Tuy giảm giá là phương án giải quyết có hiệu quả nhất, nhưng chưa đến lúc bất đắc dĩ, Mã Lục không muốn sử dụng con đường này.
Chỉ số mỹ vị cao tới một sao rưỡi của Bánh nhân thịt sói lửa chiên đủ để quét ngang chín mươi chín phần trăm sản phẩm cạnh tranh trên thị trường, hoàn toàn xứng đáng với cái giá này. Hơn nữa mỗi lần hắn thu thập nguyên liệu nấu ăn đều phải chờ ít nhất sáu ngày.
Dù lần sau có tới vũ trụ bên kia, hắn cũng không thể bảo đảm rằng mình còn có thể kiếm được thịt Sói Lửa Hai Đầu. Là một món ăn giới hạn thời gian, đương nhiên hắn không thể bán với giá rẻ được rồi.
Mã Lục vừa bắt đầu hành động, không ngờ đơn thứ hai cũng đã tự tìm tới, hơn nữa còn là khách hàng cũ.
Người đàn ông đeo kính quay lại, mệt mỏi nói với Mã Lục: “Cho tôi thêm một cái bánh nhân thịt nữa.”
Mã Lục quay đầu nhìn cậu nhóc đứng phía sau hắn. Lúc này cậu nhóc cũng đang thở hổn hển, trên mặt còn dính nước mắt, dáng vẻ nhưng vừa trải qua một trận chiến lớn. Ngay cả đồng phục và cặp sách cũng dính bụi, chắc là không thiếu lăn lộn trên mặt đất.
Mã Lục yên lặng like cho cậu nhóc một cái, đồng thời nói: “Dạ được, anh chờ một lát.”
Đúng lúc Lão Vương đang rán, lần này chỉ mất một phút, bánh nhân thịt đã được vớt ra.
Người đàn ông đeo kính do dự vài giây rồi nói: “Lấy, lấy cho tôi thêm một cái nữa.”
Đó giờ hắn không hề thích những quán ăn vặt lề đường kiểu này, cảm thấy đồ họ bán bình thường, không ngon bằng trong cửa hàng, thậm chí không ngon bằng tự nấu ở nhà. Hơn nữa vấn đề vệ sinh cũng làm người ta lo lắng, càng không biết xuất xứ nguyên liệu ở đâu.
Loading...
Nhưng thằng con cứ đòi ăn nên hắn cũng hết cách, lúc trước chọn quán của Mã Lục cũng là vì thấy dầu trong nồi của bọn họ vẫn còn trong.
Còn về giá cả, hắn cảm thấy hơi đắt, lợn bướu sa mạc nuôi thả gì đó nghe rất khoa trương, nhưng có lẽ nguyên liệu quán này tốt hơn những quán khác một chút. Đứng trước vấn đề sức khỏe của con trai, hắn vẫn chấp nhận được cái giá này.
Người đàn ông đeo kính vốn định dùng cái bánh nhân thịt này để bịt mồm thằng nhóc, sau đó là có thể yên tâm về đến nhà. Thế nhưng không ngờ chưa đi được bao xa, con trai hắn đã nhồm nhoàm, ăn như hổ đói hết cả cái bánh.
Sau đó không biết có phải vừa bổ sung năng lượng hay không mà một vòng la hét, khóc lóc, lăn lộn, gào mồm lên nhất định phải ăn một cái nữa lại bắt đầu diễn ra.
Người chưa có con chắc vĩnh viễn sẽ không thể hiểu được cảm giác tuyệt vọng này. Mỗi lần hắn đưa đón thằng nhóc đi học, hắn đều cảm thấy bên cạnh mình không phải người, mà là một con gấu, lại còn là một con Ursa Immortal Fuzzy Wuzzy nữa chứ.
Động cái là sử dụng chiêu tức giận cuồng đánh, điên cuồng tấn công xung quanh.
Tuy hắn đã cố gắng chiến đấu, muốn giữ gìn tôn nghiêm của người cha; nhưng người chú định không thể chiến thắng gấu.
Hơn nữa sau một trận vật lộn, hắn cũng mệt mỏi. Lại thấy thằng bé ăn ngon như vậy, thế nhưng cũng nảy ra ý định nếm thử.
Người đàn ông đeo kính vừa nhận lấy bánh nhân thịt Mã Lục đưa, một giọng nói khác lại vang lên, “Ông, ông chủ, tôi cũng lấy một cái.”
Người nói chuyện là một cô gái trẻ, nhìn cách ăn mặc thì hẳn là vừa vào đại học.
“Có ngay, mười tám tệ một cái.”
“Bao nhiêu cơ.” Cô gái sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía người đàn ông đeo kính.
Người đàn ông đeo kính bị nhìn cũng thấy hơi xấu hổ, giống như hắn đang đeo bốn chữ tiêu tiền như rác trên đỉnh đầu vậy.
Nhưng sau khi cắn một miếng bánh nhân thịt, nét mặt của hắn lập tức thay đổi, trở nên ngây dại như gặp phải chuyện gì đó khó có thể lý giải.
Mãi đến khi tiếng nhấm nuốt chỉ loài gấu có vang lên mới kéo hắn trở lại hiện thực. Người đàn ông đeo kính cúi đầu, chỉ thấy một đôi mắt tràn đầy tham lam đang nhìn chằm chằm chiếc bánh nhân thịt chỉ mới ăn một miếng trên tay hắn.
Người đàn ông đeo kính không chút do dự há miệng ra, chỉ cắn ba miếng đã ăn hết chiếc bánh nhân thịt. Hắn còn vừa ăn vừa nói: “Con đã ăn hai cái rồi, không được ăn nữa. Trẻ con không được ăn nhiều đồ chiên rán.”
“Thế, thế ngày mai con sẽ ăn!” Cậu bé liếm môi, nói với vẻ chưa đã thèm.
“Ngày mai… Để tính sau.” Người đàn ông nhớ lại hương vị còn sót lại trên đầu lưỡi, thế nhưng không từ chối như mọi lần.
Sau đó, hắn như hạ quyết tâm, nói với Mã Lục: “Lấy… Lấy cho tôi thêm hai cái nữa, không, ba cái.”
Hắn nói rồi lấy điện thoại ra, sảng khoái thanh toán chín mươi tệ, sau đó lại quay đầu cảnh cáo cậu nhóc bên cạnh, “Bánh này mua cho mẹ, con không được ăn.”
Giờ thì cô gái bên cạnh cũng đã hiểu, món này đắt thì đắt thật đó, nhưng hương vị rất ngon.
Vừa rồi, cô vốn đang đi dạo thì nhìn thấy hai cha con này vung tay đánh nhau vì một chiếc bánh nhân thịt, trong lòng cảm thấy tò mò nên mới đi theo tới đây.
Bây giờ cũng không chần chờ nữa, lập tức vươn tay quét mã.
Chờ tới khi nhận lấy bánh, cô lại không vội vàng ăn mà trước tiên phải chụp một bức ảnh, đăng lên trang cá nhân kèm theo dòng cảm xúc:
“Hôm nay gặp được một quán bán đồ ăn vặt kỳ lạ, một cái bánh nhân thịt lại bán với giá mười tám tệ. Để tôi xem kẻ ngốc nào sẽ mua! Thôi được rồi. Kẻ ngốc đó chính là tôi :)."