Liễu Nhị Long lão sư gật đầu hài lòng, lại nhìn sang cái tai phải của ta, cảm thấy muốn véo cho nó sưng lên cho cân hay sao mà cười nói:
- Bây giờ thử xem khi sinh vật triệu hoán bị vô hiệu hóa, con có thể làm được gì trước kẻ địch nhé!
Nói rồi thì Liễu Nhị Long lão sư đưa tay mà chộp lấy ta. Ta lập tức lóe lên như tàn ảnh mà biến sang chỗ khác.
Liễu Nhị Long lão sư nhíu mày nói:
- Đây là?
Ta khoanh tay mỉm cười:
- Ha ha ha ha! Vấn đề này sư phụ khỏi lo. Nếu như triệu hoán sinh vật đánh không lại, con đây có một bộ thân pháp có thể chạy trốn khỏi kẻ thù rất tốt. Hơn nữa vừa chạy vừa thả ra quái vật cầm chân kẻ địch. Không có gì lo lắng cả. Sư phụ thấy có phải là con đã rất tốt về vấn đề này đúng không? Người sẽ không còn cớ để véo tai con nữa chứ? Ha ha ha ha!
Chỉ thấy Liễu Nhị Long lão sư tiến lên phía trước vỗ vai ta mà mỉm cười:
- Đúng vậy! Nếu được như thế này đúng là phải khen thưởng con. Bộ thân pháp huyền diệu luyện đến lô hỏa thuần thanh thế này chắc con đã vất vả tu luyện từ nhỏ. Đây là sự chuẩn bị rất tốt, rất đáng khen. Có điều...
Cái tai phải của ta đã bị nàng xách lên rồi!
Loading...
Đang lúc ta la oai oái không hiểu tại sao thì Liễu Nhị Long lão sư cười gằn mà nói:
- Đồ đệ thối! Ngươi từ lúc nhập học đã nhìn mông nhìn ngực ta tưởng lão sư không biết à? Ngươi nhận ta là sư phụ có phải là để thỏa mãn thú ngắm hàng này của ngươi hay không? Lần này sư phụ cảnh cáo ngươi! Lần sau còn dám nhìn vào chỗ không nên nhìn thì đừng trách ta ác, nghe chưa?
Ta đau đớn một lúc mới được nàng thả xuống. Trong lòng đau xót, trên tay trái lờ mờ hiện ra một quả cầu võ hồn muốn phát động công kích thôi miên tới nàng. Chỉ thấy ánh mắt của nàng sắc lạnh nhìn ta, uy áp khủng bố hướng tới, một con rồng lửa bay lên trên bầu trời:
- Thần Tử à! Ngươi muốn làm gì? Võ hồn của ta cảm nhận được nguy hiểm xông ra hộ chủ rồi! Ngươi nếu không dừng tay con rồng này sẽ giết chết ngươi mất! Ta không ngăn cản được đâu!
Chết mẹ! Không ngờ còn có năng lực hộ chủ chủ động thế này! Thế này thì bố của ta cũng không dám nghĩ đến việc hại nàng. Âm thanh của hệ thống lại vang lên:
- Các võ hồn có tinh thần tự chủ rất mẫn cảm với sự đe dọa khi đối thủ ngưng tụ hồn lực. Nó sẽ cảm nhận được ý chí chiến đấu của hồn lực và xông ra ứng chiến. Ký chủ vừa rồi may là thu tay kịp, phóng chiêu ra thì sợ rằng cháy thành than phải nuốt thuốc hồi sinh nhanh mới sống nổi đấy!
Ta toát mồ hôi hột, thu hết tay về rồi chắp tay nói:
- Liễu Nhị Long sư phụ! Ta vừa rồi đúng là đang muốn triệu hoán quái thú mạnh nhất của mình, có điều nghĩ lại không phải sinh tử quan đầu vẫn không nên gọi nó ra!
Liễu Nhị Long lão sư nghe vậy thì thở dài mà xoa đầu ta nói:
- Ngươi vẫn còn con bài chưa lật! Rất tốt! Sau này nhớ không được chia sẻ với ai, ta sẽ giữ bí mật cho ngươi! Tuyệt chiêu tối hậu không nên để người khác biết dù đó là ngươi thân của mình! Đây cũng là một bài học! Ngươi biết hay không?
Ta gật đầu, nhìn lên thấy Liễu Nhị Long lão sư đang ân cần chỉ dạy mình mà đáp:
- Đồ đệ hiểu rồi!
Liễu Nhị Long lão sư gật đầu mỉm cười:
- Rất tốt! Hôm nay buổi học kết thúc! Ngươi tối nay hãy về ký túc trong trường nghỉ ngơi. Phòng của ngươi đã được đánh số và tên bên ngoài, chuẩn bị cẩn thận, ngươi không cần lo lắng.
Ta chắp tay!
Vậy xin phép từ biệt sư phụ! Đệ tử về nghỉ trước ạ!
Liễu Nhị Long lão sư gật đầu nhìn bóng ta ngày càng xa dần. Lúc này một bóng hình tiến đến phía Liễu Nhị Long lão sư. Đó là Ngọc Tiểu Cương. Liễu Nhị Long lão sư nép vào lòng của Ngọc Tiểu Cương mà nói:
- Thế nào? Chồng yêu! Nhìn thấy cả rồi chứ?
Ngọc Tiểu Cương gật đầu mà nói:
- Ta đã quan sát được một chút rồi! Có lẽ tiểu tử Thần Tử này có điều giấu giếm chúng ta. Tiểu tử này thân phận kỳ lạ, không điều tra ra được hành tung từ đâu đến, giống như hư không xuất hiện, thật đáng lo ngại.
Liễu Nhị Long lão sư mỉm cười mà nép vào lòng của Ngọc Tiểu Cương mà nói:
- Ha ha! Các người cũng chỉ là khéo lo mà thôi! Theo như ta thấy đây chỉ là một cậu bé đang lớn! Không có gì đáng lo cả! Ngày mai ta sẽ đánh đòn nó thêm thật nhiều để cho mọi người xem! Ha ha ha ha!
Ta về trong phòng, đưa tay lên trán thương cho số phận hẩm hiu của cuộc đời. Có kỹ năng thôi miên mà yếu quá không sử dụng được để bị người ta hành hạ như thế này đây!
Lại giống như mà nghe thấy nụ cười đáng sợ nào đến nỗi hắt xì chảy cả nước mắt.
Ta hỏi hệ thống:
- Hệ thống à? Có cách nào để có thể mạnh lên nhanh hơn để thôi miên nàng ta không?
Âm thanh hệ thống hồ hởi mà đáp:
- Ký chủ quên rồi sao? Chúng ta chính là da^m dục hệ thống. Chỉ cần ký chủ chịu khó ddi.t thì chúng ta càng khỏe. Càng ddi.t càng khỏe thôi kí chủ!
Ta buồn rầu đưa tay lên trán mà thở dài:
- Nhưng mà...muốn ddi.t thì phải mạnh mà muốn mạnh lại cần ddi.t thì biết phải làm sao?
Đang trong lúc ta đang đắn đo suy nghĩ thì một bóng người tiến đến phòng của ta. Đó chính là Ngọc Tiểu Cương. Người này chính là chồng của Liễu Nhị Long lão sư. Chỉ thấy Ngọc Tiểu Cương đứng ở cửa phòng rồi gọi ta nói:
- Thần Tử à! Ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi!