“Lui lại đi”
Trong lòng A Hùng đang muốn chạy trốn nhưng cơ thể lại không nhút nhích đươc, hắn cảm giác chân mình như dính chặt với mặt đất, cảm giác hoảng sợ vô lực, bỗng ngiên có một giọng nói lạnh lùng vang vào tai hắn, xong liền có một bóng người đứng chắn trước mặt , nhìn kỹ lại liền thấy người chính là Cơ Băng, nàng không có nhìn hắn, mà là nhìn chằm chằm đối diện Thất Gia.
“Ta...ta..chân ta nhúc nhích không nổi”
A Hùng có chút xấu hổ nói, hắn cảm thấy bộ dáng của mình bây giờ quá nhục nhã, không đáng làm nam nhân, chưa đánh mà đã bị hù đến đi không nổi.
Cơ Băng nghe A Hùng nói vậy liền quay đầu lại, thấy chân hắn đang nhè nhẹ run thì nàng một mặt không nói nhìn hắn, xong nàng lại liếc nhìn qua Hạo Phong.
Hạo Phong thấy Băng Tỷ nhìn mình thì liền biết, hắn nhanh chóng chạy lại đỡ A Hùng lui lại.
Thấy hai người đã lui lại, Cơ Băng liền quay đầu lại tâp trung nhìn Thất Gia, nàng liền mở miệng nhẹ nhàng lạnh lùng nói:
“Ta không muốn tốn thời gian nữa, lên đi, cho ta xem người nắm giữ khu mười mạnh thế nào”
“Nữ nhân, ngươi sẽ hối hận vì những lời nói của mình, đi chết cho ta”
Thất Gia nghe Cơ Băng nói như là đang khinh thường mình, hắn liền tức giận âm trầm sát khí nói, xong hắn liền hướng về phía nàng phát động công kích, cánh tay to lớn đấm tới, sức mạnh cú đấm tạo ra một làn gió quét ngang xung quanh, nhất lên từng trận bụi mù.
Loading...
Đang tâp trung Cơ Băng thấy Thất Gia đánh tới thì nàng cũng động, tay phải tạo ra một thanh kiếm băng nắm ttrong tay, tay trái đưa lên, một bức tường từ dưới đất trồi lên ngăn chặn cú đấm của Thất Gia.
“Đùng”
Bức tường băng liền bị đấm vỡ nát, nhưng Cơ Băng cũng đã tránh được cú đấm của Thất Gia, nàng lách qua bên hông hắn tay cầm kiếm liền mạnh mẽ chém tới, nhưng nhìn Thất Gia cơ thể to lớn như vậy thì dừng tưởng hắn chậm, tay hắn như nhanh chóng đưa xuống chăn kiếm của Cơ Băng.
“keng”
Kiếm băng chém vào cánh tay Thất Gia liền vang lên một tiếng vang lớn, Cơ Băng cảm giác mình đang chém vào đá vậy, nhìn trên thân kiếm cũng đã có những vết nứt, nàng liền bỏ thanh kiếm ra tái tạo một thanh mới, lúc này Thất Gia liền canh ngay đầu nàng đánh tới, Cơ Băng nghiên đầu tránh né, cú đấm xẹt qua bên tai, xong nàng liền cầm kiếm canh ngay đầu Thất Gia đâm tới, nhưng hắn cũng giống như nàng nghiên đầu qua tránh né thanh kiếm, Cơ Băng thấy vậy liền cười lạnh, tay cầm kiếm mạnh mẽ rút trở về.
“Xẹt”
Một tiếng rách âm thanh, trên mặt Thất Gia liền xuất hiện một đường vết thương thật sâu, máu bắn ra ngoài.
“Con điếm khốn kiếp”
Thất Gia tức giận gào thét, chân nhanh chóng quét ngang, Cơ Băng thấy mình né không đươc liền đưa tay lên, tay nàng xuất hiện một tấm khiên băng, chân Thất Gia đá trúng, khiên băng chịu không nổi liền vỡ nát, Cơ Băng liền bị đá bay ra xa, khi nàng sắp ngã xuống , tay nàng liền đập xuống đất, cả người lộn ngược lại đứng lên, khuôn mặt nàng có hơi trắng bệch, khóe miệng cũng có chút máu chảy ra, tay đưa lên lau vết máu trên miệng, Cơ Băng con mắt tức giận sát khí nhìn chằm chằm Thất Gia.
“Đại tỷ, ngươi không sao chứ”
Cơ Trúc lao nhanh tới bên cạnh cơ Băng một mặt lo lắng nói.
“Ta không sao, ngươi lui về đi, đây là trận đấu giữa ta với hắn”
Cơ Băng lắc đầu nhìn Cơ Trúc nói, tay ra hiệu cho nàng lui về.
“Vậy Tỷ ngươi cẩn thận a”
Cơ Trúc gật đầu nói một tiếng, xong nàng nhẹ nhàng lùi lại phía sau, nàng biết đại tỷ rất ghét người khác xen vào chuyện của mình, nên nàng không có giúp mà là lui về phía sau quan sát.
