logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Nhìn xe Chủ Nhân dần đi xa, cho đến khi xe biến mất, Diễm Phượng liền quay người nhanh chóng đi vào trong, vào thang máy đi lên tầng cao nhất, đưa tay mở cửa đi vào.

Nàng vừa đi vào vừa cởi đồ ra, tới được cái ghế khi nãy Thiên Vô Cực ngồi, người nàng đã trần truồng, cơ thể mê người của nàng hiện ra, cặp vú trắng nõn căng tròn, phía dưới chùm lông đen huyền bí, l-n nàng bây giờ có từng dòng nước đang chảy ra.

Diễm Phượng nhanh chóng ngồi lên ghế, đưa hai chân tách ra để lên bàn, một tay đưa xuống l-n đỏ hồng xoa nhẹ, dâm thủy chảy ra ướt đẫm cả bàn tay nàng.

"ư..a.Đáng ghét Chủ Nhân, làm người ta ướt như vậy"

Nàng khẽ kêu rên nói nhỏ, tay nàng để ngay lỗ l-n bắt đầu nhanh chóng xoa tròn, dâm thủy ra càng ngày càng nhiều, bị nàng xoa mạnh đến văng tung tóe ra đất, một tay khác thi cầm một bên vú nhào nặn, hai ngón tay thon dài se se núm vú đang cương cứng, nàng nhắm mắt lại tưởng tượng, miệng thì lớn tiếng rên rỉ nói:

"Ư... A....Chủ Nhân....Ngài làm ta sướng quá....Ư...ư...chủ nhân...l-n...Tiểu Dâm Đãng...quá sướng...con c-c...dài Của chủ nhân....Tiểu Phượng yêu nó..Ư.. "

Trong căn phòng to lớn sang trọng vang lên những tiếng rên rỉ dâm đãng, một lúc sau còn có một tiếng hét lớn, nhưng sau một hồi tiếng rên rỉ lại tiếp tục vang lên không dứt.

......

Lúc này trên hành lang trong trường học, Mai Nguyệt vừa dạy xong, nàng đang trên đường đi về phòng làm việc của mình, khuôn mặt nàng biểu hiện hơi mệt mỏi, dưới mắt nàng hơi có thâm do thiếu ngủ, nhưng dưới lớp trang điểm phấn nhạt của nàng người khác không để ý sẽ không thấy.

Những ngày này nàng đều không ngủ ngon được, nhắm mắt lại nàng đều thấy một thân ảnh, thân ảnh này như là in vào trong đầu nàng, nhắm mắt lại đều sẽ hiện ra, nàng nằm trên giường suy nghĩ về người đó, không hiểu sao lòng nàng cảm thấy rất vui vẻ, lúc nhớ về chuyện ở nhà kho trong trường, miệng nàng liền cười ngây ngô lên, bỗng nàng phát giác được thì trời đã gần sáng, cứ như vậy mấy ngày nay nàng ngủ rất ít, trong lòng thầm mắng:

Loading...

"Tên hỗn đản đó mấy ngày nay đều không tìm mình, không lẽ hắn quên mình rồi"

Vừa nghĩ nàng liền cảm thấy mất mát, thứ quý giá nhất của mình đều cho hắn, nếu hắn không cần mình thì mình làm sao bây giờ, nàng rất muốn đi tìm hắn, nhưng không biết hắn ở đâu.

Mai Nguyệt liền một mặt buồn bã chậm rãi bước đi, khi đi được một lúc liền nhìn thấy một thân ảnh đứng đó mỉm cười nhìn nàng, thấy nàng nhìn hắn, thì hắn nhanh chóng đi lại cười nhẹ nhàng nói:

"Tiểu Nguyệt, ngươi dạy xong rồi à?, có mệt hay không"

Nghe xong Mai Nguyệt liền một mặt chán ghét nói:

"Từ Phong ta đã nói với ngươi đừng có đến tìm ta, cũng đừng có kêu thân mật như vậy, ta mệt hay không liên quan gì ngươi"

Từ Phong mặt vẫn không thay đổi, hắn cười nhìn nàng nịnh nọt nói:

"Tiểu Nguyệt ngươi nói cho ta biết, ta đã làm sai điều gì, ta có thể sửa lại, ngươi đừng giận ta có được hay không? "

Mai Nguyệt nghe hắn nói vậy liền càng chán ghét hơn, nhìn khuôn mặt cười nịnh nọt của hắn làm nàng cảm thấy trong lòng buồn nôn khó chịu:

"Ngươi không làm gì sai"

"Vậy tại sao ngươi đang làm bạn gái ta liền đột ngột nói chia tay?"

Từ Phong không hiểu hỏi.

"Ta cảm thấy chúng ta không hợp"

"Không phải, ngươi chắc chắn phải có chuyện gì mới chia tay với ta"

Từ Phong mặt cũng không cười nữa, khuôn mặt hắn hơi khó chịu hét lớn.

"Ngươi nghĩ thế nào liền kệ ngươi, đừng đến tìm ta nữa"

Nói xong Mai Nguyệt liền bước đi, nhưng vừa đi Từ Phong liền nắm cổ tay nàng lại lớn tiếng nói:

"Chưa nói rõ chuyện này ngươi không được đi đâu hết"

"Buông ra"

Mai Nguyệt bị Từ Phong nắm liền giật mình, cảm giác khó chịu liền xông lên đầu, nàng nhanh phản ứng lại, nhanh chóng rút tay lại, nhưng Từ Phong nắm hơi chặt, nàng liền dùng sức mạnh mẽ rút ra, nhưng khi tay rút ra được nàng liền mất trớn ngã ra đằng sau, Từ Phong bị nàng kéo nên cũng hướng về phía nàng ngã theo.

