Anh xáp lại như thế, nhan sắc quyến rũ chết người gần trong gang tấc.
Đôi mắt hoa đào đong đầy tình cảm mang theo ý cười có tính sát thương cao, gần như khiến người khác khó có thể chống cự được.
“Khụ khụ khụ!”
Nhiếp Triều bị sặc, cảm thấy khiếp sợ trước sự vô liêm sỉ của anh: “Vãi nồi, Thất thiếu, cậu tự trọng chút đi.”
Nhiếp Triều: “…”
Một người muốn đánh, một người bằng lòng chịu đánh thì anh ta còn nói được gì nữa. “Những bạn nhỏ ăn ngay nói thật đều đáng yêu cả.” Phó Quân Thâm uể oải đứng dậy: “Vậy tôi sẽ làm người tốt cho trót, để tôi đưa em về nhà” Nhiếp Triều vừa định hỏi anh làm sao thể thì bị một ánh mắt cản lại mất: “…”
Được thôi, anh ta tự đi. Hức, trước mặt phụ nữ thì anh em chẳng còn nhận quyền. Nhiếp Triều đau buồn đi theo sau lưng.
Doanh Tử Khâm suy nghĩ một lát: “Không phiền anh nữa, tính tới tính lui cũng là do tôi nợ anh.”
Với Phó Quân Thâm, ngoài những tin tức công khai như họ tên và tuổi tác thì những chuyện quan trọng khác đều không thể tính ra được, hoặc có lẽ vì năng lực của cô vẫn chưa hồi phục, cũng có khả năng…
Cố gắng tránh xa hết mức thì vẫn tốt hơn.
Loading...
“Hả?” Phó Quân Thâm lấy chìa khóa xe ra, nghe thấy thể thì bật cười: “Sao em lại nợ tôi? Em nhắc nhở Nhiếp Triều, chẳng phải chúng ta giao dịch sòng phẳng à?”
Anh ngập ngừng, nhếch khóe môi: “Thế này nhé bạn nhỏ, nếu em thật sự cảm thấy mắc nợ tôi thì hay là em kể chuyện bát quái của thành phố Hồ cho tôi nghe đi.”
Doanh Tử Khâm nhìn anh, nhướng mày: “Bát quái?”
Cô hiểu ý nghĩa của từ bát quái, nó chỉ những lời đồn đại lý thú, khác xa với quái tượng. Xem ra, cô còn phải học rất nhiều thứ mới mẻ ở thế kỷ 21.
“Thì tôi mới quay về mà.” Phó Quân Thâm khoác tay lên cánh cửa xe: “Thế nào, thỏa mãn sự tò mò của tôi đi?”
Anh nhấc tay, ra dấu cầu xin. Đôi mắt Doanh Tử Khâm lóe lên.
Lúc tới Trái đất lần đầu tiên, cô ở Châu Âu ba trăm năm, khoảng thời gian ấy cô ngao du khắp Châu Âu với những thân phận khác nhau, vì vậy cô biết tất cả lễ nghi của hoàng gia Châu u. Động tác tay này xuất phát từ hoàng thất nước Y nhưng trong nửa đầu thế kỷ 16 nó không được chấp nhận.
“Nếu em còn không lên xe, lát nữa chú của em sẽ bước ra đấy.” Phó Quân Thâm liếc mắt nhìn sang một bên: “Em xem tôi không quyền không thể, nhỡ đầu anh ta bắt cả hai chúng ta lại thì làm thế nào?”
Câu này khiến cô gái quả quyết đưa ra lựa chọn, ngồi vào vị trí kế bên cạnh tài xế.
Phó Quân Thâm nhướng mày: “Giang Mạc Viễn có sức uy hiếp đến thế à? Bạn nhỏ, em lại làm trái tim tôi tổn thương thêm lần nữa rồi.”
Doanh Tử Khâm đáp lại một cách lạnh nhạt: “Chỉ là phiền phức thôi.”
Phó Quân Thâm hơi ngây người, hiển nhiên không ngờ đến việc sẽ nghe được câu trả lời thế này, sau đó anh ngước mắt lên rồi bật cười thành tiếng. Ánh đèn hắt lên mái tóc đen với những sợi thanh mảnh của người đàn ông rồi trượt xuống một cách xiêu vẹo, nhuộm vàng gương mặt của anh.
Đôi môi đỏ hồng và làn da màu trắng lạnh trời sinh tạo ra sự đối lập màu sắc rất rõ rệt, nét quyến rũ mười phân vẹn mười. Anh nâng cửa sổ xe lên: “Nghe nói, Giang Mạc Viễn đưa em từ huyện Thanh Thủy về thành phố Hồ đúng không?”
“Ừm.” Doanh Tử Khâm nhớ lại: “Anh ta bảo là muốn cho tôi theo học Thanh Trí.”
Thanh Trí là trường cấp ba đứng đầu thành phố Hồ, tất cả những học sinh xuất thân từ lớp xuất sắc của trường đều có thể vào Đại học Để đồ. Đồng thời, tỉ lệ đậu đại học trọng điểm trong đợt tuyển sinh đầu là từ 98% trở lên, các phụ huynh cạnh tranh sứt đầu mẻ trán chỉ mong có thể cho con mình theo học Thanh Trí.
Doanh Tử Khâm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, híp mắt: “Trên đường đi tôi gặp tai nạn xe, phải vào bệnh viện.”
