Gió nhẹ vi vu, mưa nhỏ lớt phớt, sóng nước lăn tăn.
Mượn nhờ tầm mắt của lầu hai quán rượu, Trần Mục nhìn thấy thanh lâu ở bờ bên kia sông Hoài Lan đã được phủ lên một lớp dải lụa và đèn lồng đỏ.
Đẹp đẽ như bôi máu, cảnh xuân kiều diễm.
Thời gian đã qua một tháng, nhà thanh lâu có tên Cúc Xuân Lâu này lại mở cửa.
Dường như vụ án mạng kia chưa từng xảy ra vậy.
Không ít nữ tử kiều mị mặc quần áo hở hang đứng ở hành lang chèo kéo khách, hoặc là kín đáo, hoặc là suồng sã trêu đùa sinh vật giống đực đang qua lại.
Làm cho khung cảnh mưa phùn mông lung này, tăng thêm mấy phần dục vọng xao động.
Nhưng quỷ dị chính là, có rất ít người dám tới gần các nàng.
Thậm chí những người buôn bán nhỏ đi ngang qua đều cố ý tránh xa, trong mắt ẩn chứa vẻ sợ sệt và e ngại.
Dường như bọn họ đều đang sợ hãi thứ gì đó.
Loading...
"Chỉ vì mấy đồng tiền mà liều cả tính mạng."
Nhìn qua đám nữ tử diễm lệ kia, Trần Mục nhẹ nhàng đung đưa chén rượu trong tay, khóe môi hiện lên một tia mỉa mai, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ sầu lo.
Một tháng trước, Cúc Xuân Lâu có người chết.
Mười hai vị nữ tử thanh lâu chết một cách thần bí trong vòng một đêm.
Trong đó còn có một vị hoa khôi mới, tướng mạo xinh đẹp, tài nghệ hơn người, am hiểu nhất là thổi tiêu .
Sau đó quan phủ cho ra thông báo là chết do trúng độc ngoài ý muốn.
Nói là ăn nhầm phải nấm độc.
Trần Mục thân là Bộ đầu của Thanh Ngọc Huyện, đến nay vẫn chưa nghĩ ra vì sao Huyện thái gia lại thông báo kết án một cách hoang đường như vậy.
Rõ ràng là đang nhục nhã IQ của người khác mà.
Quả nhiên, thông báo vừa phát ra đã dẫn tới dân chúng thảo luận náo nhiệt, cũng rất bất mãn đối với kết luận qua loa hoang đường này.
Nhưng vì uy quyền của huyện nha, không người nào dám công khai chất vấn.
Vốn cho rằng chuyện này sẽ dần dần lắng lại, ai ngờ vài ngày sau trên phố lại xuất hiện một lời đồn.
Nói vụ án này là do yêu vật quấy phá!
Bởi vì cùng ngày đó có người vô tình nhìn thấy một con bạch xà to lớn, xuất hiện ở bờ sông Hoài Lan.
Nhưng người này bình thường thích rượu như mạng, điên điên khùng khùng, cho nên độ tin cậy cũng không cao. Vì thế, dân chúng cũng chỉ cho rằng hắn ta nói năng lung tung.
Tuy nhiên, Trần Mục đã cố ý đi hỏi thăm qua.
Nhưng đối phương đúng là rất hồ đồ, hỏi một lúc lâu cũng không thu hoạch được gì, cho nên chỉ đành từ bỏ.
Đã xảy ra vụ thảm án như vậy, tất cả mọi người cho rằng Cúc Xuân Lâu sắp xong đời rồi.
Nhưng không nghĩ đến chỉ qua một tháng đã mở cửa buôn bán lại. Không thể không nói, lá gan của ông chủ sau màn đúng là rất lớn, bao gồm cả những nữ tử phong trần trần kia.
Đương nhiên, các nàng cũng chỉ vì sinh tồn.
Đã ký giấy bán thân thì mọi chuyện không phải do mình nữa, dù ngươi có sợ hãi cũng phải ngoan ngoãn nghe theo lời ông chủ phân phó.
"Bộ đầu . . ."
Trong lúc đang xuất thần, một người thanh niên mặc trang phục nha dịch nện bước đi lên lầu, quần áo bị nước mưa thấm ướt.