"A" Mai Nguyệt kêu đau một tiếng.

Hai người té xuống, hai tay Từ Phong chống hai bên đầu Mai Nguyệt, mặt hai người đối diện, chỉ cách khoảng 30cm, Từ Phong nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, hắn liền thất thần, Mai Nguyệt từ trong cơn đau tỉnh lại, thấy tư thế của hai người gần sát như vậy, khuôn mặt nàng liền cứng lại, trong lòng nàng một cỗ tội lỗi hiện lên, cảm giác như nàng đang lừa dối một người giống như, đang thất thần hai người đều giữ nguyên tư thế này không nhúc nhích, bỗng nhiên có một giọng nói âm trầm vang lên:

"Hai người các ngươi đang làm gì?, muốn làm chuyện đồi bại thì kiếm chỗ nào kín mà làm"

Giọng nói làm thất thần hai người giật mình tỉnh lại, Mai Nguyệt cảm giác giọng nói này có chút quen thuộc, nàng liếc mắt lên, liền thấy Thiên Vô Cực mặt không cảm xúc nhìn nàng, Mai Nguyệt liền giật mình hoảng hốt đẩy ra Từ Phong, từ dưới đất đứng dậy nhìn Thiên Vô Cực gấp gáp nói:

"Ta với hắn không phải như ngươi nghĩ"

Từ Phong cũng từ dưới đất đứng dậy, mặt khó chịu nhìn Thiên Vô Cực hỏi:

"Ngươi là ai, chuyện của chúng ta ngươi xen vào làm gì"

"không phải, chúng ta chỉ vô tình ngã thôi"

Mai Nguyệt nhanh chóng nói, nàng sợ Thiên Vô Cực hiểu lầm.

"ồ vậy à, nhưng khi nãy ta thấy hai ngươi nằm nhìn nhau rất lâu a"

Thiên Vô Cực mặt hiện lên vẻ chán ghét, hắn âm trầm nhìn nàng nói.

"không phải đó là ta...ta. "

Mai Nguyệt thấy Thiên Vô Cực nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, lòng nàng như thắt lại đau đớn, giọng nàng run run không biết nói gì, mắt nàng có chút đỏ lên.

"Này ngươi là ai mà nói nhiều như vậy"

Một bên Từ Phong thấy Mai Nguyệt như vậy hắn liền khó chịu, tức giận nhìn chằm chằm Thiên Vô Cực lớn tiếng nói.

"Ta chỉ đi ngang qua thôi, ta đi đây, các ngươi cứ tiếp tục"

Thiên Vô Cực nhìn Từ Phong nói một câu, xong hắn liếc mắt Mai Nguyệt một cái, liền quay người nhanh chóng đi, Mai Nguyệt chưa kịp phản ứng thì hắn đã quẹo qua hành lang và biến mất.

"Không, ngươi nghe ta giải thích"

Vừa phản ứng lại Mai Nguyệt gấp gáp kêu lên, nàng dự định đuổi theo nhưng tay Từ Phong liền nắm nàng lại.

"Hắn là ai"

Từ Phong nhìn nàng khó chịu hỏi.

"Ngươi buông ra"

Mai Nguyệt liền mạnh mẽ đánh một bạt tay lên mặt Từ Phong giận dữ nói, hắn bị nàng đánh liền ngẩn người ,nàng liền rút tay ra nhanh chóng chạy hướng Thiên Vô Cực đi khi nãy.

Chạy quẹo qua hành lang nàng liền không con thấy bóng dáng Thiên Vô Cực đâu nữa, nàng lo lắng nhanh chóng chạy xung quanh đi kiếm, chạy một lúc chân nàng liền vấp phải cục đá nàng liền té xuống đất, hai đầu gối nàng chảy máu ra, nàng đau đớn nhăn mặt nước mắt nàng cũng ứa ra, nhưng nàng cũng không có dừng lại, một tay lau nước mắt, còn tay khác thì tháo đôi giày cao gót ra, nàng đứng dậy, hai đôi chân trần chậm rãi đi cà nhắc hướng về phía trước tiếp tục tìm kiếm, kiếm một vòng xung quanh đều không tìm thấy, trong lòng nàng càng ngày càng sợ hãi, sợ hãi sẽ mất đi hắn, nàng không muốn như vậy, trong đầu nàng liền nghĩ đến một nơi, nàng liền đi tới sân chơi lúc trước nàng gặp hắn.

Nhưng đến nơi, nhìn xung quanh không thấy một bóng người, rốt cuộc Mai Nguyệt không chịu nổi nữa, nàng ngồi thẳng xuống đất khóc lớn:

"Hu..Ngươi đâu rồi...Ta xin lỗi...ngươi ra đây nghe ta giải thích đi mà...hiz..ta không muốn như vậy...hu...ta không muốn...trong lòng ta chỉ có ngươi....đừng bỏ ta mà...ta sai rồi...ngươi ở đâu...Huhu.."

Mai Nguyệt tay đặt lên ngực khóc lớn, nàng cảm thấy tim mình đau đớn như muốn chết mất, càng nghĩ về hắn tim lại càng đau, lần đầu tiên nàng yêu một người đến như vậy, không có hắn nàng sống còn ý nghĩa gì, nàng gào khóc lớn tiếng kêu Thiên Vô Cực.

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn