Nhưng đối với mấy hài tử cùng một đám nha hoàn và gã sai vặt, Lâm Hàn cũng không muốn giải thích, bệ hạ thưởng Đại tướng quân ngàn lượng hoàng kim thật sự không bủn xỉn chút nào. Nếu động một chút là thưởng thiên kim cho Đại tướng quân, lại còn thêm thực ấp thì mới giống như đặt Đại tướng quân lên lò nướng.
“Có phải hay không thì để ngày khác ta đưa con vào cung hỏi xem?” Lâm Hàn cười nói.
Tiểu Sở công tử dùng sức lắc đầu: “Con không cần đầu. Mỗi lần gặp bệ hạ đều tra khảo công khóa của con. Con chỉ mới đi học được một năm nha.” Tiểu hài tử vươn một ngón tay, vô cùng đáng thương: “Còn hỏi con về binh pháp.” Đột nhiên nhìn về phía Lâm Hàn: “Ngài hiểu binh pháp không?”
“Đã từng nghe qua nhưng không thật sự hiểu lắm.” Lâm Hàn khiêm tốn.
Sở Nhị công tử đã hiểu: “Cũng biết một chút à. Sao cái gì người cũng biết thế.”
“Không phải muốn làm thê tử của Đại tướng quân, làm nương của ba vị công tử Sở gia thì mỗi thứ phải biết một ít sao.” Lâm Hàn cười nói.
Tiểu Sở Dương đang nhìn nàng làm mặt quỷ: “Không tin người đâu.” Thấy Hà An đi tới: “Lại hết bạc rồi sao? Sao ngươi lại tiêu nhanh như vậy a.”
Hà An rất muốn khóc: “Đại công tử oan uổng, là phu nhân gọi tiểu nhân tới.”
Sở Dương bước về phía Lâm Hàn, tìm hắn tới làm gì a.
“Mang vào nhà kho.” Lâm Hàn chỉ vào rương hoàng kim: “Nhưng phải lấy phần của ta ra. Miễn cho một đám cho rằng phủ ta có bạc rồi lại tham lam.”
Loading...
Tiểu Sở Ngọc lập tức nói tiếp: “Ai tham lam lập tức đuổi đi.”
Đám người Hà An đột nhiên quay sang nhìn Sở Ngọc, ngài vẫn là nhị công tử của Hầu phủ đó sao.
“Được, nghe con.” Lâm Hàn sờ đầu hài tử, xoay người đi về phòng, thấy chỉ có mấy hài tử, nha hoàn cùng gã sai vặt ở ngoài canh cửa, nàng bèn hỏi Hồng Lăng: “Khi nào mới đưa cào và cày đi?”
Hồng Lăng: “Nghe nói đã đưa đi từ khi trời còn chưa sáng.”
Trời chưa sáng tức là cửa thành chưa mở, cửa cung cũng không mở, đường sá vắng tanh, không ai trông thấy, thế là cha nàng chắc chắn không biết được.
Lâm Hàn yên tâm rồi, ra lệnh cho đám nha hoàn và gã sai vặt lui xuống. Sau đó sai Hồng Ngẫu nói với Hà An một tiếng, sau khi đưa đồ vào kho thì mang sổ sách tới cho nàng.
Lâm Hàn là trưởng nữ của thừa tướng, không phải người đến từ nông thôn như Sở lão phu nhân, cũng không phải như Đại tướng quân ngày nào cũng vội đáng mức chân không chạm đất, không có thời gian để kiểm tra sổ sách.
Hà An đã cảm giác được tân phu nhân sẽ xem sổ sách nhưng cũng không nghĩ sẽ nhanh như vậy, sau khi xử lý xong số bạc thì lấy sổ sách ra kiểm tra tỉ mỉ thêm hai lần nữa rồi lập tức đưa đến chủ viện.
Lúc này Lâm Hàn vừa mới dùng xong cơm chưa, đúng thật là ăn không ngồi rồi, nhìn thấy sổ sách thì tiện tay mở ra, tập trung quan sát, Lâm Hàn há hốc mồm, thể chữ lệ, vẫn là phồn thể, cái này nàng phải xem bằng cách nào đây.
“Phu nhân, có gì không đúng sao?” Hà An lo sợ bất an hỏi.
Lâm Hàn chột dạ nhưng vẫn không để lộ ra cảm xúc: “Không phải. Ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, không liên quan tới ngươi. Ngươi lui xuống trước đi, xem xong ta sẽ sai Hồng Ngẫu đưa qua đó cho ngươi.”
Hà An không nhịn được liếc mắt nhìn đống sổ sách, hắn đã kiểm tra mấy lần, cũng ghi chép rất hợp lý, chắc là không có vấn đề gì chứ.
“Không nghe thấy à?” Lâm Hàn ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng quắc, Hà An cuống quýt lui ra ngoài.
Tiểu Sở công tử đặt tiểu đệ của nó xuống rồi đi đến ngồi bên cạnh Lâm Hàn: “Người phải đuổi hắn đi nha, hắn còn dám giở trò bịp bợm.”
Lâm Hàn muốn nói không phải, lại nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc trên mặt tiểu hài tử, liếc mắt nhìn lại thấy Sở Ngọc cùng Sở Bạch Bạch đang tiến lại gần, trong lòng bỗng nảy ra một ý tưởng, nàng là một người nửa mù chữ nhưng hai đứa nhỏ không phải nha.
Sở Dương đã đi học được một năm, tuy nói một ngày chỉ học ba tiết, buổi sáng hai tiết ngữ văn, buổi chiều một tiết số học, nên cũng đã nhận biết được không ít chữ.
“Ta nói cho các con một bí mật.” Lâm Hàn nhỏ giọng nói.
Sở Ngọc vội nói: “Nói cho con với.”
“Con nữa.” Sở Bạch Bạch chỉ một lòng ham chơi cũng lớn tiếng nói.
Lâm Hàn đột nhiên muốn cho tiểu hài tử một cái tát, nó muốn ồn ào khiến Hà An quay lại có phải không.