạn thì quân đội sẽ không có cơ hội làm loạn, đến lúc đó bố trí lại quân đồn trú, hoặc là khôi phục tổ chế, hoặc là đổi từ thế binh thành chiêu binh, tất cả đều có thể từ từ làm. Về phần tôn thất, cho phép khoa khảo kinh thương, tự động mưu sinh... Đương nhiên việc này không phải là việc một đời.
- Ý nghĩ thì không sai.
Thẩm Mặc cười nói:
- Nhưng việc này không giống chặt cây, huynh muốn chém thế nào thì chém. Cái huynh phải đối phó chính là người! Trước khi động thủ, phải xác định đồng minh là ai? Các bước mình làm sẽ đắc tội với người nào, và được người nào ủng hộ?
- Ý của huynh...
Trương Cư Chính mặt lạnh nhạt nói:
- ... cho rằng ta sẽ đắc tội với tất cả người trong thiên hạ, khiến cho thân bại danh liệt mới thôi?
Nói rồi không nhịn được châm chọc:
- Cứ làm tròn bổn phận của mình! Những lời này cảm tạ Thẩm huynh dạy ta.
Sau đó liền nhướng mày nói:
- Thương quân chết, đổi lấy hưng thịnh cho Tần quốc! Cư Chính ta sao lại không biết làm như cổ nhân?
- Ta biết huynh sẽ nói như vậy.
Thẩm Mặc không thèm để ý nói:
- Thương quân có thể thành công bởi vì hắn hi sinh lợi ích của đại quý tộc, nâng đỡ cho rất nhiều người, những người này nắm giữ quân đội cùng triều chính, khiến đại quý tộc muốn lui cũng không lui được! Còn huynh thì sao, liệu có bao nhiêu người nguyện sẽ theo huynh chứ? Liệu có bao nhiêu người cho dù huynh không ở đây, cũng sẽ tiếp tục đấu tranh vì lí tưởng của huynh chứ?
- Việc này...
Vẻ kiêu ngạo trên mặt Trương Cư Chính bỗng nhiên mất đi, hồi lâu mới nói nhỏ:
- Chí ít quốc gia cùng bách tính được lợi...
- Quốc gia là cái gì? Là một thứ máy móc lạnh lùng, nói đến quốc gia không phải là nói về nó, mà là nói về người quản lý nó! Còn về phần bách tính, với công lao hơn 1500 năm của Nho giáo, đã tạo nên một đám ngu dân không có năng lực.
Thẩm Mặc lạnh lùng nói:
- Huynh tin hay không, không cần biết huynh làm bao nhiêu việc tốt cho họ, chỉ cần triều đình tuyên bố huynh là người không việc ác nào không làm, chỉ lừa đời lấy tiếng, muốn lăng trì xử tử huynh, thì bách tính bọn họ sẽ tranh nhau mà ăn thịt của huynh.
- ...
Trương Cư Chính nhìn Thẩm Mặc chằm chằm, tựa như đây là lần đầu tiên thấy y vậy. Có điều cũng phải, từ trước đến nay Thẩm Mặc luôn là người lấy vẻ mặt tao nhã gặp người, và cũng chính với vẻ mặt lạnh lùng như vậy, mà hôm nay y mới thành công.
Im lặng một hồi lâu, Trương Cư Chính trầm giọng hỏi:
- Vậy huynh thì sao, huynh muốn tạo nên đám người thế nào?
- Huynh cũng thấy rồi đấy!
Thẩm Mặc cũng không còn hứng nói chuyện, nói:
- 10 năm, giao ước của ta với huynh là 10 năm, có khi cũng không tới một nửa. Tới lúc đó nếu huynh Đông Sơn tái khởi, ta hi vọng huynh sẽ lấy quốc gia làm trọng, đừng làm thụt lùi quốc gia.
Nói rồi liền đứng dậy:
- Còn về phần bây giờ, huynh muốn đi hay ở thì tùy, ta cũng không có ý kiến.
