Editor: Puck - Diễn đàn
Nếu như nói lúc trước chỉ là tiếp nhận, bây giờ Phó Thần Thương dùng một bữa cơm tối hoàn toàn thu mua lòng tiểu An Bình.
Một đứa bé kiêng ăn như vậy lại không cần thúc giục không cần bón, tự động tự giác ăn hai chén cơm.
Sau bữa cơm chiều, hai chị em ngồi trên chiếu Tatami nói chuyện phiếm, trên bàn vuông ở giữa để các loại điểm tâm tinh sảo sau khi ăn cơm xong.
Tống An Cửu đã sớm tắt điện thoại, tránh khỏi luôn luôn rung.
Tiểu An Bình tỏ vẻ chán nản oán giận, “Chị, em ghét làm đề toán học! Ngày hôm qua làm sai đề toán, tê tê lại mắng em ngốc!”
Tống An Cửu hiểu rất rõ, “Chị cũng vậy, một trong những thứ phiền nhất chính là toán học!”
“Em không muốn làm bài tập, nhiều bài tập như vậy!”
“Chị cũng không muốn làm!”
“Tê tê lại mời một giáo viên cho em, viết xong bài tập không thể chơi!”
Loading...
Tống An Cửu gật đầu liên tục, nhân tiện còn trừng mắt Phó Thần Thương, “Đúng vậy đúng vậy! Chị cũng vậy! Thật sự quá không nhân đạo rồi!”
Phó Thần Thương đang ở trong phòng bếp rửa chén, “…”
Cuối cùng đã hiểu được tình hữu nghị của hai đứa bé này tạo dựng lên như thế nào rồi.
Tống An Cửu nâng cằm lên, siết chặt thịt trên mặt tiểu An Bình, “Này, em chuẩn bị khi nào về nhà? Cha mẹ em sẽ lo lắng đấy!”
Thằng bé là bảo bối cục cưng của Tống Hưng Quốc, vào lúc này nói không chừng đang nghiêng trời lệch đất đến truy nã cô! Cô cũng không phải gấp gáp thay ông ta, chỉ có điều đơn thuần hiểu được lòng lo lắng cho con cái của cha mẹ.
Tiểu An Bình hơi ghen ghét nhìn về phía Phó Thần Thương, “Chị, chị muốn đuổi An Bình về sao? Có phải chị thích anh rể không thích An Bình rồi không?”
Tống An Cửu trợn trắng mắt, “Một chị cũng không thích! Em tốt nhất trở về nhanh lên một chút cho chị, đừng thêm phiền toái cho chị! Lại nói chị đây không có gì chơi hay cho em chơi!”
Tiểu An Bình thừa nhận nửa câu đầu, “Vậy chị chơi quá gia gia * với em có được không?”
(*) Quá gia gia: một trò chơi nhập vai của con nít. Chơi cùng với nhóm bạn chia ra sắm vai một thành viên trong gia đình, như ‘bố’, ‘mẹ’, ‘vật cưng’…, sử dụng đạo cụ đơn giản (cũng có thể không cần), bắt chước các hoạt động hằng ngày của người trưởng thành trong gia đình, ví dụ như nấu cơm, chăm sóc con, kết hôn.
“Cái gì?”
“Chị có được không? Có được không chị?” Tiểu An Bình nắm lấy cánh tay của cô lắc lắc, “Chị đã rất lâu không chơi với An Bình!”
Trong tròng mắt ướt nhẹp của thằng nhóc tràn đầy mong đợi.
Đứa bé đáng ghét này!
Tống An Cửu vuốt mặt, “Chơi như thế nào?”
“An Bình là cục cưng, chị đóng vai tê tê…” Nói xong ngón tay út chỉ về phía Phó Thần Thương đang bưng hai ly sữa tươi đi tới, “Anh rể là bạt bạt!”
Khóe miệng Tống An Cửu giật giật, “Không có tiền đồ! Chơi cái gì mà quá gia gia, em cũng không phải cô bé! Đổi trò khác!”
Phó Thần Thương đưa sữa tươi cho cô, “Trò chơi này rất hay.”
Tiểu An Bình nhận được khẳng định hưng phấn đến khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, trong nháy mắt tiến vào trạng thái, “Bạt bạt, bạt bạt phải đi làm!”
Phó Thần Thương tương đối phối hợp, sờ cái đầu nhỏ của thằng bé, “Ừ, cục cưng ngoan, bạt bạt đi làm.”
Tiểu An Bình kéo tay An Cửu, “Tê tê phải hôn tạm biệt bạt bạt!”
Hmm! Ha ha! Ha ha ha! Hôn tạm biệt!!! Mệt cho thằng nhóc nghịch ngợm này còn biết từ hôn tạm biệt này!
“Tê tê nhanh lên một chút!” Tiểu An Bình thúc giục.
Phó Thần Thương ung dung nhìn cô.
Tống An Cửu vò loạn tóc rối, “Giết tôi đi hai người khốn kiếp này!”
“Phó Thần Thương, anh có thể đừng ngây thơ như vậy không?”
“Không cảm thấy.”
“…” Như vậy còn không cảm thấy ngây thơ, được chồng như thế, cô còn có thể nói gì?