Nàng ôm chặt ta, hôn lên trán ta mà vỗ về:
- Vân Nhi! Mẫu hậu rất tự hào về con!
Ánh trăng sáng vằng vặc, mẫu hậu đặt ta ngả lên trên giường rồi nằm ôm lấy ta ngủ, nàng nhẹ đặt tay lên người ta vỗ về:
- Ngủ đi con yêu! Từ hôm nay trở đi mẫu hậu sẽ yêu thương và phục vụ cho con thật tốt! Khiến cho con thật thoải mái! Hi hi!
Nói đoạn nàng rướn vào tai ta mà thì thầm, nở nụ cười hạnh phúc:
- Chó cái hôm nay rất sướng lo^`n! Cám ơn chủ nhân nhiều nhé! Hi hi!
....
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn thấy mẫu hậu đang đứng bếp nấu nướng, ta vui vẻ tiến lại, ôm lấy eo nàng:
- Mẫu hậu à! Người đang nấu món gì vậy! Mùi hương thật là hấp dẫn quá đi mất!
Mẫu hậu mỉm cười xinh đẹp:
Loading...
- Chỉ là mấy mon dân dã thôi mà, Vân Nhi quá khen rồi!
Ta đưa tay vén váy của nàng lên mà xoa xoa:
- Mẫu hậu! Người có biết hôm qua người làm cho hài nhi rất sướng không? Hiện tại lại thấy nhớ cảm giác đó rồi đấy!
Mẫu hậu vừa nấu ăn vừa lắc đầu nói:
- Vân Nhi! Mẫu hậu hiện tại đang nấu ăn, mọi người có thể đến bất cứ lúc nào! Dừng lại đi! Để buổi tối ở trong phòng, mẫu hậu sẽ nghe theo con, con muốn làm gì cũng được có được không? Ư ư! Ư!
Khi nàng còn đang phản đối thì ta tụt quần lót của nàng xuống rồi tốc váy lên, con ca(.c đâm ngập vào lo^`n của nàng mà đưa đẩy:
- Hi hi! Nhưng hiện tại con nứng ca(.c muốn ddi.t! Chó cái mẫu hậu, đừng lắm lời nữa, mau vểnh cao mông hơn để phục vụ chủ nhân, làm cho chủ nhân thoải mái nào!
Ta vỗ vào mông của nàng mà ra lệnh. Mẫu hậu ngoan ngoãn vừa nấu ăn vừa chổng mông về sau nhiều hơn để ta ddi.t nàng dễ dàng:
- Ư ư! Con à! Ư ư! Nhanh lên đi mà! Mẫu hậu sợ bị phát hiện! Ư ư!
Ta đặt tay lên eo nàng mà tăng tốc:
- Hi hi! Mẫu hậu yêu xin cứ yên tâm! Con ra ngay đây ạ! Ha ha!
Ta ddi.t từng nhát cực mạnh vào lo^n của nàng rồi ghì mạnh nàng vào lòng mình mà trân mình bắn tinh. Con ca(.c không ngừng phun tinh trùng ầm ầm vào bên trong lỗ lo^n của nàng:
- Ha ha ha ha! Mẫu hậu à! Buổi sáng ddi.t vào lo^n của người thật là thoải mái! Sau này hài nhi sẽ ddi.t vào lo^n của người mỗi sáng nhé!
Lịch kịch! Lịch kịch!
Đúng lúc này thì nghe tiếng bước chân của mọi người đi đến! Mẫu hậu dí tay vào trán của ta:
- Đứa nhỏ này! Thật là...
Nói đoạn nàng cúi xuống tai ta thì thầm:
- Lần sau nếu muốn làm thì đến sớm một chút nhé!
Ta kín đáo vỗ vào mông nàng:
- Dạ! Mẫu hậu! Hài nhi tuân mệnh!
Mẫu hậu nở nụ cười xinh đẹp. Dương Thúc Tử sư phụ ái ngại nói:
- Làm phiền hoàng hậu nương nương người vất vả rồi!
Mẫu hậu lắc đầu:
- Dương Thúc Tử tiền bối xin đừng bận lòng. Hiện tại ta cùng Vân Nhi phiêu bạt, ta cũng chỉ mong có được một cuộc sống bình thường như vậy là rất mãn nguyện. Mặc dù không có được bản lĩnh gì tốt nhưng tay nghề nấu ăn của ta rất được. Từ nay về sau ta sẽ đảm nhiệm việc nấu nướng cho mọi người!
