“Hồng Lăng, Hồng Ngẫu, các ngươi cũng đi dùng cơm đi.” Lâm Hàn vẫy vẫy tay, để nha hoàn lui hết ra ngoài.
Hồng Lăng nhìn Sở Bạch Bạch: “Ba vị công tử ——”
“Chỉ có một mình Đại Bảo Bảo cần săn sóc thôi.” Lâm Hàn muốn nói là nàng có thể lo được.
Hồng Lăng nghe vậy nên cũng cùng Hồng Ngẫu lui ra ngoài, tuy rằng cũng muốn biết Lâm Hàn muốn nói gì với Sở Dương và Sở Ngọc nhưng không có gan ở lại nghe lén.
Tiểu Sở Ngọc đặt đệ đệ của nó lên đùi Lâm Hàn rồi nói: “Đi cả rồi, người mau nói đi.”
Lâm Hàn một tay ôm Sở Bạch Bạch, một tay lật thẻ tre, chỉ vào những chữ trên đó: “Ta không biết mấy chữ này.”
“Hả?!”
Hai huynh đệ kinh ngạc kêu ra tiếng, bọn nó vừa nghe được cái gì vậy, người nương kiến thức rộng rãi lại không biết chứ. Thấy bọn nó tuổi nhỏ dễ lừa sao.
Thời mạt thế đã giúp nàng luyện được da mặt rất dày, thừa nhận chính mình thất học, Lâm Hàn không hề cảm thấy mất mặt một chút nào: “Ta chưa từng nói với các con sao? Ta muốn ăn đậu hủ, cha ta cũng không cho, sao có thể mời lão sư dạy ta đọc sách biết chữ.”
“Cha của nương là người xấu!” Tiểu Sở công tử lòng đầy căm phẫn: “Sau này con dạy cho nương!”
Loading...
Lâm Hàn vui vẻ: “Cảm ơn Đại Bảo. Nhưng bây giờ phải làm sao đây?” Nàng chỉ vào thẻ tre.
“Con dạy người nhé.” Sở Đại Bảo nói mà không cần nghĩ ngợi.
Sở Nhị Bảo cũng hùa theo: “Con cũng dạy người.”
“Cái này không thể chỉ học trong chốc lát được.” Lâm Hàn không đợi hai hài tử mở miệng: “Nếu không thì hai người các con đọc cho ta nghe nhé?”
Tiểu Sở Dương kinh ngạc há mồm, chỉ vào bản thân, không dám tin tưởng: “Con?”
“Đúng vậy. Con đọc cho ta học theo.” Lâm Hàn đưa thẻ tre cho nó: “Có chữ nào không biết thì có thể bỏ qua, nhận thức được con số là được. Ta sẽ biết cách cộng trừ.”
Tiểu hài tử nhìn về phía đệ đệ của nó, đọc thật à.
Sở Nhị công tử nghiêm túc suy nghĩ một hồi, hình như chỉ có thể làm như vậy.
Nương của bọn nó không biết chữ thật là đáng thương, nếu bọn nó không giúp nương thì có khác gì loại người xấu xa như Lâm Thừa tướng kia đâu.
“Chúng con cùng nhau đọc sao?” Tiểu Sở Ngọc nghiêng đầu nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn nhìn Sở Dương: “Để ca ca con đọc trước, đọc được một nén nhang thì lại đổi cho con, đọc xong thì các con đi ngủ trưa.”
“Không cần dạy người học chữ sao?” Sở Dương hỏi.
Lâm Hàn: “Nghỉ ngơi tắm gội một ngày rồi học. Ta không cần viết phú làm văn, cũng không cần lãnh binh đánh giặc, có thể từ từ học.” Dừng một chút: “Nếu các con không thấy mệt thì sau khi tan học chạy tới dạy ta cũng được.”
“Sau giờ học chúng con sẽ tới dạy người.” Sở Đại Bảo lập tức nói.
Lâm Hàn cười gật đầu, kêu nó bắt đầu đọc đi.
Đúng là có vài chữ Sở Đại Bảo không biết, nhưng dù sao cũng nhận được nhiều mặt chữ hơn Lâm Hàn. Lâm Hàn dựa vào âm thanh ngắt quãng của Tiểu Sở Dương để đoán mò, kết luận sổ sách không có vấn đề gì nên đã bảo hai hài tử đi ngủ trưa.
Sở Đại Bảo Bảo lúc này đã nằm trong lòng nàng ngủ say sưa.
Đình úy đã khám xét nhà của quản gia, sau đó đã bán đi những căn nhà dưới danh nghĩa của quản gia, điều này cũng khiến áp lực trong phủ giảm bớt.
Hôm nay lại thu được ngàn lượng hoàng kim, chẳng những có thể bổ sung lại số bạc mà Lâm Hàn đã bỏ vào mà còn thừa ra rất nhiều. Lại nghĩ đến bổng lộc mà Thẩm Xích Tiêu đưa tới mấy hôm trước, Lâm Hàn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Có bạc có bổng lộc còn có mấy hài tử đáng yếu, Đại tướng quân có thể đi luôn không về càng tốt.
Nhưng nàng nghĩ tới bây giờ Đại tướng quân còn ở biên quan, hoàng đế vô tình vô nghĩa đến Hoàng Hậu còn bỏ rơi để độc sủng Tô mỹ nhân, nếu Đại tướng quân có bất trắc gì, hoàng đế chẳng phải sẽ đuổi nàng ra khỏi phủ sao.
Hơn nữa, nếu Đại tướng quân không còn, như vậy sẽ không còn bổng lộc và thực ấp nữa.
Lâm Hàn trái lo phải nghĩ mới thấy Đại tướng quân vẫn nên sống sót thì tốt hơn. Nói không diện mạo và tính tình của Đại tướng quân lại trái ngược với lời đồn thì sao.
“Phu nhân, phu nhân…”
Lâm Hàn ngẩng đầu, nhìn thấy Hồng Lăng đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt nôn nóng: “Xảy ra chuyện gì?”
“Lâm Thừa tướng tới, đang ở phòng nghị sự trong tiền viện.” Hồng Lăng vô cùng lo lắng: “Khương vệ úy đang nghĩ cách giữ chân ông ta.”