“Tiểu tử kia quả thực là bám dai như đỉa!” – Lý Phi Tài dùng tới một chút linh khí cuối cùng miễn cưỡng ngự kiếm bấy lên, không ngờ mới cách mặt đất một trượng, phi kiếm dưới chân liền bị người kéo lấy.
Hắn quay đầu nhìn lại, sau là nhanh chóng lạnh lẽo.
Hắn chỉ thấy thân kiếm của mình bị một đoạn xích sắt vừa to vừa dài cuốn lấy, một đầu khác của dây xích nằm trong tay một nam tử mặc đồ đen, hai chân đối phương vô cùng vững vàng đứng trên mặt đất, một tay cầm kiếm, một tay lấy đà, mạnh mẽ kéo ngược xích sắt trở lại!
Phi kiếm kia ánh sáng trên thân vốn đã ảm đạm, có thể nâng được chủ nhân lên đã là vô cùng miễn cưỡng, lúc này bị ngoại lực kéo mạnh, dường như không còn sức chống đỡ bị xích sắt kéo ra khỏi chân chủ nhân quăng đi thật xa.
Sáng loáng! Phi kiếm ở trong màn đêm bay xuyên qua núi rừng, cuối cùng ghim vào thân của một cây đại thụ cằn cỗi, thân kiếm rung nhẹ, ánh sáng trên thân cũng từ từ biến mất.
Mất đi thành kiếm giữ mạng, Lý Phi Tài từ giữa không trung nhanh chóng rơi xuống, ăn vào một miệng toàn bụi đất, nhưng hắn giờ khắc này còn chưa kịp oán giận, một sợi dây xích như rắn độc chặt chẽ ghìm lại cổ hắn, sức lực lớn đến mức hắn gần như bị nghẹt thở.
Hắn khó khăn nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn chằm chằm vào người đứng sau lưng, nhãn cầu lồi ra gần như muốn lọt khỏi tròng mắt.
Phong Thả Ngâm một tay cầm kiếm, một tay khác nắm chặt xích sắt, đột nhiên dùng sức xoay một cái, xích sắt kéo Lý Phi Tài lăn lộn một vòng, mạnh mẽ ngã xuống đất.
Hắn tiến lên một bước, chân phải đạp lên đan điền của đối phương, lực đạo lớn đến mức khiến cho đan điền của Lý Phi Tài bị dẫm thành lồi lõm.
Tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên như xé toạc bầu trời đêm, khiến chim chóc dừng chân quanh đây sợ hãi bay tán loạn.
Loading...
“Với lực độ như thế này, người bình thường đã sớm tắt thở, ngươi vậy mà còn có thể kiên trì đến bây giờ, thật không hổ là ‘Tiên nhân’ …” – Khuôn mặt của Phong Thả Ngâm giờ khắc này đã bị bao trùm bởi thù hận mà dần trở nên vặn vẹo.
Tay trái của hắn vẫn giữ chặt lấy xích sắt, tay phải dơ cao, kiếm trong tay hắn dưới ánh trăng loé lên hàn quang chói mắt.
“Phong Thả Ngâm, ngươi dám ra tay với ta, sư tôn sẽ không bỏ qua cho ngươi… A!”
Một đoạn cánh tay mạng theo màu văng tung toé bay ra ngoài, tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn như muốn đâm thủng mành nhĩ của người nghe, mùi máu tươi tanh hôi lan toả khiến người ngửi muốn nôn ói.
Phong Thả Ngâm chặt đứt cánh tay trái của đối phương, sau đó nhanh như cắt mà chặt đt hai chân người nọ.
Nhìn thấy đối phương từ ác độc nguyền rủa đến thống khổ đến liên tục xin tha, thù hận và bạo ngược trong lòng hắn rốt cục cũng dần bình ổn lại.
Tay phải cầm kiếm của Phong Thả Ngâm nhẹ run, máu tươi chảy xuốbg dọc theo thân kiếm bóng loáng, tại mũi kiếm tụ lại thành từng giọt đỏ, tí tách tí tách nhỏ xuống đất tạo thành một vũng máu nhỏ.
Dây buộc tóc bởi vì trận đánh lúc trước đã bị tuột ra, tóc tai rối tung xoã xuống, khiến cho gương mặt vốn vô cùng tuấn mỹ giờ lại có thêm vài phần âm nhu.
