Bị một đám mỹ nữ đều là loại hoa khôi cấp hệ như thế vây quanh, từng đôi bàn tay mềm mại sờ loạn ở trên người, Dương Hạo Thiên ở phương diện dục vọng đã thức tỉnh dần dần có phản ứng, nếu như không phải hắn liều mạng nhịn xuống, chỉ sợ nơi nào đó phía dưới đã muốn giương cao lên. Thế nhưng đám thiếu nữ này không những không có thu liễm, trái lại càng lúc càng to gan, bàn tay ban đầu vốn chỉ là ở phía trên chậm rãi dời xuống dưới thân thể.
Vào lúc này, rốt cục có người không nhịn được, Dương Bối Nhi nhìn thấy bàn tay của một nha đầu lớn mật nhất cùng đã tìm tới trên bụng ca ca, hơn nữa còn có xu thế di động xuống phía dưới.
Ta còn chưa được đụng qua đâu! Lúc này không biết vì sao, trong đầu Dương Bối Nhi đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ như vậy, bỗng nhiên khẽ quát một tiếng:
- Các ngươi đừng náo loạn nữa!
Nói xong xông vào giữa đám mỹ nữ, đem ca ca bảo hộ ở phía sau.
Tuy rằng ngày thường các tiểu thư, phu nhân trong nhà đều rất hiền hòa, cứ thế đem đám nha đầu này chiều hỏng. Nhưng dù sao chủ tớ có khác biệt, lúc này thấy tiểu thư tức giận, đám nha đầu cũng không dám lại làm càn, nhao nhao le lưỡi một cái, liền chạy tứ tán.
- Tiểu Tuyết, mẹ ta đâu?
Dương Bối Nhi gọi lại nha hoàn to gan nhất, vừa nỗ lực đi mò chỗ đó của ca ca kia.
- Phu nhân nàng ở trong đại sảnh chờ mọi người đó.
Nha hoàn tên Tiểu Tuyết kia khẽ đáp, nàng là nha hoàn hầu cận của mẫu thân Mạnh Tuyết Phi của Dương Hạo Thiên, có thể nói là cùng huynh muội bọn họ lớn lên từ nhỏ, đối với bọn vô cùng quen thuộc, vì lẽ đó vừa nãy nháo lên nàng cũng là lớn mật nhất.
Loading...
Dương Bối Nhi có ý muốn giáo huấn nàng một hồi, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, chỉ quơ quơ tay nhỏ nói:
- Được rồi, ngươi đi đi.
Tiểu Tuyết hiển nhiên sớm đã biết kết quả, đợi sau khi Dương Bối Nhi quay đầu đi, nàng lặng lẽ quay sang Dương Hạo Thiên làm một vẻ mặt lém lỉnh, lúc này mới cười hì hì chạy đi tìm đám tỷ muội kia của nàng.
Cuối cùng cũng coi như không xấu mắt ở trước mặt mọi người. Dương Hạo Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cùng tẩu tẩu các nàng tiến vào đại sảnh.
Vừa mới vào cửa, ánh mắt Dương Hạo Thiên liền không khỏi bị một bóng dáng xinh đẹp ngồi ở trong góc đại sảnh hấp dẫn. Mặc dù lúc này trong đại sảnh có không dưới hai mươi mỹ nữ đủ loại, mặc dù những mỹ nữ này mỗi một người đều đang không ngừng qua lại, nhưng nàng lại chỉ lẳng lặng ngồi ở một góc khuất không đáng chú ý. Thế nhưng Dương Hạo Thiên có thể khẳng định, bất kể là ai, chỉ cần đi vào đại sảnh này, đều sẽ nhìn tới nàng đầu tiên, bởi vì nàng thực sự là quá mức xuất chúng!
Trước tiên không nói khí chất giống như tiên tử hạ phàm cùng một thân y phục khá là mộc mạc căn bản không có cách che lấp dáng người hoàn mỹ kia, chỉ nhìn gương mặt của nàng, cũng đủ để làm cho mọi người vì nàng mà thần hồn điên đảo. Đó là một loại sắc đẹp phảng phất không nên thuộc về thế gian này, căn bản là không có cách dùng lời diễn đạt. Có thể ngay cả Tạo Hóa cũng không thể dự liệu được, ngũ quan hắn giao cho nhân loại lại có thể kết hợp ra một khuôn mặt tuyệt mỹ đến như vậy. Cùng nàng so sánh, đừng nói là những nữ nhân dong chi tục phấn bên ngoài kia, liền ngay cả mỹ nữ cực phẩm Hoa Hinh Vân bên người cũng lập tức trở nên lu mờ ảm đạm. Thời khắc này, Dương Hạo Thiên cuối cùng đã rõ ràng, năm đó vì sao lại có nhiều nam nhân ưu tú như vậy vì nàng thậm chí ngay cả hoàng quyền cũng không để ở trong mắt. Cũng là vào thời khắc này, trong lòng hắn vậy mà dâng lên một loại ao ước và đố kị mãnh liệt, mà đối tượng, chính là cha ruột của hắn.
- Mẫu thân!
