Editor: Puck - Diễn đàn
Vừa thấy Tống An Cửu móc điện thoại di động ra, tiểu An Bình lập tức cướp lấy điện thoại di động gắt gao ôm vào trong ngực, vẻ mặt sắp khóc, “Chị…”
“Làm gì? Trả lại cho chị!”
“Chị, không được để cho bạt bạt tê tê * tới đón em!” Hạt đậu vàng tí tách lăn xuống.
(*) Bạt bạt: 拔拔, phát âm [bá bá] giống với cha 爸爸 [bà-ba]; Tê tê: 麻麻, phát âm [mā mā] giống với mẹ 妈妈 [māma] - giọng nói ngọng của đứa bé học nói
Tống An Cửu ho nhẹ một tiếng, “Khóc cũng vô dụng, lấy ra!”
Phó Thần Thương đi tới, “Thôi, không gấp gáp lúc nhất thời. Chị em hai người tụ họp.”
Vốn còn tưởng rằng Tống An Cửu rất ghét người em trai này, không ngờ xem ra quan hệ không tệ.
Tống An Cửu trừng mắt nhìn anh, “Sao không gấp? Nếu bọn họ đi tìm rồi nói tôi bắt cóc người thì làm như thế nào? Đó chính là nhân chứng vật chứng đều có đủ!”
Phó Thần Thương cười nhẹ, “Vậy thì thế nào? Có tôi ở đây, cho dù em thật sự bắt cóc, ông ấy cũng không nhúc nhích được em.”
Loading...
Tống An Cửu: “…”
Người đàn ông này đúng thật là dám nói, chỉ có điều, cô nghe xong lại thật sự yên tâm rồi. Bây giờ cũng thế, nếu như không có anh, cô cũng không biết làm sao thuận lợi tìm được An Bình.
An Cửu bỏ xong tất cả đồ vào trong ba lô, định ôm tiểu An Bình lại ôm không được còn thiếu chút nữa ngã xuống, may mà có một đôi tay ở sau lưng đỡ lấy ôm, ôm ổn một lớn một nhỏ vào trong ngực.
Tiểu An Bình lập tức gác đầu lên vai An Cửu thò đầu ra nhìn Phó Thần Thương, trong tròng mắt đen lúng liếng tràn đầy cảnh giác, “Chị, mẹ nói chị chạy với đàn ông, không cần An Bình nữa rồi! Chị, anh ta chính là người đàn ông kia sao?”
Tống An Cửu đổ mồ hôi lại đổ mồ hôi, thật sự không biết nên giải thích làm sao.
Phó Thần Thương sờ đầu nhỏ của thằng bé, “Anh là anh rể của em.”
Tống An Cửu: “…”
Tiểu An Bình làm như có thật gật gật đầu.
An Cửu im lặng, “Gật đầu cái gì, em hiểu?”
Tiểu An Bình suy nghĩ hồi lâu không biết biểu đạt như thế nào, “… Anh rể chính là người sẽ đối xử tốt với chị.”
Tâm tình của Phó Thần Thương không tệ, “Ừ, em nói rất đúng. Tới đây anh rể ôm, chị của em không ôm em nổi.”
“Anh rể ôm!” Tiểu An Bình dang hai tay ra.
Nhanh như vậy đã buông đao đầu hàng, thằng nhóc thúi tiết tháo của em đâu!
(*) tiết tháo: chí khí cương trực và trong sạch, khí tiết.
Phó Thần Thương đón thằng bé qua, Tống An Cửu bỗng cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều. Thằng nhóc thúi mập mạp này, còn nói nhớ cô, nhớ đến tăng thêm mấy cân thịt?
“Anh rể sẽ đối xử tốt với chị sao? Mẹ nói người đàn ông lừa chị chính là người đàn ông xấu! Còn nói chị… Nói chị… Không để cho An Bình chơi với chị…” Nói xong nước mắt lại ròng ròng rồi.
“Đây là hai khái niệm khác nhau, anh rể có ý tứ là…” Phó Thần Thương nghiêm trang giải thích.
An Cửu không nói xách theo ba lô đi theo phía sau, hai người này trao đổi rất trôi chảy.
Trên xe, Phó Thần Thương nói ra nghi ngờ.
“Nó là một đứa bé mới bốn tuổi sao có thể chạy xa như vậy?”
Tống An Cửu ôm tiểu An Bình đã ngủ, thuận miệng mà đáp, “Chỉ cần trên đường kéo một người nói ‘Dì con lạc đường, nhà con ở chỗ trường trung học Thịnh Cẩn’, chính xác sẽ có người đưa thằng bé tới chỗ nó muốn đi.”
Mặt Phó Thần Thương tỏ vẻ tán thưởng, “Đứa nhỏ này rất thông minh.”
“Tôi dạy đấy!” Tống An Cửu tự hào nói.
Trong nháy mắt mặt Phó Thần Thương xạm lại, “Không có việc gì dạy đứa bé bỏ nhà ra đi như thế nào! Tống An Cửu em đúng là…”
Tự biết lỡ lời, Tống An Cửu lúng túng vò đầu.
Tự mình làm bậy thì không thể sống được, sớm biết đã không dạy thằng bé rồi!
Nhưng khi đó cô chỉ nói lịch sử anh hùng của mình khi còn bé thôi, nào biết thằng bé sẽ học để dùng, khiến cho cô tự nâng đá đập vào chân mình.