Mai Nguyệt khóc một hồi, con mắt nàng đều khóc sưng lên, loạng choạng từ dưới đất đứng lên, nàng như là người mất hồn chậm rãi bước đi.
Lúc này Từ Phong cũng chạy tới, nhìn Mai Nguyệt tóc tay bù xù, nước mắt chảy lắm lem son phấn, hai đầu gối nàng đang rướm máu, khuôn mặt vô hồn, nhìn cứ như người điên, hắn một mặt lo lắng cũng có chút tức giận nhìn nàng nói:
"Tiểu Nguyệt, ngươi có sao hay không, ai dám làm ngươi thành như vậy?"
Mai Nguyệt không trả lời hắn, nàng vẫn loạng choạng bước đi, hướng về phòng làm việc của nàng đi tới, phía sau Từ Phong cũng đuổi theo, nàng liền quay đầu lạnh lùng hai mắt như muốn giết người nhìn hắn nói:
"Đừng có đi theo ta"
Từ Phòng liền giật mình dừng lại, hắn cảm giác nếu mình đi theo nữa thì nàng chắc chắn sẽ làm ra chuyện gì đó rất dọa người.
Mai Nguyệt quay đầu lại tiếp tục đi, nhưng nàng không biết là có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm nàng.
Thiên Vô Cực đứng tại sân thượng trường học nhìn, những hành động của Mai Nguyệt hắn đều thu vào mắt, nhìn nàng gào khóc thảm thiết mà hắn cũng thấy có chút tội, thật ra hắn biết chuyện của nàng chỉ là hiểu lầm, vì hắn đã quan sát nàng từ lúc nàng bước ra khỏi lớp học, chuyện nàng và Từ Phong ngã cũng do hắn làm, bởi hắn muốn thử xem khi bị hiểu lầm như vậy Mai Nguỵêt sẽ làm như thế nào? không ngờ nàng kích động gào khóc như vậy, không biết tâm lý của hắn như thế nào, nhưng khi nhìn nàng đau khổ khóc lóc vì hắn như vậy, hắn lại có cảm giác vui vẻ thỏa mãn, tuy biết mình tâm lý khác người nhưng hắn vẫn cảm thấy rất có thành tựu a, vì có thể làm cho một người con gái yêu mình đến vậy.
.....
Về đến phòng làm việc, Mai Nguyệt khóa chặt cửa, nàng liền ngồi trên ghế ngẩn người, lúc trước nàng còn cảm thấy rất hạnh phúc, từng mơ mộng là nàng và hắn sẽ trở thành một gia đình và có những đứa con xinh xắn đáng yêu, nghĩ thôi cũng thấy vui vẻ hạnh phúc, nàng từng giây từng phút trong đầu đều nghĩ về hắn, mong được gặp hắn, hắn giống như là cả thế giới của nàng, thế nhưng bây giờ thế giới của nàng đều sụp đổ, biến thành một màu đen tối.
Loading...
Càng nghĩ trong lòng nàng càng đau đớn, khuôn mặt nàng trắng bệch tiều tụy, miệng nàng lẩm bẩm không biết nói gì, một lúc sau khóe miệng nàng bỗng nhiên mỉm cười, rồi bắt đầu cười to lên như là người điên, tay nhanh chóng kéo mở hộc tủ, lấy ra một con dao gọt trái cây, nhìn con dao sắc bén trước mặt, nàng trong mắt điên cuồng có một ý nghĩ kinh người hiện lên:
"Hắn chắc là giận mình vì chuyện mình bị nam nhân khác chạm vào, nếu như mình cắt bỏ những chỗ bị chạm vào, hắn chắc chắn sẽ tha thứ cho mình ha..ha"
Mai Nguyệt như điên cười to, Trong đầu nghĩ hắn sẽ lại đến gặp nàng, Mai Nguyệt liền quyết tâm, đưa lên tay trái, một tay khác cầm dao run run để lên ngay cổ tay chỗ lúc nãy bị Từ Phong nắm, cảm giác con dao mát lạnh chạm lên da thịt, nàng trong lòng run rẩy, mắt nàng đỏ lên, khuôn mặt không cười được nữa, nước mắt từng hạt từng hạt nhiễu xuống, nàng nghĩ nếu mình cắt rồi hắn sẽ về với nàng sao, tay nàng không động đậy, có chút không dám cắt xuống.
"Hu...Hiz..."
Sau một hồi nàng liền mở miệng khóc thành tiếng, nước mắt như mưa chảy xuống, nàng cắn môi, chuẩn bị cắt xuống, nàng đã nghĩ kỹ, cho dù hắn không đến gặp nàng thì nàng vẫn sẽ cắt, nàng cảm thấy người mình không sạch sẽ, nàng không muốn trên người mình có chỗ đã bị nam nhân khác ngoài hắn chạm vào, nhắm mắt lại, tay hơi dùng lực, lưỡi dao lạnh buốt thấm thấu vào trong da thịt, cảm giác đau lớn lan tỏa toàn thần, máu đỏ tươi bắt đầu chảy ra.
"Hu..Đau quá..."