Một bên đám người quan sát nãy giờ vẫn đang kinh ngạc bàn tán, trận đánh của hai người làm hắn có chút nhìn không kịp, tốc độ hai người quá nhanh.
“Lão Đại với Nữ Nhân đó đánh ngang tài ngang sức a, không biết lần này ai thắng”
“Ta thấy có lẽ là lão đại, ngươi thấy sao, nữ nhân kia bị đá bay, miệng còn chảy máu, chắc chắn đã bị thương”
“Nhưng Lão đại cũng bị chém lên mặt một nhát, máu cũng đang chảy kìa”
“Đó là vết thương ngoài da, ta nói….”
“Im miệng cho ta”
Bên kia đang đứng Cơ Trúc nghe đám người nói chuyện nàng liền cảm thấy khó chịu, nàng quay qua tức giận nhìn đám người hét lớn.
Đám người nghe tiếng hét của Cơ Trúc liền sợ hãi ngậm miệng lại, không ai nói gì nữa tiếp tục quan sát trận đấu.
“Ha ha Nữ nhân, ngươi đã biết sức mạnh của ta rồi phải không, cảm giác thế nào”
Thất Gia thấy Cơ Băng bị thương liền cười khà khà nhìn nàng nói, nếu dính cú đá đó của hắn mà không sao thì hắn cảm thấy có chút không chân thật a, chắc chắn nàng đang bị thương rất nặng.
Nghe Thất Gia cười nói, đang tức giận Cơ Băng liền bình tĩnh lại, nàng không phủ nhận chuyện mình bị thương, hít sâu một hơi, nàng liền mở miệng nói:
“Ngươi đúng là rất mạnh, ta nếu đánh lâu với với ngươi thì có lẽ thật sự sẽ thua, vậy nên ngươi thử cảm nhận chiêu mạnh nhất của ta a”
Nói xong, trong sự kinh ngạc của Thất Gia nàng liền đưa hai tay song song thẳng ra phía trước ngực, trong hai tay liền hiện ra hai quả cầu ánh sáng màu trắng, nàng liền hít một hơi dùng sức đẩy hai quả cầu lại với nhau, khi hai quả cầu chạm nhau, liền có một cơn gió lạnh bùng lên, dưới chân nàng mặt đất bắt đầu đóng băng.
Đám người đang quan sát cũng cảm thấy hơi lạnh ập tới, thân thể liền run cầm cập, trong lòng liền kinh hãi, quả cầu đó quá kinh khủng a, chỉ ở xa thôi cũng lạnh muốn đóng băng, nếu lại gần liền chắc chắn sẽ chết a, đám người liền hoảng sợ nghĩ.
Một bên Cơ Trúc thì vẫn đứng đó như không có chuyện gì, nhưng mặt nàng liền hiện lên vẻ lo lắng, nàng biết đại tỷ chiêu này tiêu hao năng lượng rất lớn, bây giờ uy lực của quả cầu băng lại mạnh hơn lúc trước nàng thấy rất nhiều lần, không biết đại tỷ có sao không.
Nhìn động tác của Cơ Băng, Thất Gia liền cảm thấy một khí tức tử vong ập lên đầu, trong lòng hắn liền có một giọng nói hét lớn là phải nhanh chóng ngăn Cơ Băng lại, chiêu này của nàng hắn chắc chắn đỡ không được, hắn liền giật mình nhanh chóng giận dữ hét lớn:
“Khốn kiếp, dừng lại cho ta”
Thất Gia gấp gáp vội vàng lao lên định ngăn Cơ Băng lại, nhưng chạy được vài bước thì hắn dừng, chân nhanh chóng lui về phía sau, bởi vì hắn thấy Cơ Băng đang nhìn hắn cười lạnh, trong tay nàng hai quả cầu cũng đã hoàn toàn hợp lại, khí tức nguy hiểm càng ngày càng lớn, Thất Gia trong lòng căng thẳng, hắn vội vàng quay người chạy.
“Ngươi chạy được sao, đi chết cho ta”
“Tuyệt kỹ: Băng Cầu Hủy Diệt”
Cơ Băng thấy Thất Gia quay người chạy thì nàng liền cười khinh thường nói, xong nàng liền hét lớn tay đẩy mạnh băng cầu hướng Thất Gia đang chạy, quả cầu như một tia chớp bay đi, chưa được một hơi quả cầu liền đã đến phía sau Thất Gia.
Cảm nhận sau lưng mát lạnh, đang chạy nhanh Thất Gia quay đầu lại nhìn, liền thấy quả băng đã bay gần tới người mình, hắn kinh hãi vội vàng đổi hướng chạy đi, nhưng quả cầu băng như là có định vị cứ bám theo sau lưng, sau một khắc, quả cầu liền bắn trúng hắn, con mắt Thất Gia hiện lên vẻ tuyệt vọng, hắn chỉ kịp hét lớn một tiếng:
“Không”
“Đùng”
Một tiếng nổ mạnh vang lên, một làn khói trắng liền bao trùm Thất Gia lại, từ vị trí cùa hắn có một vòng tròn sương lạnh như là sóng xung kích bắn ra xung quanh.