Nghe được lời giải thích này, mấy vị khách mới chọt bừng tỉnh, bọn họ đều hiểu rõ nên vội vã phân bua: “Đâu có đâu có, tam gia cứ đi làm việc đi.”
Nếu không phải do có Giang Mạc Viễn ở đây thì đến cả vị trí Hán Các bọn họ cũng chẳng đặt trước được. Sau khi tỏ ý xin lỗi lần nữa, thư ký rời đi cùng với Giang Mạc Viễn.
Lúc này đây bên trong Hán Các cũng chẳng còn vị khách nào khác, phục vụ đều đứng bên cạnh chờ đợi. Đương nhiên quản lý đã nhìn thấy màn này, anh ta cau mày, lúc định tiến lên ngăn cản, gương mặt bỗng lộ ra vẻ kinh ngạc sau đó lặng lẽ gật đầu rồi lùi về.
Phó Quân Thâm thôi không nhìn nữa, anh hỏi: “Ăn thêm nữa không?”
Cô gái thẳng thừng từ chối: “Không ăn.” “Nghe nói, không ăn thì không tốt cho sức khỏe đâu.” “Cứ không ăn đấy.” Nhiếp Triều: “…”
Hôm nay Thất thiếu bệnh nặng thật. Còn đe dọa, dụ dỗ con gái nhà người ta ăn gan heo nữa chứ?
Thấy cô gái có vẻ kháng cự, Phó Quân Thâm khẽ nhướng mày, giọng điệu cũng kéo dài ra: “Không ăn thật à?”
Doanh Tử Khâm đẩy chiếc đĩa ra xa: “Không thích nội tạng.”
Đúng là sổ gan heo này có hơi đặc biệt, sau khi ăn xong một đĩa mười hai miểng, cô cảm thấy tốc độ sản sinh máu trong cơ thể tăng lên đáng kể, thậm chí hiệu quả còn tốt hơn cả cô tự phục hồi. Nhưng có thật sự không thể ăn được nội tạng, cô đã tới giới hạn rồi.
“Vậy thì gói mang về đi.” Phó Quân Thâm gõ gõ mặt bàn, nhếch miệng cười trông rất ngả ngớn: “Cất vào trong tủ lạnh, sáng sớm mai hâm nóng lại rồi ăn.” “Phụt.” Nhiếp Triều bật cười: “Thất thiếu, cậu không sợ đại lão đánh à?” “Hả?” Nghe được lời này, Phó Quân Thâm ngước mắt lên nhìn, giọng nói dịu dàng: “Bạn nhỏ à, em xem tôi đối xử với em tốt như vậy, em nỡ lòng đánh tôi à?”
Loading...
Doanh Tử Khâm liếc anh một cái, đôi mắt như đong đầy cánh hoa hạnh rơi, cô thong thả đáp: “Phải, không nỡ.”
Phó Quân Thâm nheo đôi mắt hoa đào, hỏi lại: “Hửm?”
Nhiếp Triều ngạc nhiên. Anh ta nhìn nhầm rồi, vốn cứ tưởng em gái này là người kín đáo và sâu sắc nhưng nào ngờ cô còn phản công ngược lại Thất thiếu, ghê gớm lắm. Ngay lúc này, màn trúc đột ngột bị kéo ra, lực kéo quá lớn khiến chiếc chuông gió treo lủng lẳng bị giật đứt, rơi xuống đất kêu lên “leng keng”.
“Ai đấy? Làm phiền ông Nhiếp đây…” Nhiếp Triều xoay đầu, lúc nhìn thấy người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen thì lời nói phía sau nghẹn lại trong cổ họng, anh ta đột ngột ho khan mấy cái.
Vãi nồi, Giang Mạc Viễn? Mối nghiệt duyên gì đây?
Anh ta vô thức nhìn sang Doanh Tử Khâm nhưng lại thấy cô đã bưng một chén chè long nhãn táo đỏ lên ăn như thể không hề nhìn thấy người vừa tới. Cơ thể cô thả lỏng thoải mái, cánh tay gác đại lên bàn, gương mặt hơi hếch lên chẳng hề giống tiểu thư danh giá tí nào nhưng lại toát lên vẻ quý phái khiến người khách không thể dời mắt, giống như nàng công chúa Châu Âu thời trung cổ bước ra từ trong tranh sơn
dâu.
Giang Mạc Viễn nhìn cô gái với vẻ cao ngạo, giọng điệu trầm xuống: “Cô chạy ra khỏi bệnh viện là để hội họp với những người này ở đây ấy à?”
Câu nói vừa rồi khiến Nhiếp Triều khó chịu nhưng anh ta nhẫn nhịn không động đậy. Anh ta không quan trọng, anh ta không thể gây thêm phiền phức cho con gái nhà người ta được.
“Doanh Tử Khâm, tôi không có thời gian dạy dỗ cô.” Giang Mạc Viễn liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay một cái, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Cô cũng không đáng cho tôi phải lãng phí thời gian, tôi càng không quan tâm cô có muốn hủy hoại bản thân hay không? Tôi chỉ cảnh cáo có một điều…”
Anh ta ngừng lại một chút, ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén chỉ trên thương trường mới có: “Đừng khiến Lộ Vi bận tâm lo nghĩ, sức khỏe cô ấy không tốt, bây giờ cô về nhà và cho Lộ Vi một lời giải thích ngay.”
