Trên đài cao của Thiên Ma Phong, một nam tử mặc áo choàng đen đang nín thở ngưng tức ngồi ngay ngắn ở đó. Trên không trung, mặt trời và mặt trăng cùng xuất hiện, ánh mặt trời rực rỡ ấm áp xen lẫn ánh mặt trăng u ám lạnh lẽo đồng thời chiếu sáng lan tỏa khắp mọi nơi.
Nam tử hít sâu một hơi, hai tay hướng lên trời, trong nháy mắt hai đạo tia sáng hội tụ lại một chỗ, vọt thẳng về phía hắn, sau đó hòa vào bên trong hai tay của hắn, toàn bộ bầu trời lập tức trở lại tối tăm như ban đầu. Chỉ một lúc, từng đợt gió lạnh nổi lên, phát ra những tiếng gào thét thê lương, như là hàng vạn hàng ngàn ác quỷ đang kêu gọi. Nam tử tóc dài nhẹ nhàng đón gió bay lên, lộ ra một khuôn mặt gian tà. Theo trên bầu trời hai đạo tia sáng bị cơ thể hắn hấp thu vào bên trong, ánh sáng rực rỡ của mặt trời và mặt trăng dần dần trở nên mờ nhạt, khí thế của nam tử ngày càng tăng lên rất mạnh mẽ, quanh người bắt đầu xuất hiện những luồng khí màu đen. Hai má cảm nhận lấy gió lạnh thấu xương lướt nhanh qua, khí đen nồng đậm đã bao phủ cả người hắn bên trong, hắn thở dài một hơi, khuôn mặt lại hiên ra nụ cười gian tà. Ầm ! Ầm ! Trong không gian đột nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn, bốn ngọn núi ở xung quanh Thiên Ma Phong nổ tung, Thiên Ma Phong cũng đang không ngừng run rẩy.
Nam tử đang hấp thu tinh hoa Nhật Nguyệt mở ra hai mắt, nhìn về nơi xa. Đúng lúc này, tiếng xé gió vang lên, bảy đạo ánh sáng chớp mắt bay tới, rơi xuống trước mặt hắn.
Đợi tia sáng tản đi, lộ ra bảy cái bóng người tản mát ra khí thế cực kì cường đại. Lông mày bất chợt run lên, nam tử nhìn phía trước bảy người, không vui nói: “Bảy người các ngươi không phải luôn xem thường chúng ta người tu luyện Ma đạo a, sao hôm nay lại hứng thú đến Thiên Ma Phong của ta làm gì?” “Hừ, Ma Hoàng Trác Nhất Phàm, mục đích chúng ta tới đây chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng?” Một lão giả râu trắng vuốt ve chòm râu, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn về phía hắn nói. Tâm tư khẽ động, Trác Nhất Phàm cẩn thận dò xét hỏi: “Kiếm Hoàng lão đầu, ý tứ của ngươi ta không hiểu.” “Hừ, ngươi không cần giả bộ hồ đồ, biết điều mau đem Cửu U bí lục giao ra.” Một đạo cô đi lên trước một bước, đầu ngẩng cao giọng điệu sai khiến quát to. Nghe được lời này, Trác Nhất Phàm không khỏi biến sắc. Một tháng trước, hắn tìm được động phủ của Cửu U Ma Đế trong truyền thuyết, trải qua muôn vàn khó khăn mới đạt được ghi chép cả đời tuyệt học Cửu U bí lục của Ma Đế, thời gian ngắn như vậy, bảy người này làm sao có thể biết được tin tức này chứ? Nghĩ đến đây, hắn tựa hồ đã hiểu ra điều gì, sắc mặt dần dần âm trầm xuống. “Triệu Thành, ngươi đi ra cho ta!” Trác Nhất Phàm quát to. Lời nói vừa ra, một tiếng cưỡi khẽ đột nhiên tại trống rỗng giữa núi rừng vang lên.
Ngay sau đó, một thiếu niên anh tuấn mặc áo trắng đi ra từ sau lưng bảy người kia, nhìn về phía Trác Nhất Phàm hơi hơi thi lễ, cười nói: “Ha ha ha ...!Sư phụ, ngài tìm ta sao?” Thâm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt dối trá này, Trác Nhất Phàm thản nhiên nói: “Chuyện ta đạt được Cửu U Bí Lục, là ngươi tiết lộ cho bọn hắn?” “Vâng!” Triệu Thành gật gật đầu, mỉm cười nói. “Vậy đại trận hộ sơn do ta bố trí, cũng do ngươi mở ra?” “Vâng!” Triệu Thành lần nữa gật đầu trả lời. “Vì cái gì, lão tử đối xử với ngươi không tệ a.” Trác Nhất Phàm nắm chặt hai bàn tay, sát ý trong mắt càng ngày càng nhiều. Mặc dù hắn là người tu luyện Ma đạo, nhưng bình thường cũng không hề loạn giết, chính là làm cũng là thẳng thắn, chính trực.
Nếu không, hắn đã bị thế lực phía sau của người hắn giết phản giết lại rồi.
Riêng đối với Triệu Thành, gã vốn là trẻ mồ côi, Trác Nhất Phàm nhìn thấy gã tư chất không tệ, mới thu gã làm đồ đệ.
Không nghĩ tới hôm nay lại bị gã bán. Cảm nhận sát khí trên người Trác Nhất Phàm càng ngày càng đậm, Triệu Thành tuy là trên mặt tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng dưới chân không tự chủ lui phía sau hai bước, đi vào bên cạnh bảy người kia. “Sư phụ, ngài đối với ta ơn nặng như núi, Triệu Thành tự nhiên biết rõ.
Nhưng là ngài không nên chiếm lấy vị trí đứng đầu trong Bát Hoàng, để cho ta vĩnh viễn sống phía dưới bóng mờ của ngài, lại càng không nên sau khi chiếm được Cửu U bí lục, tu luyện một mình, phòng ta như cướp, cũng không cho ta nhìn một chút nào.” Nghe được lời này, trong lòng Trác Nhất Phàm không khống chế được đau xót. Triệu Thành làm sao biết, Trác Nhất Phàm làm như vậy, là sợ gã tu vi không đủ, tùy tiện tìm hiểu Cửu U Bí Lục có thể tẩu hỏa nhập ma, cho nên hắn muốn tìm hiểu kĩ càng rồi mới truyền cho gã. Không nghĩ tới một tháng ngắn ngủi, gã đã lộ ra lòng lang dạ thú rồi. “Ha ha ha..
Tốt, nói rất hay.
Loading...
Triệu Thành ngươi không hổ là đồ đệ tốt của lão tử a!” Trác Nhất Phàm ngửa mặt lên trời cười to, trong lòng phẫn nộ đã tăng đến cực điểm: “Đã như vậy, vi sư sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị của Cửu U bí lục đi.” “Trác Nhất Phàm, chúng ta ở đây có bảy người, còn chưa tới phiên ngươi như thế làm càn.” Lão giả râu trắng tiến lên ngăn trước mặt Triệu Thành, quát to. “Hừ, lão tử nhưng là được Thánh Vực công nhận đứng đầu Bát Hoàng, cho dù các ngươi Thất Hoàng cùng nhau tiến lên, lão tử cũng không để vào mắt.” Vừa dứt lời, Trác Nhất Phàm đánh tới Triệu Thành một chưởng. Trong nhất thời, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một cái màu đen móng vuốt, một vuốt vồ xuống. Tròng mắt hơi hơi co rút lại, Triệu Thành bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, vội vã lui lại. Lão già râu trắng đón lấy uy áp mạnh mẽ của móng vuốt màu đen kia, đột nhiên xuất kiếm.
Chỉ một thoáng, một ánh kiếm màu trắng xông thẳng tới chân trời, trong nháy mắt đem móng vuốt màu đen chém tan thành không khí. “Hừ, Cửu U bí lục không hơn gì cái này.” Lão già râu trắng cầm kiếm nghênh gió mà đứng, trong mắt lộ vẻ khinh thường. Thấy tình cảnh này, Trác Nhất Phàm cười một tiếng dị thường, hai tay đều xuất ra: “ Kiếm hoàng lão đầu, đừng quá ngạo mạn.” Oanh! Sau đó một tiếng vang thật lớn, như vạn lôi đồng thời lao tới, giữa trời mây đột nhiên xuất hiện mấy ngàn cái chưởng ấn màu đen, cùng hướng bảy người ép tới.
Mỗi một cái chưởng ấn so với lúc trước cái móng vuốt màu đen phải to gấp hai lần, uy thế mạnh mẽ khiến trong mắt mọi người bên dưới đều lộ ra vẻ hoảng sợ..