Bỏ qua đề tài này, Giang Triệt tò mò nói, “Tại sao cô lại đến Đại Chu?”
Tuy đoán được Nam Cung Tử Vân sẽ đến, nhưng Diêu Xu Xu rất ít khi lộ mặt, hơn nữa đồ vật trong thư viện Vô Nhai gần như cũng vô dụng với nàng.
“Muốn đến thì đến thôi.”
“Hiện tại sức khỏe của ta cũng không biết còn có thể sống được bao lâu, đương nhiên muốn thừa dịp thời điểm cơ thể còn tốt đi ra ngoài dạo chơi nhiều một chút.” Lúc nói lời này, Diêu Xu Xu không có một chút bi thương nào.
Giang Triệt ngẩn người, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
“Yên tâm đi, về sau cô sẽ tốt lên thôi.”
Kiếp trước sau khi rời khỏi tông môn, tuy nói số lần gặp Diêu Xu Xu có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, nhưng nàng đúng thật vẫn luôn còn sống, thậm chí còn có thể tu luyện, thời điểm ở sau lưng giấu mặt chỉ điểm giang sơn, mưu đồ thay Lâm Vũ, thay Diệu Âm môn.
“Lần này ta mang theo sư mệnh đến, nhất định phải lấy được một chương kinh văn Đại Nho, trước hết không tán gẫu nữa.”
“Vậy thì tốt, qua một thời gian ngắn nữa ta đi Bạch Vân Phong bái phỏng.” Diêu Xu Xu cười khẽ.
“Nói sau đi.”
Loading...
Sau chuyện thư viện Vô Nhai, có thể hắn sẽ không còn xuất hiện trước mắt người đời nữa, cho dù đi bái phỏng chẳng qua cũng chỉ là bái phỏng mộc ngẫu mà thôi.
Sau khi vẫy tay từ biệt, Giang Triệt rời đi.
Nhìn bóng lưng Giang Triệt rời đi, nụ cười trên mặt Diêu Xu Xu dần dần biến mất, “Khoảng thời gian này nhìn chằm chằm hắn một chút, thuận tiện đi thăm dò tình hình của Tử Tiêu Kiếm Tông.”
“Vâng.”
Thị nữ bên cạnh Diêu Xu Xu cũng không hỏi nguyên nhân, sau khi liên tiếp thì trầm mặc.
“Xu Xu, tại sao muội lại chạy đến đây?” Lúc này, giọng nói lo lắng của Nam Cung Tử Vân ở đằng xa truyền đến, trọng giọng nói còn mang theo chút phẫn nộ.
“Muội có biết không, một khi nàng mất tích, ta thiếu chút nữa đã lật khắp hoàng thành.”
Diêu Xu Xu không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Tử Vân vô cùng đags thương, vốn dĩ Nam Cung Tử Vân đang kìm nén lửa giận thấy ánh mắt này lập tức lời nói muốn mắng cũng không nói nên lời, chỉ có thể hung hăng trợn mắt nhìn nàng.
“Đi thôi, tiểu tổ tông của ta, thời tiết lạnh như thế này, bị cảm sẽ không tốt.”
“Hì hì, vẫn là Tử Vân tỷ tốt.” Lập tức Diêu Xu Xu kéo lấy cánh tay Nam Cung Tử Vân, trên mặt nở nụ cười xán lạn.
“Đúng rồi, Tử Vân tỷ, vừa rồi nhìn thấy Giang sư huynh, hắn thay đổi rất lớn, thế mà lại lấy chuyện hôn sự ra nói đùa.”
“Không thể nào, tên vô cùng thích lạnh tâm thiền, đừng nói là nói giỡn với nữ tu, ngay cả nữ tu đến gần trong vòng ba thước cũng rất ít thương cảm.”
“Đúng thật, hơn nữa vừa rồi thế mà hắn còn giống như tên háo sắc dò xét muội, nếu không phải biết cách làm người của hắn, hừ, bản công chúa nhất định sẽ móc tròng mắt của hắn ra.”
Giờ phút này, Diêu Xu Xu giống như một cô bé, nói không ngừng, hồn nhiên ngây thơ.
Hai người bọn họ cũng không chú ý đến, thời điểm bọn họ đang đùa giỡn, chẳng biết Giang Triệt xuất hiện ở một góc từ lúc nào, cả mặt khó chịu.
“Diêu Xu Xu này đúng thật là quái vật, mình chỉ là đùa một chút mà thôi, vậy mà cũng muốn điều tra?”
“Khó trách chỉ có một người bạn là Nam Cung Tử Vân, còn có kế hoạch về sau…”
Tránh xa, nhất định phải tráng xa nàng.
Những ngày tiếp theo, Giang Triệt khó được nghỉ ngơi mấy ngày, mà liên quan đến việc vì sao khi hắn mất tích sau khi yến hội kết thúc mà Yến Vương không cho người đi tìm, Ngô Nhàn cũng trả lời Giang Triệt.
Không phải Lâm Vũ làm, mà trong khoảng thời gian này nhiều người phức tạp xuất hiện ở hoàng thành, xuất hiện nhiều bản án dùng võ phạm cấm, nếu như không có cấm quân, sợ rằng sẽ xuất hiện nhiễu loạn.
Thời điểm biết được tin tức này, mặc dù Giang Triệt có chút bất ngờ, có điều ngẫm lại cũng cảm thất hợp lý, tu sĩ ở trước mặt người phàm tự bản thân đã có cảm giác ưu việt, tuy nói không giết được, nhưng thỉnh thoảng lên mặt với người phàm, cũng rất phổ biến.
“Lão Giang, chúng ta nên xuất phát rồi.” Tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên, Ngô Thần la lớn.
“Biết rồi.”
Giang Triệt ngồi suy nghĩ trong phòng đứng dậy, sau khi sửa soạn một lát thì mở cửa phòng ra, giờ phút này, các đệ tử đều đã chuẩn bị xong, mặc vào trang phục của đệ tử nội môn Tử Tiêu Kiếm Tông.
“Chúng ta chẳng qua là đi cho có quá trình, không đến mức gấp gáp như vậy chứ?”
Nhiệm vụ tông môn giao cho bọn họ là đến chúc mừng thư viện Vô Nhai mở cửa, thuận tiện đưa một chút lễ vật, về phần nói vượt quan thư viện Vô Nhai, tông môn cũng không yêu cầu.
“Hôm nay hoàng đế Đại Chu xếp đại tiệc, chào hỏi những tu sĩ như chúng ta, cho nên vẫn là phải nể chút mặt mũi.”
“Đừng giày vò nhau quá, đi nhanh một chút thôi.” Ngô Thần đẩy túi nói.
Tuy nói Tử Tiêu Kiếm Tông dựa vào thực lực cho dù không đi, thế nhân cũng không dám nói gì, nhưng coi trời bằng vung, xem thường đế vương nhân tộc, vẫn là sẽ dễ dàng bị gài bẫu, hơn nữa Ngô gia còn đang ở Đại Chu nữa, Ngô Thần cũng không muốn về sau gia tộc bị làm khó dễ.