- Không nhọc Thẩm huynh quan tâm.
Trương Cư Chính cảm thấy bị khinh thường, đứng dậy lạnh lùng nói:
- Tốt nhất là huynh hãy nghĩ cách lưu lại Cao lão, để tương lai có người thay huynh chịu trận.
- ...
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, đột nhiên Thẩm Mặc mặt giãn ra cười nói:
- Năm 35 Gia Tĩnh, hai ta vừa gặp gỡ khoa trường, huynh là giám khảo, ta là cử nhân, cũng nhờ có huynh ta mới có thể thuận lợi vào trường thi. Sau đó thê tử ta bệnh nặng, lại là huynh nhờ vương gia giúp ta, mời được Lý Thời Trân tới. Mấy năm nay ta nam chinh bắc chiến, ít nhiều đều có huynh ở đằng sau lo lắng quân nhu, chưa bao giờ mảy may làm khó, để cho ta có thể khải hoàn trở về. Những ân tình này, ta đều nhớ kĩ.
- Huynh nói hai điều trước ta nhận.
Trương Cư Chính xoay người lại nghiêm mặt nói:
- Nhưng điều thứ ba chính là sỉ nhục ta, mời thu hồi.
- A, ha ha, được.
Thẩm Mặc cười nói:
- Cho dù chỉ là hai điều, ta cũng không biết lấy gì báo đáp.
Trương Cư Chính hiểu ý, liền chế nhạo cười:
- Vậy phải cảm ơn Thẩm huynh.
- Không cần khách khí.
Thẩm Mặc chắp tay, sau đó quay người rời đi.
Đưa Thẩm Mặc ra khỏi cửa, Trương Cư Chính liền quay lại, hắn nhìn vào trong phòng đến xuất thần. Nơi đây một tay hắn bày trí, mọi nơi đã trở nên thân quen, sao bây giờ có thể rời đi chứ? Kết thúc thế này, không chỉ ảnh hưởng tới đường hoạn lộ, mà còn liên quan tới sinh mệnh hắn!
Trong lúc đang định tiếp tục chiến đấu tới cùng, thì ánh mắt nhìn tới chỗ Thẩm Mặc vừa ngồi, chợt thấy có một viên dược hoàn màu trắng.
Sắc mặt Trương Cư Chính thay đổi mấy lần, mới tiến đến cầm viên dược hoàn kia lên, dùng sức bóp nát nó. Trong viên dược hoàn liền lộ ra một mảnh giấy, hắn mở ra xem thì thấy được chữ viết vô cùng quen thuộc, nội dung cũng quen thuộc như vậy, chính là mật tin mà hắn viết cho Phùng Bảo. Trương Cư Chính than thở ngồi phịch xuống, ý muốn đấu tranh vừa nhen lên đã tắt ngúm...
-oOo-
Thẩm Mặc thay hoàng đế trả lời bách quan, nói: "Nếu đã điều tra rõ ý chỉ bãi miễn khanh là giả mạo, thì đương nhiên không cần nghe theo. Hiện tại trẫm tuổi còn nhỏ, khanh lại là phụ chính đại thần được tiên đế khâm mệnh, đương nhiên phải dốc lòng phò tá, há có thể vì chịu chút oan ức mà vứt bỏ trẫm không để ý?" Một mặt Thẩm Mặc lấy danh nghĩa hoàng đế, một mặt kết hợp với Trương Tứ Duy, Cao Nghi, ba người cùng kí tên dâng sớ xin giữ Cao Củng lại. Mặt khác, Dương Bác, Cát Thủ Lễ cùng các công khanh đại thần, cùng Hàn Tiếp và các Ngôn quan, cũng đều thượng sớ xin cho Cao lão.