Có gió từ phía trước thổi tới, thì bây vài sợi tóc còn vương trên trán, mùi máu nồng nặc khiến người buồn nôn ập thẳng vào mặt, trong mắt hắn vẫn còn hình ảnh của người bị chém mất tay và hai chân, toàn thân người đó toàn là máu vô cùng thê thảm, trên khoé môi tái nhợt của hắn bỗng nở ra một nụ cười vui sướng.
Lúc này sự vui sướng và kh0ái cảm khi trả thù thành công đã hoàn toàn biến mất trên, Phong Thả Ngâm mặt không đổi sắc nhìn kẻ giờ này chỉ còn thoi thóp nằm dưới đất, ngày cả sức để kêu thảm thiết cũng không có.
Hắn không còn hứng thú tiếp tục hành hạ, đơn giản giơ tay, muốn một kiếm chấm dứt tính mạng kẻ thù.
“Chờ đã…” Lý Phi Tài thống khổ kêu lên, “Ngươi không muốn biết năm đó, ta vì sao lại giết cha mẹ ngươi?”
Tay phải đang vung kiếm của Phong Thả Ngâm chợt khựng lại.
Lý Phi Tài có nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình sẽ bị một tên phàm nhân bình thường tính kế đến mức này, nhìn thấy Phong Thả Ngâm động tâm, hắn ánh mắt lóe lên một kia độc ác, “Năm đó…”
Lý Phi Tài nói quá nhỏ, Phong Thả Ngâm không tự chủ được đến gần hơn một ít.
Đúng vào lúc này, Lý Phi Tài còn lại một tay bỗng nhiên tung một tấm bùa màu vàng.
Phong Thả Ngâm đã cùng người này đáng qua đánh lại nhiều lần lúc này lạnh mặt, nhanh chóng dùng nội lực đánh bay lá bùa về phía người đã tung ra nó.
Hoàng phù ở giữa không trung nổ tung, song lần này xuất hiện lại không phải sấm sét hay lửa cháy như dự đoán mà là một màn khói dày đặc màu hồng phấn.
Phong Thả Ngâm lập tức bịt lại miệng mũi, lại nghe cái kia người nằm trên đất càn rỡ cười nói: “Ha ha, vô dụng, ngươi đã trúng tiêu hồn tán của ta, độc này xuyên qua da dẻ mà thấm vào thân thể, đừng nói ngươi chỉ là bịt lại miệng mũi, chính là ngươi…”
Tiếng nói im bặt, trong bóng đêm một chiêu kiếm loé hàn quang đánh qua, người nằm trên mặt đất đã đầu thân chia lìa, tử trạng thê thảm.
Chấm dứt tính mạng của kẻ thù, Phong Thả Ngâm lập tức lắc mình lùi về sau, tránh né màn khói độc.
Quay người vội vã rời khỏi rừng cây.
Mà trước đó vì truy sát người kia, hắn đã tổn thất không ít thủ hạ, ngay cả nội lực của bản thân cũng bị tiêu hao hết, tổn thương rất nặng, lúc này hắn cũng không rõ mình có bị trúng phải chất độc kì quái gì hay không, thân thể như không phải của mình, mới dùng khinh công bay lên thì ngay lập tức ngã xuống đất.
“Khụ khục…” Phong Thả Ngâm thống khổ ho khan hai tiếng, chỉ cảm thấy bên trong cổ họng như bị sặc thứ gì vừa tê vừa ngứa.
Ông trời lúc này dường như cũng muốn chống lại hắn, bầu trời đêm chớp mắt sáng ngời, tiếng sấm nổ vang, mưa lớn đổ ào ào.
Hắn nằm trên đất không nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt, tùy ý nước mưa rơi lên cơ thể mình, nhưng vẫn giữ lại một chút thanh tỉnh.
Ước chừng qua mấy hơi thở, từ trong tiếng mưa truyền ra những âm thanh đều đặn có quy luật.
Người tập võ có năm giác quan nhạy cảm hơn so với người bình thường huống chi Phong Thả Ngâm vẫn luôn cố gắng giữ thanh tỉnh để ý xung quanh, cho dù giờ khắc này thân thể suy yếu, buồn ngủ, nhưng khi nghe thấy tạp âm hắn ngay lập tức tỉnh táo.
