"Ừm ư ~ a a ~ "
Âm thanh không dành cho trẻ em vang lên bên tai Chu Phong làm anh hơi sững sờ.
Chẳng phải anh đã lao xuống sông Hoàng Hà cứu một người phụ nữ nhảy sông tự sát do trầm cảm sau sinh rồi sau đó bị cuốn vào cơn lũ chết rồi hay sao?
Làm sao vẫn còn ý thức?
Chẳng lẽ còn chưa chết sao?
Chưa chết….
Chu Phong cảm thấy miệng hơi đắng chát.
Ngược lại thì anh cảm thấy thà là lần này mình chết đi cho rồi, như thế thì xem như được giải thoát.
Giờ phút này, trong đầu anh toàn bộ đều là hình ảnh vợ mình Tô Tiểu Tình, người đã sinh con cho anh trong những ngày nghèo khó cũng như cặp song sinh Huyên Huyên và Khả Hinh.
Không muốn cứu anh thì cứ để anh chết đi.
Loading...
Sau khi chết thì anh sẽ được đoàn tụ với vợ con.
Thật ra, lúc ba mẹ con Tô Tiểu Tình chết anh đã muốn đi theo, nhưng anh biết mình không có mặt mũi đi cùng.
Lần này, anh đến Hoàng Hà để khảo sát một dự án lớn giá trị một tỷ thì nhìn thấy một người phụ nữ bị trầm cảm sau sinh nhảy sông tự vẫn, sau khi nhìn thấy cảnh tượng đó anh đã không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp lao xuống sông Hoàng Hà cứu người.
Sau khi đưa được người lên bờ thì có một cơn sóng lớn đánh tới cuốn anh vào trong dòng nước, cảm nhận được hồng thủy cuồn cuộn, anh không hề kêu cứu, bởi vì thật ra anh cũng không muốn sống nữa.
Dù có thành chủ tịch giá trị hàng chục tỷ thì thế nào? Dù có ở biệt thự lớn thì sao?
Anh vẫn chỉ một thân một mình, cô đơn, tịch mịch, sự ân hận cũng sẽ gặm nhấm xương cốt, gặm nhấm tim gan anh trong đêm tối.
Dù tuổi thọ có dài đến mấy mà không có vợ con bên cạnh thì cũng như chẳng có gì.
Lần này, anh thật sự muốn đi gặp ba mẹ con Tô Tiểu Tình.
"Ừm a ~ đừng vội, giường, lên giường đi ~ "
Lần nữa nghe được loại thanh âm này, Chu Phong cảm thấy rất không ổn, vì dù cho anh được cứu thì không ở bên bờ sông Hoàng Hà cũng đang ở bệnh viện mới đúng, sao có thể xuất hiện loại âm thanh xấu hổ vang lên bên tai như thế này được?
Anh cố gắng mở hai mắt ra, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì trực tiếp ngẩn người.
Chỉ thấy mình đang ở một không gian tối mờ, trong mũi toàn là mùi khói thuốc, mùi khai của nước tiểu, mùi mồ hôi, mùi chân hôi cũng như hỗn tạp các loại mùi khó ngửi.
Trước mặt có ba hàng người đang ngồi, ai nấy đều là những thanh niên trẻ tuổi.
Trên một cái bàn gỗ phía trên cùng có đặt một cái máy, trong máy có hình ảnh, mà âm thanh không thích hợp với thiếu nhi lúc nãy chính là phát ra từ cái máy đó.
Mấy đứa nhóc trẻ tuổi đứa nào đứa nấy đều đỏ mặt tới mang tai, ánh mắt giống như bị bôi keo 502, chăm chú dính sát lên hình ảnh trong máy, ngay cả nháy mắt một cái cũng không nỡ.
Bọn thanh niên hưng phấn hét lên: “Ông chủ, lần này thật đa dạng!”
"Ông chủ, bộ phim này tên là gì! Thú vị quá! Nữ diễn viên này là ai? Dáng người đúng là wow! Còn phim nào khác không? Loại nào nóng bỏng gợi cảm ấy.”
Ánh mắt Chu Phong hướng đến tấm poster lớn bên cạnh, đó là một tấm áp phích quảng cáo lớn, trên đó là tên phim nhìn thoáng qua sẽ lạc nhịp «Y nữ si tình », diễn viên chính: Tôn Vũ Lợi...
Cái này? ? ?
Sao lại có cảm giác đang ở những năm 80 thế này!
Đây chẳng phải là phòng chiếu phim nổi tiếng khắp các thành phố lớn nhỏ ở nước Hoa vào những năm 80 hay sao?
Trong lúc anh còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì đột nhiên bả vai trầm xuống, một giọng nói vang lên.
"Anh Phong, bộ phim này cũng khá ổn đúng không? Cô diễn viên này không những ngực lớn, mông lớn mà còn trắng tinh, sao đi trên đường lại không nhìn thấy cực phẩm như thế này nhỉ? Nếu như em có một cô vợ như vậy thì dù có chân run mỗi ngày em cũng cam tâm tình nguyện!”
Chu Phong nhìn người bên cạnh, trực tiếp trợn tròn mắt!
Trong nháy mắt con ngươi mở to.
Bởi vì, người trước mắt này lại là Dương Bảo Toàn lúc trẻ!
Lúc này Dương Bảo Toàn quá trẻ tuổi, nhìn có vẻ chỉ mới chừng 20!
Không đúng, năm ngoái anh đã gặp Dương Bảo Toàn một lần, cả cái đầu đều hói trắng, người cũng mập, có bụng bia, không hề giống với Dương Bảo Toàn hiện giờ!
"Chu Phong! Bên ngoài có người tìm!" Đột nhiên trong phòng chiếu phim tối mờ có một góc rèm vải bị vén ra, một cô gái đang gặm hạt dưa kêu với vào một tiếng.
Chu Phong đi ra ngoài, chỉ thấy Chu Tiểu Yến đỏ bừng mặt vì xấu hổ và giận dữ, sau khi nhìn thấy anh còn trừng một cách hung ác.
Anh lại lần nữa sững sờ!
Đây chính là em gái của anh, Chu Tiểu Yến?
Hơn nữa còn là Chu Tiểu Yến năm mười tám tuổi!
Lúc này Chu Tiểu Yến có một gương mặt xinh đẹp, khuôn mặt non nớt trong sáng đỏ bừng vì xấu hổ, vừa sinh động vừa đáng yêu.
"Anh năm, anh mau ra đây, có việc gấp!” Dứt lời, Chu Tiểu Yến sợ người khác thấy mình đứng trước cửa phòng chiếu phim nên vội vàng đi tới trước cửa hàng bán thịt heo bên cạnh, nhưng ánh mắt rất gấp gáp thỉnh thoảng còn liếc một cái về phía cửa phòng chiếu phim.
------
Dịch: MBMH Translate