Giang Triệt cười cười, cũng đoán được vì sao Ngô Thần đến sớm như vậy, tu sĩ bế quan gắn thì ba năm năm, dài thì mấy chục năm đến trăm năm, gia hỏa này là sợ về sau khó quay về nhà, Ngô gia bị nhằm vào.
Hôm nay, toàn bộ Hoàng thành đều trở nên vô cùng náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, bách tính vui mừng, đều đang đến chúc mừng thư viện Vô Nhai mở cửa.
Thư viện Vô Nhai mười năm mở cửa một lần, ba năm sau đó Đại Chu sẽ mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, đối với những người bình dân như bọn họ chính là chuyện vui lớn bằng trời.
Trên đường đi, Giang Triệt cũng bị niềm vui này lây nhiễm, “Ngươi nói xem bách tính vẫn luôn được vui vẻ như thế này thì tốt biết mấy.”
“Chuyện này không thể nào.” Ngô Thần nhàn nhạt lắc đầu.
Hắn không phải chưa từng đi chấp hành nhiệm vụ, Yêu tộc tàn phá bừa bãi, biên cương chiến sự không ngừng, còn có ma tu quấy phá, nếu không có hoàng thành này, làm sao có thể thấy được quốc thái dân an.
“Điều này cũng đúng.” Giang Triệt lấy lại tinh thần, trong lòng ngầm cười khổ, kiếp trước vẫn luôn ngăn cản Lâm Vũ, vẫn luôn bảo hộ Nhân tộc, cho dù bị vu oan, bị vô số người mắng chửi cũng chưa từng thay đổi tấm lòng ban đầu của mình, nhưng kết quả là, văn nhân muốn giết hắn, phàm nhân muốn giết hắn, yêu ma cugx muốn giết hắn cho sảng khoái, không ngờ được sống lại một đời những vẫn bị những người phàm này làm ảnh hưởng.
Làm sao lại không biết hối cải chứ.
Nghĩ lại về bản thân mình, đột nhiên Giang Triệt cảm giác bả vai bị vỗ một cái, quay đầu đã thấy Diêu Xu Xu chắp tay sau lưng, hoạt bát nhìn về phía hắn.
“Giang sư huynh, huynh đến thật sớm.”
Loading...
Giang Triệt liếc mắt nhìn thị nữ sau lưng Diêu Xu Xu, thoáng lui về phía sau mấy bước, “Nam Cung cô nương, cô đỡ cô ấy đi, đợi lát nữa ngã sấp xuống ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”
Nam Cung Tử Vân đi lên phía trước, trợn mắt nhìn tên ngốc này một chút, kéo Diêu Xu Xu, nói, “Ta đã nói hắn là một tên đầu gỗ rồi mà muội còn không tin.”
Diêu Xu Xu hoạt bát lè lưỡi, “Giang sư huynh, huynh làm gì mà tránh ra như tránh rắn độc vậy, dung mạo của ta không đẹp sao?”
Rắn độc cũng không độc bằng cô.
Giang Triệt nghĩ như thế, nhưng ngoài miệng lại phủ nhận, “Nam nữ khác biệt, dựa vào dung mạo của cô nương nhất định có không ít người theo đuổi, ta sợ bị người khác kéo vào hẻm nhỏ.”
“Hì hì ha ha, Giang sư huynh thật thích nói đùa.” Diêu Xu Xu bụm mắt ra vẻ xấu hổ, phát ra tiếng cười thanh thúy như chuông bạc.
“Lãnh sư tỷ được vô số người thích, không phải là cho đến nay huynh vẫn chưa từng lùi bước sao, chăm chỉ không ngừng theo đuổi, sao thế, một con ma bệnh như thế lại có thể khiến cho huynh lo lắng như thế?”
Đột nhiên ánh mắt Giang Triệt lạnh xuống, không có bất kỳ dấu hiệu nào, giống như là băng đao đâm về phía Diêu Xu Xu, âm thanh vui vẻ của bách tính giống như là tách rời hai thế giới với bọn họ, hàn ý lạnh lẽo khiến cho những tu sĩ có mặt ở đây không khỏi rụt cổ lại.
Thị nữ sau lưng Diêu Xu Xu nắm chặt linh kiếm ở bên hông, căng thẳng tiến lên một bước ngăn ở trước người Diêu Xu Xu, ánh mắt nhìn về phía Giang Triệt tràn đầy vẻ chấn kinh, nếu không phải là người trải qua núi thây biển máu tuyệt đối không thể nào có loại sát ý này.
Đột nhiên biến cố khiến cho không khí xung quanh ngưng trệ, có cảm giác như là giương cung bạt kiếm.
Quả nhiên trên người Giang sư huynh xảy ra tất cả mọi tình huống, nhìn thị nữ nắm chặt kiếm trên tay, Diêu Xu Xu tự mình suy đoán, thị nữ này là mẫu thân đặc biệt chuẩn bị cho mình, đỉnh phong Độ Ách, đặt vào trong tông môn tầm thường đủ để khai sơn lập phái, cho dù ở trong Diêu Âm Môn cũng được xưng là cường giả.
Nhưng bây giờ, thế mà lại bị ánh mắt này dọa sợ.
“Mấy người đứng ở đây làm cái gì?” Giọng nói của Lôi Mặc đánh gãy bầu không khí cứng ngắc này, Giang Triệt thu hồi ánh mắt, tự mình đi về phía hoàng cung.
“Sao thế, hắn đây là không chào đón ta sao?” Lôi Mặc ra vẻ cười giỡn nói.
Nam Cung Tử Vân không muốn phản ứng lại Lôi Mặc, nhưng Diêu Xu Xu lại nói với Lôi Mặc, “Cái này thì ai biết được, ta chỉ thuận mồm nhắc đến Lãnh sư tỷ, Giang sư huynh giống như muốn giết ta vậy.”
“Nàng nói xấu sư tỷ hắn?”
Diêu Xu Xu rất vô tội, “Ta nói hắn kiên nhẫn theo đuổi Lãnh Tâm Thiền, đây không tính là nói xấu chứ?”
Giang Triệt thích Lãnh Tâm Thiền cũng không tính là bí mật, chỉ tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, nhưng chuyện này hoàn toàn chính xác không phải nói xấu, dù sao Lạnh Tâm Thiền đối với người nào cũng băng băng lạnh lùng, nhưng đối với Giang Triệt có chút khác biệt.
Mặc dù đó không phải là thích, nhưng lại truyền ra Lãnh Tâm Thiền thật sự thích Giang Triệt, chỉ là không biết thể hiện ra mà thôi.
Nhìn dáng vẻ thương tâm vô tội của Diêu Xu Xu, Lôi Mặc an ủi, “Đợi lát nữa ta sẽ trút giận cho muội, hắn dám hù dọa muội, ta sẽ hung hắn đánh hắn ta một trận.”