Sau đó mẫu hậu bày ra các món ăn. Ta và mẫu hậu cùng với Dương Thúc Tử cùng Lục Lâm Hiên ngồi vào bàn. Không khí bữa ăn đầm ấm vô cùng vui vẻ.
....
Ngày hôm đó ta vào rừng hái thuốc, vừa nhặt được một gốc dược thảo cho vào bên trong túi đeo trên lưng thì một bóng người hiện ra:
- Điện hạ! Thiên hạ hiện tại đại loạn, người lại nhàn cư dã hạc tại nơi này hái thuốc luyện đan sao?
Ta quay người nhìn lại, hạ hành lý trên lưng xuống:
- Ồ! Thì ra là Bất Lương Soái của Bất Lương Nhân đó à? Hái thuốc luyện đan thì có gì mà không tốt? Hái thuốc luyện đan có thể cứu được nhiều người mà?
Bất Lương Soái mặt đeo mặt nạ không nhìn rõ thái độ, nghe vậy thì cười lớn:
- Ha ha ha ha! Cứu người? Điện hạ! Ta muốn hỏi người! Hiện tại nơi nơi nổi dậy, quần hùng cát cứ, bá tánh sống trong chiến tranh, thây chết đầy nội. Người ở đây hái mấy cây thuốc này, luyện được mấy viên đan dược này thử hỏi là cứu được bao nhiêu người?
Ta nhếch mép:
- Ồ! Ý của đại soái là ta có thể cứu được tất cả bọn họ? Hay là... Đại soái cảm thấy ta có năng lực cứu được tất cả bọn họ...? Hoặc là nói...
Bất Lương Soái ngươi...có thể cho ta khả năng để cứu được bọn họ?
Ta từng bước tiến về phía của Bất Lương Soái, hắn thậm chí có thể cảm thấy được uy áp của đại thiên vị toát ra từ người ta, điều đó làm cho hắn chấn kinh:
- Điện hạ! Người không ngờ đã là cường giả đại thiên vị! Không thể nào! Thiên hạ này kẻ có công lực đại thiên vị đều là cao thủ đứng đầu. Người còn nhỏ tuổi như vậy cho dù là tuyệt thế kỳ tài cũng không thể có được công lực cấp bậc này!
Ta che mặt cười lớn:
- Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!
Bất Lương Soái nghiêng đầu:
- Điện hạ! Người cười gì? Có gì đáng cười sao?
Ta từ từ bỏ tay che mặt của mình xuống, hiện ra một khuôn mặt lãnh khốc:
- Ồ! Bất Lương Soái ngươi có thể sống đến 300 năm tuổi, có vẻ như cái gì cũng biết nhưng lại bị ta làm cho cảm thấy bất ngờ nha! Điều này không phải cho thấy bản thái tử rất có bản lãnh sao? Thử hỏi rằng một lão quái vật như ngươi có thể sống được ba trăm năm được coi là bình thường. Vậy thì một thằng nhóc nhỏ tuổi như ta có công lực của đại thiên vị thì có cái điểm gì là khó chấp nhận chứ? Hay là thiên hạ này chỉ có ngươi được phép đặc biệt, còn người khác vẫn là không thể?
Bùm!
Một luồng công lực giống như cuồng phong thổi tung bụi mù.
Bất Lương Soái bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt ta. Khuôn mặt đeo mặt nạ của hắn, cặp mắt giống như xác khô của hắn nhìn chằm chằm vào ta:
- Điện hạ! Việc bản soái sống được ba trăm năm...vì sao ngài có thể biết?
Ta lạnh nhạt đưa tay lên sờ vào khuôn mặt của hắn:
- Đừng hỏi vì sao bản thái từ biết? Vẫn là nên trả lời ta...việc bản thái tử có năng lực nằm ngoài dự liệu của ngươi như vậy khiến cho ngươi...cảm thấy run sợ hay vẫn là ... Vui mừng?
Bất Lương Soái run rẩy quỳ xuống:
- Điện hạ! Thần chính là vui mừng không hết! Vui mừng không hết!