Tiếng động không nhanh không chậm, mỗi một bước hạ xuống nặng nhẹ, vang lên khoảng cách đều gần như giống nhau, không có bất kỳ sai lệch nào, bởi vậy có thể thấy người này là một người khống chế bản thân rất tốt, thế nhưng bước đi rất nặng, còn lâu mới đạt đến độ mềm dẻo của người tập võ, hiển nhiên chỉ là một người bình thường.
Dù vậy, Phong Thả Ngâm cũng không dám buông lỏng cảnh giác.
Tiếng bước chân bỗng dưng ngừng lại, sau đó tăng nhanh tốc độ bước dần về phía hắn.
Phong Thả Ngâm thân thể đã không còn sức để cử động, cả người đề phòng lại đột nhiên tăng lên tới cực hạn.
Gần rồi, gần rồi!
Ngay giây phút người nọ đặt tay lên vai hắn, Phong Thả Ngâm mở choàng mắt.
Một tia chớp sáng loá cũng vừa lúc loé lên, cách một màn mưa mỏng đối phương cúi đầu nhìn hắn, khuôn mặt cách rất gần, khuôn mặt người kia rất đẹp như được khắc họa từ trong văn chương nhưng cũng rất lạnh lùng, gương mặt vô cùng tuấn tú lại không biểu lộ bất cứ biểu cảm dư thừa nào, đôi môi ưu mĩ hơi mím lại, lộ ra mấy phần nghiêm túc.
Nhìn thấy người này, ánh mắt tràn đầy sát khí của Phong Thả Ngâm như thấy được sương sớm, sự ác độc cay nghiệt dần dần bốc hơi sạch sẽ, cả người tràn ngập đề phòng cũng dần buông xuống, thân theo bản năng mà thả lỏng ra.
Kiên cường chống đỡ gắng gượng bỗng chốc thả lỏng, Phong Thả Ngâm cảm thấy sức lực đang cạn kiệt, trước mắt tối sầm lại, rất nhanh đã mất ý thức…
Kỷ Hành trên đầu đội nón rộng vành che khuất hai vài, mặc trên người một bộ quần áo thô dệt từ vải sợi đay, dưới chân đi một đôi giày cỏ, giờ phút này đôi giày cỏ đã ngập nước bùn, cũng sớm đã ướt đẫm từ lâu.
Nước mưa sàn sạt rơi trên mũ, Kỷ Hành cúi đầu nhìn người nằm trên đất, bên trong đôi mắt tinh khiết ánh lên tia sáng kim loại vốn dĩ không thuộc về con người.
Đôi mắt nhìn qua người nằm dưới đất, lắp đặt ở trong thân thể hay chính là chương trình được cài đặt sẵn nhanh chóng phân tích dữ liệu của nhân loại trước mặt.
【 giới tính: Nam.
Chiều cao: 1.
82m.
Tuổi tác: trên dưới 20.
Trạng thái: hôn mê sâu, thân thể hao tổn đến 75%.
Hệ thống nhận xét: Phù hợp tiêu chuẩn, thực thi hành động cứu trợ.
“Là một người đàn ông trê tuổi.” – Hai tay Kỷ Hành xốc nách đối phương như ôm một đứa trẻ ba tuổi mà nhẹ nhàng nâng lên người đàn ông trưởng thành cao lớn.
Mái tóc xoã tung của hắn bởi vì bị nước mưa làm ướt mà bết dính vào khuôn mặt và cổ.
Hắn như một con búp bê vải được Kỷ Hành nâng trong tay.
Kỷ Hành đem hắn nhấc lên, trước tiên để hắn dựa vào cơ thể mình, đổi thành một tay ôm lấy hắn.
Dưới cơn mưa to như trút nước, y lấy xuống nón rộng vành trên đầu, tùy ý nước mưa rơi lên cơ thể, sau đó cầm trong tay nón rộng vành nhẹ nhàng đội lên đầu nhân loại kia.
Trước khi đi, bàn tay vừa cầm nón của y hướng về thanh trường kiếm nằm trên mặt đất, thanh trường kiếm giống như bị một thỏi nam châm lớn hút, ngay lập tức bay vào trong tay y.
Mưa vẫn còn rơi nhưng so với mới vừa nãy đã nhỏ đi rất nhiều, trong tiếng mưa rơi tí tách, Kỷ Hành bước đi trên đôi giày cỏ, ôm người đàn ông kia hướng về gian nhà trúc y đang ở tạm thời.
Hết chương 1..