Thư ký cũng khéo léo bổ sung: “Hy vọng cô Doanh tự biết thân biết phận đừng quấn lấy Tam gia, Tam gia rất bận, không có thời gian đi theo cô Doanh đầu.”
Chẳng lẽ cô Doanh này tưởng bản thân cũng họ Doanh nên có thể ngang hàng với tiểu thư Lộ Vị ư? Con gái nuôi thôi mà, lấy gì so sánh với tiểu thư danh giá số một thành phố Hồ? Còn mơ mộng hão huyền chiếm một vị trí trong lòng Tam gia nữa chứ? Có hơi tự cho bản thân là đúng quá rồi.
Thư ký nhìn cô với ánh mắt khinh thường, lúc đang định nói tiếp thì thấy cô ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp rung động lòng người. Song, nét mơ màng, mông lung trong đôi mắt phượng đã biến đâu mất, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
“Thú vị lắm, tôi đã chạy đến đây rồi mà chủ Giang vẫn đuổi theo, đòi dạy bảo tôi.” Doanh Tử Khâm chống khuỷu tay lên bàn, gương mặt thản nhiên: “Rốt cuộc là ai quần lấy ai đây?”
Thư ký đổi sắc mặt, giận dữ hỏi lại: “Sao cô dám.”
Những gã còn chưa kịp dứt lời, Phó Quân Thâm đã thình lình bật cười thành tiếng, anh ngước mắt, quan sát người đang đứng trước mặt. Đôi mắt hoa đào cong lên, vừa sâu sắc vừa quyến rũ, anh nói bằng giọng điệu bất cần đời: “Cũng chẳng ra làm sao cả, bạn nhỏ à, hay là nhìn tôi đi?”
Giọng nói ngả ngớn nhưng rõ ràng là đang bao che cho người của mình. Người thư ký không dám nói gì nữa. Phó Quân Thâm là một cậu ấm quần là áo lượt thật, song anh lại được ông cụ Phó nuông chiều nhất. Nhà họ Giang rất mạnh nhưng so với nhà Phó thì vẫn thua kém một chút.
Giang Mạc Viễn mím chặt môi, vậy nên hàm dưới cùng bạnh ra theo, anh ta đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, thất vọng đến mức chẳng muốn nói, không thèm nhìn cô cái nào liên xoay người đi mất.
Thư ký vội vàng đuổi theo.
Bốn bề yên tĩnh trở lại, tiếng nước chảy róc rách xen lẫn tiếng đàn cổ du dương, thánh thót như tiếng chuông ngân.
Nhiếp Triều chỉ cảm thấy mình đã được xem một vở kịch hay, thích thú uốn tới ẹo lui.
Phó Quân Thâm liếc anh ta: “Xà tinh nhập vào người cậu à?”
“Phì phì phì.” Nhiếp Triều lập tức ngồi lại ngay ngắn: “Thì chẳng phải tôi đang sảng khoái à? Thất thiếu, cậu phối hợp với đại lão thật đấy.”
Phó Quân Thâm chẳng thèm để ý, anh nói với giọng điệu biếng nhác: “Phố đi bộ, công viên Disneyland, viện hải dương học đều rất hợp với bạn nhỏ.”
Doanh Tử Khâm ngừng tay.
“Được rồi đó Thất thiếu, cậu toàn giới thiệu mấy chỗ vớ va vớ vẩn.” Nhiếp Triều cạn lời: “Cô Doanh, tôi nói cho cô một nơi, cam đoan chẳng mấy người biết tới đâu.”
Anh ta tỏ vẻ bí ẩn: “Cô biết tháp truyền hình ở đâu không?”
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Tôi biết.”
“Chỗ đó có một khu chợ đen, nhiều trò chơi hay ho lắm, có cược đá, xem bói, còn vét được mấy món đồ cổ kỳ lạ và quý hiếm nữa.”
“Xem bói?” Doanh Tử Khâm vểnh tai lên nghe: “Xem như thế nào?”
“À, bói bài Tarot thôi ấy mà, dù sao thì tôi cũng không tin.” Nhiếp Triều xua xua tay: “Đại lão, nếu cô muốn đi chơi, tôi có thể đưa cô.”
Còn chưa kịp nói hết lời đã bị cắt ngang.
“Nhiếp Triều.” Phó Quân Thâm cười mỉm, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào: “Nói bậy nói ba cái gì đấy?”
“Đúng đúng đúng, nói bậy!” Nhiếp Triều giật thót mình: “Tôi nói lảm nhảm cả thôi, đại lão, cô đừng đi nhé.”
Đúng thế, khu chợ đen rất lộn xộn, qua 0 giờ mới mở cửa, mấy cậu ấm như bọn họ đến đó chơi bời thì chẳng sao nhưng các thiên kim tiểu thư không thể đến đó được. Nếu chuyện ấy truyền ra ngoài làm ảnh hưởng đến danh tiếng của cô thì anh ta sẽ thành kẻ tội đồ rồi.
Doanh Tử Khâm cụp mắt xuống, chẳng nói thêm lời nào nữa. Bài Tarot, cô quên mất là bản thân cũng đã từng sử dụng nó. Có điều, hiện nay linh khí của Trái đất đã khô kiệt, bói bài Tarot thực thụ có còn tồn tại không?
Phó Quân Thâm nghiêng đầu, đôi mắt hoa đào đột nhiên cong lên: “Bạn nhỏ, sao em cứ nhìn chằm chằm vào tối suốt thế?”
“Đẹp trai?”