Đau đớn làm nàng khóc lớn, cơ thể run rẩy, răng nàng cắn chặt bờ môi, làm cho môi nàng tét ra, máu chảy xuống cằm, vừa khóc nàng vừa hít sâu một hơi, chuẩn bị dùng sức cắt mạnh xuống, nhưng chưa kịp cắt thì một giọng nói âm trầm vang bên tai nàng:
"Ngươi đang làm gì thế, định tự tử à?"
Thiên Vô Cực vừa từ trong cửa sổ nhảy vào thì nhìn thấy cổ tay đang chảy máu của Mai Nguyệt thì hơi giật mình, không ngờ nàng dám làm như vậy, không lẽ kiếm không được hắn liền muốn tự tử.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Mai Nguyệt động tác cũng dừng lại, con mắt đầy nước nhìn qua, liền thấy Thiên Vô Cực đứng đó, nàng liền mỉm cười xinh đẹp trộn lẫn với khuôn mặt đầy nước mắt nàng nhìn rất không hợp nhau, nàng nhìn hắn nói:
"Chờ ta bỏ những thứ dơ bẩn trên người ra, ngươi tha thứ cho ta được không"
Mai Nguyệt cho là trước mắt Thiên Vô Cực là nàng đang tưởng tượng ra, nàng đã khóa chặt của rồi sao hắn có thể vào được, nên nàng thì thầm cười nói một tiếng, rồi nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp tục cắt, nhưng chưa kịp động thủ thì một bàn tay nắm lấy tay cầm dao của nàng, giọng nói âm trầm lại vang lên:
"Ngươi bị điên rồi sao"
Thiên Vô Cực lấy con dao trong tay Mai Nguyệt quăng qua một bên, xong một luồng ánh sáng từ trong tay hắn chiếu lên vết thương ở cổ tay của nàng, vết thương có thể dùng mắt thường thấy từ từ lành lại, sau vài hơi vết thương liền biến mất, chỉ là còn có chút máu dính trên tay nàng.
Mai Nguyệt bị Thiên Vô Cực cầm tay thì cả người nàng liền ngồi im ngơ ngác nhìn hắn, khi vết thương trên tay lành lại thì nàng mới kịp phản ứng, nàng nhanh chóng đứng dậy nhào vào trong lòng hắn, đầu chôn vào hắn trong ngực, tay ôm chặt eo, như là sợ hắn chạy vậy, nàng vui mừng khóc lớn:
"Hu..hu.. thật là ngươi..thật là ngươi...không phải ta tưởng tượng...hu...ngươi đến tìm ta...ta sai rồi....hiz...ta sai rồi.. ta không như vậy nữa...đừng bỏ ta..được không...ta không thể thiếu ngươi a...huhu"
Nhìn áo của mình đã bị nàng khóc ướt, Thiên Vô Cực mỉm cười đưa tay vuốt ve đầu tóc rối của nàng, trong lòng cũng có chút run động, không ngờ vì mình mà nàng có thể làm đến như vậy, hắn mỉm cười hôn lên trán nàng một cái rồi nói:
"Ngoan đừng khóc nữa, Tiểu Nguyệt xinh đẹp như vậy sao ta có thể bỏ ngươi chứ"
"Thật sao"
Nghe vậy, Mai Nguyệt hai tay ôm eo hắn liền thả lỏng ra, khuôn mặt xinh đẹp đáng thương ngẩn đầu lên, đôi mắt đẹp đầy nước nhìn hắn hỏi.
"Thật, ngoan không khóc, khóc nhiều sẽ xấu xí"
Thiên Vô Cực hai tay đưa lên lau nước mắt cho nàng, con mắt bị nàng khóc đến sưng lên, hắn cúi tới hôn lên hai con mắt nàng, xong mỉm cười nhìn nàng nói.
Mai Nguyệt bị Thiên Vô Cực hôn, mặt nàng hơi đỏ lên, nghe hắn nói xong nàng liền tươi cười vui vẻ, nhưng câu tiếp theo của hắn làm nụ cười của nàng liền tắt:
"Nhưng ngươi không thể là Nữ Nhân của ta được"
Mai Nguyệt hai mắt lại bắt đầu nổi lên hơi nước, tay nàng nắm chặt áo của Thiên Vô Cực rồi giọng hơi run thút thít nói:
"Ngươi không cần ta nữa sao"
Thiên Vô Cực thấy nàng như vậy thì tiếp tục nói:
"Từ bây giờ ngươi sẽ là Nữ Nô của ta, biết không"
"Nữ...Nữ Nô, là giống trong phim Nữ Nô sao"
Nghe Thiên Vô Cực nói, Mai Nguyệt liền kinh ngạc quên cả khóc, nàng lắp bắp nhỏ giọng hỏi.
"Đúng, Ngươi không đồng ý sao"
Thiên Vô Cực cười cười nhìn nàng hỏi.
"Ta..ta.."
Mai Nguyệt không biết trả lời như thế nào mặt nàng hơi tỏ vẻ do dự, Thiên Vô Cực thấy vậy liền giả bộ xoay người đi, Mai Nguyệt liền giật mình nhanh chóng ôm lại hắn, miệng lớn tiếng gấp gáp nói:
"Ta đồng ý, ta đồng ý làm Nữ Nô, ngươi đừng đi có được hay không"
Nghe vậy Thiên Vô Cực khóe miệng liền mỉm cười, tay hắn cũng ôm eo nàng rồi nói:
"Phải Như vậy mới ngoan chứ"