Vụ tai nạn ấy không gây ra vết thương nghiêm trọng nhưng lại khiến nhà họ Doanh phát hiện ra sự tồn tại của cô, bởi vì máu của cô thuộc nhóm Rh-null cực hiếm, giống hệt với Doanh Lộ Vi. Loại máy này được gọi với tên khác là “máu vàng”, là loại màu vạn năng thật sự có thể truyền máu cho người thuộc bất cử nhóm máu nào khác nhưng nếu bản thân bị thiếu máu lại chỉ có thể truyền máu Rh-null cùng loại.
Trên thế giới, lượng người sở hữu nhóm máu Rh-null chẳng qua con số một trăm, cho dù là nhà họ Doanh thì cũng không thể kịp thời cung cấp nguồn máu dồi dào ngay lúc Doanh Lộ Vi bị thương.
Đúng lúc cô là ứng cử viên thích hợp.
Ngón tay Phó Quân Thâm hơi ngập ngừng: “Vì chuyện này nên nhà họ Doanh nhận nuôi em à?”
Doanh Tử Khâm đưa tay chống cằm, trả lời một cách thờ ơ, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến bản thân: “Kho máu di động dùng đến tận cửa thì sao lại không cần?”
Phó Quân Thâm nghiêng đầu, ngập ngừng vài giây rồi thình lình đưa tay véo má cô bé. Xúc cảm nơi đầu ngón tay mềm mại tựa như kẹo bông gòn. Trái tim anh đột nhiên hẫng một nhịp.
Doanh Tử Khâm chậm rãi quay đầu, gương mặt không cảm xúc, đôi mắt đong đầy sát khí: “Anh làm gì thế?”
“Để em không suy nghĩ quá nhiều.” Dường như tâm trạng của Phó Quân Thâm rất tốt, anh nhếch môi: “Thắt dây an toàn vào, chuẩn bị xuất phát rồi.”
Sau ba mươi phút đồng hồ, xe dừng lại trước một khu biệt thự ở lưng chừng núi.
“Nhớ nghỉ ngơi sớm nhé.” Phó Quân Thâm nhìn cô gái đang bước xuống xe: “Ăn chè long nhãn táo đỏ nhiều vào.”
Ánh mắt Doanh Tử Khâm khẽ lay động: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”
“Một ngày nghe em nói cảm ơn nhiều như vậy, lỗ tai tôi sắp mọc kén luôn rồi đây này.” Người đàn ông gác cánh tay lên trên cửa sổ xe và mỉm cười: “Muốn cảm ơn tôi thật thì quay lại bói cho tôi một quẻ đi.”
Doanh Tử Khâm điên cuồng gãi đầu, hơi bất đắc dĩ nói: “Được.”
Nghe thấy thế, chẳng biết Phó Quân Thâm chợt nhớ đến điều gì mà trông có vẻ đăm chiêu. Anh không rời đi ngay, thay vào đó lại bồi thêm một câu: “Được rồi, mau đi nghỉ ngơi, trời tối quá tôi nhìn em vào nha.”
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Anh cũng thế.”
Sau khi tạm biệt, cô xoay người bước về phía tòa biệt thự. Còn chưa đi đến trước biệt thự thì cổng đã được mở, người bước ra là quản gia của nhà cũ. Ánh mắt ông ta nghiêm khắc và có phần săm soi: “Cuối cùng Nhị tiểu thư cũng chịu về rồi à?”
Cô gái đứng dưới bậc tam cấp, hàng lông mi dài cong vút phủ một tầng sương mỏng, tóc cũng vương đầy tuyết, trông vô cùng đáng thương. Cổ tay cô trắng muốt, mạch máu hiện rõ từng đường, cơ thể gầy yếu như thể một cơn gió thổi qua là cô sẽ ngã ngay. Lão quản gia cau mày nhìn chằm chằm nhưng chẳng hề quên mất nhiệm vụ người trong phòng giao cho ông ta.
Ông ta nói: “Phu nhân bảo rồi, nếu Nhị tiểu thư có tâm lý phản nghịch như vậy lại còn tự ý rời khỏi bệnh viện thì đêm nay mời Nhị tiểu thư đừng về nhà nữa.”
“Khi nào Nhị tiểu thư nhận lỗi, lúc đó mới được bước vào nhà.”
“Nhị tiểu thư, mời cô.” Giọng nói vô cùng châm biếm.
Gương mặt lão quản gia tràn ngập sự không thích, lại còn có vài phần chán ghét. Từ sáng đến tối Nhị tiểu thư này chỉ biết gây rắc rối, cần phải chịu khổ nhiều hơn. Ông ta muốn xem xem, giữa trời tuyết lớn thể này, cô có thể chống cự được bao lâu. Nào ngờ, nghe thấy lời đó, cô gái lại chẳng thèm nhìn ông ta lấy một cái, xoay người rời đi chẳng hề lưu luyến.
Lão quản gia ngây người, đầu óc ngừng hoạt động. Sao lại đi mất rồi? Không phải nên khóc lóc nói xin lỗi, cầu mong được tha thứ à?
Ông ta biết ý định bản đầu của phu nhân hoàn toàn không phải là muốn trừng phạt Nhị tiểu thư thật mà chỉ muốn cô hiểu rõ lớn bé trên dưới, bớt phạm lỗi lầm thôi.
Nếu để Nhị tiểu thư đi thật, đến lúc đó người bị phạt sẽ là ông ta. Lão quản gia nghiến răng, vội vã tiến lên đứng chắn trước mặt cô gái, gương mặt lộ vẻ bất ngờ: “Nhị tiểu thư, cô lại muốn đi đâu?” Ông ta cảnh cáo lần nữa: “Nhị tiểu thư, cô đừng tùy hứng nữa, cô xin lỗi phu nhân và tiểu thư Lộ Vi là chẳng cần phải chịu khổ như vậy rồi, không nghe lời có ích lợi gì cho cô đâu?”