Mười sáu năm trước ngày hôm nay? Mẫu thân chịu khổ rất lớn? Lẽ nào. . .
Không đợi Dương Hạo Thiên kịp nghĩ rõ ràng, Dương Bối Nhi ngồi ở một bên khác của Mạnh Tuyết Phi liền không nhịn được nở nụ cười:
- Ca ca ngốc, còn không rõ sao? Hôm nay là sinh nhật của huynh a!
Quả nhiên! Dương Hạo Thiên lập tức nghĩ ra, ngày hôm nay còn không phải sinh nhật của chính hắn sao. Giờ phút này, nhớ tới lúc trước mình chính là từ nơi đó của mẫu thân đi ra, hắn cũng không có nảy sinh ý nghĩ tà ác gì. Bởi vì trong lòng hắn thương xót mẫu thân, mọi người nói, ngày sinh của hài tử chính là ngày mẫu thân chịu khổ, khi đó, nàng nhất định sẽ thống khổ đi?
- Nhớ ra rồi?
Mạnh Tuyết Phi nhìn nhi tử của mình, nụ cười ngày càng ôn nhu sủng nịch, để người bên cạnh đều không khỏi nhìn đến sững sờ. Bởi vì các nàng đều rất ít nhìn thấy Mạnh Tuyết Phi cười, nụ cười của nàng bình thường sẽ chỉ ở thời điểm đối diện với một đôi nhi nữ của mình mới tỏa ra, thậm chí ngay cả phụ thân Dương Hạo Thiên cũng không mấy khi thấy được nụ cười của nàng. Mà ở thời điểm nàng không cười, tuy rằng cũng không lạnh lùng, thế nhưng loại vẻ mặt bình lặng nhẹ như mây gió kia sẽ luôn khiến cho người ta cảm thấy nàng cách mình rất xa.
Chỉ là một nụ cười, Mạnh Tuyết Phi liền chinh phục tất cả mọi người trong đại sảnh. Cho dù đồng dạng là nữ nhân, các nàng cũng không cách nào tránh thoát mị lực của vị mỹ nhân đệ nhất đế đô này. Càng không cần phải nói Dương Hạo Thiên đã hiểu được thưởng thức nữ nhân, ngơ ngác nhìn mẫu thân một hồi lâu, hắn mới phản ứng được.
Hao phí sức lực thật lớn, Dương Hạo Thiên mới miễn cưỡng để ánh mắt của mình rời khỏi mẫu thân. Sau khi quét một vòng phòng khách, phát hiện ngoại trừ Thất tẩu và Bát tẩu còn chưa quá môn gả vào Dương gia, sáu vị tẩu tẩu còn có hai vị tỷ tỷ đã xuất giá của mình đều đã đến đông đủ, không nhịn được hỏi mẫu thân:
- Hôm nay làm ra tràng diện lớn như vậy, lẽ nào chính là vì mừng sinh nhật cho ta sao?
- Mẫu thân cũng không biết, là nãi nãi của con dặn dò.
Loading...
Mạnh Tuyết Phi khẽ nhíu đôi mi thanh tú một chút, lại không biết biểu tình này của nàng lập tức khiến cho mọi người trong đại sảnh tâm thần chấn động. Các nàng phát hiện, bất luận biểu tình ra sao, chỉ cần là xuất hiện ở mặt Mạnh Tuyết Phi, đều là rung động như vậy.
Mà trong lòng Dương Hạo Thiên lại càng thêm nghi hoặc, chính mình tuy rằng ở chỗ mấy vị nương, còn có tẩu tẩu, tỷ tỷ rất là được sủng ái. Thế nhưng bởi nãi nãi và phụ thân không mấy yêu thích hắn, sinh nhật những năm trước cũng chưa từng tổ chức lớn như vậy.
Mẫu tử hai người đang suy tư, đại sảnh vốn huyên náo đột nhiên yên tĩnh lại, các tẩu tẩu và tỷ tỷ đang chuẩn bị lại đây cùng Dương Hạo Thiên nói mấy câu cũng đều tìm chỗ ngồi xuống, những thị nữ kia càng là đứng đến cực kỳ nghiêm chỉnh. Sau đó, ở cửa đại sảnh liền có một vị mỹ phụ thoạt nhìn chỉ khoảng ba mươi tuổi đi tới.