Ngay ở thời điểm Dương Hạo Thiên ngây người, Dương Bối Nhi bên cạnh đã vui mừng gọi một tiếng, bước nhanh chạy tới, thoáng chốc nhào vào trong ngực vị mỹ nhân không nhìn ra tuổi tác kia. Dương Hạo Thiên cũng đi theo phía sau, thế nhưng tâm tình của hắn lại là hết sức phức tạp, bởi vì gương mặt mỹ đến làm người hoa mắt này, lại cùng giấc mộng của hắn hoàn toàn trùng khớp.
Dương Hạo Thiên chậm rãi đi tới bên cạnh mẫu thân ngồi xuống, trong lòng tràn ngập xoắn xuýt. Bởi vì hắn cảm giác được, càng tiếp cận với mẫu thân, loại xúc động phát ra từ linh hồn kia của mình lại càng thêm mãnh liệt. Lúc này còn không đụng tới nàng, cỗ xúc động kia vậy mà cũng đã vượt qua khoảnh khác ôm tiểu muội lúc sáng, mà đồ vật bên dưới vừa bị đám nha đầu sờ loạn toàn thân còn có thể nhịn được, hiện tại cũng đã cứng đến nỗi không thể cứng rắn hơn nữa.
Dương Hạo Thiên thực sự không nghĩ ra, tại sao trước ngày hôm qua mình đối với mẫu thân chỉ có vô tận kính yêu, nhưng sau khi trải qua một giấc mộng xuân hoang đường kia, mặc dù phần yêu thương thật sâu cũng không có biến mất, thế nhưng phần kính ý sâu nặng không kém phần yêu thương kia lại hoàn toàn biến thành xúc động nguyên thủy nhất đâu?
Mạnh Tuyết Phi đương nhiên không biết biến hóa trong lòng nhi tử, sau khi dỗ Dương Bối Nhi ngồi ở một bên, liền xoay người lại, kéo tay Dương Hạo Thiên ôn nhu hỏi:
- Thiên nhi, một tuần nay trải qua thế nào?
Dương Hạo Thiên lại căn bản không thể trả lời mẫu thân. Bởi vì trong nháy mắt tay ngọc của nàng vừa nắm chặt bàn tay hắn, hắn cảm giác cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi. Toàn bộ đại sảnh liền chỉ còn lại hai mẫu tử bọn họ, mà y phục trên người mẫu thân cũng biến mất. Nàng khẽ dựa vào ghế, chân ngọc thon dài tách mở thật lớn, khoát lên tay vịn hai bên ghế, đem vùng đào nguyên no đủ như bánh bao trơn nhẵn không có nửa sợi âm mao kia ưỡn cao, một tay lôi kéo bàn tay Dương Hạo Thiên đặt tại bầu ngực sữa cao ngất của chính mình, một tay lại đưa xuống dưới khố, dùng ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra hai mảnh âm thần đầy đặn trắng mịn, chỉ vào khe hở non mềm ướt long lanh của mình, dịu dàng nói:
- Trời đẹp, tiểu huyệt của mẫu thân thật là khó chịu, mau đem bảo bối của ngươi chen vào đi!
Tình huống này, cảnh tượng này, Dương Hạo Thiên nơi nào còn có thể nhịn được? Lập tức liền muốn nhào vào trên người mẫu thân. Nhưng vào lúc này, trong nê hoàn cung tại đỉnh đầu của hắn, một luồng khí tức lạnh như băng trong nháy mắt tuôn ra, dâng trào trong đầu óc điên cuồng toả nhiệt của hắn, để toàn thân hắn đều minh mẫn lên. Mà cảnh vật trong đại sảnh trước mắt cũng một lần nữa trở lại trong tầm mắt của hắn.
Nguy hiểm quá! Cảm giác được chính mình còn ngồi không nhúc nhích, Dương Hạo Thiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm thật sâu. Đồng thời hắn phát hiện, theo cỗ lạnh lẽo kia dâng lên, phía dưới của mình tuy rằng vẫn là trướng đến đau nhức, hơn nữa khát vọng đối với mẫu thân cũng không có chút nào giảm bớt. Thế nhưng lại có thể khống chế tư duy của mình, cỗ khí tức này hiển nhiên là thứ tốt, thế nhưng nó là làm sao sản sinh ra? Trong lòng Dương Hạo Thiên trong nháy mắt lại nhiều thêm một tầng nghi hoặc.
Mạnh Tuyết Phi thấy nhi tử không hề trả lời mình, chỉ là sắc mặt biến ảo, nắm ngón nắm bàn tay mình cũng căng thẳng xiết chặt, không khỏi quan tâm hỏi:
- Thiên nhi, ngươi sao thế?
Lúc này mặc dù loại xúc động phát ra từ nội tâm kia vẫn còn, thế nhưng Dương Hạo Thiên cũng đã có thể khống chế rất tốt chính mình, nghe vậy lắc đầu nói:
- Không có gì, nương, ngày hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì vui vậy?
- Hài tử ngốc, ngày này cũng quên sao?
Mạnh Tuyết Phi đưa tay khẽ xoa ở trên đầu nhi tử một chút, cười nói:
- Ngày này của mười sáu năm trước, mẫu thân chính là chịu khổ rất lớn.