Nhưng tâm ý Cao Củng đã quyết, từ mùng 2 tháng 8 tới mùng 2 tháng 9, trong một tháng ông đã dâng lên 15 đạo sớ xin từ chức, cũng nói rằng nếu không được đáp ứng, thì ông sẽ lấy cái chết để bảo toàn danh tiết. Đến lúc này thì Thẩm Mặc cũng chỉ đành thay mặt tiểu hoàng đế đáp ứng, chuẩn cho Cao Củng được từ chức, ban thưởng hàm thái sư, cho người hộ tống về quê. Nhưng khi quốc gia có đại sự, có thể vào kinh nghị sự bất cứ lúc nào.
Ngày hôm sau, Cao Củng theo lệ vào triều từ biệt bách quan, nhưng hoàng đế đương nhiên sẽ không gặp ông, ông đành phải khấu đầu ba lạy chín vái từ ngoài Ngọ môn, sau đó nặng nề quay trở về.
Ngoài cửa Ngọ môn, Thẩm Mặc, Trương Tứ Duy, Cao Nghi, cùng với các Ti trực lang liên quan, đã sớm xếp thành hai hàng chờ ông tới.
Trên mặt mỗi người đều là vẻ buồn thương. Tính tình Cao Củng mặc dù không tốt lắm, rất dễ đắc tội với người. Nhưng chỉ cần qua lại với ông một thời gian, hiểu được con người ông, thì mọi người cũng sẽ theo ông làm mọi chuyện. Dù sao tấm lòng của ông ngay thẳng, không dối trá, không ra vẻ, không mưu lợi cá nhân, hơn nữa còn là người vì công việc, một lòng vì việc công. Lãnh đạo như vậy còn không phải là lãnh đạo tốt, thì thế nào mới được gọi là lãnh đạo tốt bây giờ?
Cho nên uy tín của ông vẫn còn rất cao, thời khắc sắp chia tay không ai muốn, thật khiến mọi người không thể kìm lòng. Nhưng Cao Củng có lẽ đã biết trước, ông đi tới thân thiết vỗ vai từng người, không còn lớn tiếng quát nạt như ngày xưa nữa, mà giống như một trưởng giả thông thái hiền lành, dành cho mỗi người ở lại lời dặn dò, rằng mỗi người hãy cố gắng phát huy điểm mạnh của mình.
Sau đó mọi người tự giác trở về vị trí của mình, chỉ còn thứ phụ đại nhân đi cùng thủ phụ đại nhân vào phòng làm việc.
Cao Phúc đã tới trước thu dọn đồ đạc cho Cao Củng. Đường đường là thủ phụ mà hành trang cực kỳ đơn sơ, ngoại trừ một xe sách ở ngoài, thì chỉ có vài bộ y phục. Thẩm Mặc đối với điều này lại không bất ngờ, bởi vì Cao lão chưa bao giờ thu một đồng tiền, mà chỉ dựa vào bổng lộc của triều đình mà nuôi sống cả gia đình, có khi túng thiếu còn tới vay mượn Thẩm Mặc y, thì lấy đâu ra tiền mà mua nhiều đồ được chứ.
- Mấy năm nay, ta nợ ngươi tổng cộng 2378 lượng bạc.
Cao Củng bảo Cao Phúc cầm một phong thư đưa cho Thẩm Mặc nói:
- Tướng phủ của tiên đế ngự ban ta phải trả lại cho triều đình, không thể cho ngươi. Đây là chỗ ở của ta trước kia, sở dĩ vẫn không bán, là vì sợ có người mượn cơ hội đút lót, dùng giá cao để mua.
Nói rồi tự giễu:
- Bây giờ không cần lo lắng, ta dùng nó gán nợ cho ngươi. Ngày hôm qua Cao Phúc đã tìm người định giá, có thể bán được khoảng một, hai nghìn lượng bạc. Với giao tình nhiều năm giữa chúng ta, ngươi cho ta phần dư đi.
- Không thành vấn đề.
Thẩm Mặc nửa cười nửa mếu tiếp nhận, cất vào trong tay áo. Hắn biết chối từ không phải là biểu lộ ý tốt, mà chỉ khiến Cao Củng cảm thấy khó chịu...