Hắn cầm lấy một cái khăn trên bàn lau qua một chút, sau đó ngồi xuống đối diện Trần Mục.
"Thế nào rồi!"
Trần Mục rót một chén rượu đưa qua, để đối phương ủ ấm cơ thể.
Thanh niên kia tên là Trương A Vĩ, thủ hạ dưới tay hắn.
Tướng mạo bình thường không có gì lạ.
Trương A Vĩ uống một hơi cạn sạch, chép chép miệng, sau đó nói: "Hẻm tây ngõ Liễu Xuân, phía đông bờ sông,. . . Đã tuần tra cẩn thận dọc đường, nhưng tất cả đều bình thường. Đám cô nương này có thể yên ổn bán tao rồi!"
Nói xong lời cuối cùng, trong lời nói của bộ khoái trẻ tuổi không hề che giấu vẻ oán trách và mỉa mai.
Trần Mục lý giải oán khí của đối phương.
Vốn dĩ là ngày nghỉ, hơn nữa trong nhà còn an bài ra mắt.
Kết quả lại vì Cúc Xuân Lâu muốn mở cửa buôn bán, mà Huyện thái gia lại sợ xuất hiện nhiễu loạn gì đó, cho nên ra lệnh đám bộ khoái bọn họ chạy tới tuần tra.
Chuyện này rơi vào trên người ai cũng sẽ sản sinh oán giận.
"Nếu không thì ngươi trở về trước đi, nơi này có ta và các huynh đệ khác trông coi là được."
Giọng nói của Trần Mục rất ôn hòa.
"Đừng!" Trương A Vĩ vội vàng khoát tay, cười khổ nói, "Gần đây tâm tình đại nhân vốn không tốt, lúc này ta cũng không muốn có rủi ro gì."
Tiểu thiếp sủng ái nhất lại mang thai con của người khác, tâm tình có thể tốt mới là chuyện lạ.
Trần Mục rót thêm rượu, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi! Cô nương an bài ra mắt với ngươi là người ở đâu, dáng dấp thế nào?"
Ở Vương triều Đại Viêm, chuyện cưới gả giữa nam và nữ có độ tự do nhất định.
Nhất là bình dân tầng dưới chót, nếu hai bên có thiện cảm với nhau thì có thể tiến tới hôn nhân, ít có cha mẹ nào cưỡng ép can thiệp.
So với thời cổ đại trong trí nhớ của Trần Mục thì cởi mở hơn rất nhiều.
Đương nhiên, loại cho phép nam nữ tự do yêu đương này, có lẽ cũng có xuất hiện ở một số video ngắn thổi phồng Ngụy Tấn Nam Bắc triều.
Nhưng mà, phần lớn là nói yêu đương ở trong nồi.
Phiến lá cây quế vờn quanh bên người.
"Dường như là ở bên Ma Lăng, còn dáng dấp thế nào thì ta cũng chưa gặp qua."
Trương A Vĩ trừng mắt nhìn, "Bộ đầu, kỳ thật ta không quan tâm đến tướng mạo lắm, chỉ cần xinh đẹp bằng một nửa chị dâu là được rồi."
"Tiểu tử thối, có phải đang nhớ thương chị dâu của ngươi không?"
Trần Mục đá một cái.
Bởi vì ngày thường quan hệ rất tốt, cho nên lúc nói chuyện cũng không cố kỵ quá nhiều. Trương A Vĩ cười hì hì, nói: "Làm sao lại thế! Nhân vật cấp Thiên Tiên như chị dâu cũng chỉ có Bộ đầu ngài mới xứng thôi."
Mặc dù chỉ là lời nói đùa, nhưng trong lời nói vẫn toát ra vẻ hâm mộ.
Nửa năm trước, khi Trần Mục còn là một bộ khoái nho nhỏ đã nghênh đón một chuyện vui trên trời rơi xuống, mộng ảo nhất trong cuộc đời, làm kinh động các hương thân ở quê nhà.
Một vị tiểu thư nhà giàu họ Bạch có tướng mạo xinh đẹp mang theo một tờ hôn thư, tìm đến hắn.
------
Dịch: MB