Nếu như Dương Hạo Thiên không phải lớn lên từ nhỏ ở nơi này, hắn chỉ sợ cũng sẽ giống như người bên ngoài, tuyệt đối không chịu tin tưởng vị phụ nhân dung mạo xinh đẹp nhìn thế nào cũng không quá ba mươi tuổi này lại chính là nãi nãi của mình, Dương gia lão thái quân Thẩm Tuệ Kỳ. Ở phía sau Thẩm Tuệ Kỳ, dẫn theo bảy vị mỹ phụ nhìn qua tuổi tác xấp xỉ với nàng, chính là bốn người con dâu ngoài trừ Mạnh Tuyết Phi và ba người con gái của nàng, cũng chính là bốn vị mụ mụ khác và ba vị cô cô của Dương Hạo Thiên.
Theo Thẩm Tuệ Kỳ tiến vào, trong đại sảnh càng thêm yên tĩnh. Tuy rằng vẻ mặt của nàng cũng không nghiêm khắc, thế nhưng lại có một loại uy nghiêm không nói ra lời. Toàn bộ mọi người trong đại sảnh, có thể không bị khí thế của nàng ảnh hưởng, chỉ sợ cũng chỉ có Mạnh Tuyết Phi ngồi ở bên người Dương Hạo Thiên.
Nhìn thấy hậu bối trong nhà cũng đã đến đông đủ, Thẩm Tuệ Kỳ hài lòng gật đầu, đầu tiên ra hiệu bốn người con dâu và ba nữ nhi ngồi xuống, sau đó môi thơm khẽ mở, dùng một loại thanh âm rất có từ tính nói ra:
- Ngày hôm nay đem mọi người tề tụ, đầu tiên là vì chúc mừng sinh nhật Tiểu Cửu nhi của nhà chúng ta.
Nói tới chỗ này, đem ánh mắt chuyển hướng về phía Mạnh Tuyết Phi, khẽ gật đầu với nàng, sau đó lại nói tiếp:
- Thêm vào đó chính là, tiền tuyến truyền về chiến báo, đại quân chúng ta đã đem toàn bộ quân đội của đế quốc La Sát phương Bắc đánh đuổi ra khỏi biên giới. Nói cách khác, nhà chúng ta rốt cuộc có thể đoàn viên!
Thẩm Tuệ Kỳ vừa dứt lời, trong đại sảnh liền vang lên một mảnh tiếng hoan hô. Giờ phút này, uy nghiêm của lão thái quân đã không còn hữu hiệu, bởi vì mọi người thực sự là quá kích động. Từ khi Thần Long đế quốc cùng La Sát đế quốc khai chiến tại hơn mười năm trước tới nay, phụ thân Dương Hạo Thiên và sau vị ca ca còn cho hai vị cô trượng của hắn đồng loạt ra chiến trường. Sau đó Thất ca cùng Bát ca của hắn sau khi trưởng thành, cũng lần lượt lao tới tiền tuyến. Mười năm này, bọn họ tuy rằng không phải chưa từng trở về, nhưng mỗi lần đều ở nhà ngây người không được mấy ngày. Cho dù là ba vị Tứ ca, Ngũ ca, Lục ca của Dương Hạo Thiên về nhà thành thân, cũng đều là ở lúc "trăng mật" còn chưa kết thúc liền rời đi. Mà hiện tại, bọn họ rốt cục có thể trở về, những nữ nhân trong nhà chịu đủ nỗi khổ phu thê phân ly hai nơi này há lại có thể không vui?
Trong lòng Dương Hạo Thiên đương nhiên cũng là rất cao hứng, có điều lại khôn có mừng rỡ như điên giống như các nàng. Bởi vì từ lúc hắn còn rất nhỏ, phụ thân và các ca ca liền rời đi, tình cảm của hắn cùng bọn họ kém xa cùng di nương, tẩu tẩu các nàng. Hơn nữa từ nhỏ đến lớn, hắn tuy rằng đã quen bị nãi nãi xem nhẹ, nhưng lúc này nghe tin các ca ca mà nàng coi trọng trở về, vẫn là không khỏi có chút thất lạc.
Mang theo tâm tình thất lạc như vậy, Dương Hạo Thiên quay đầu nhìn qua mẫu thân, đã thấy nàng vẫn là vẻ mặt nhẹ như mây gió kia, cũng không có bị cảm xúc của mọi người ảnh hưởng, liền không nhịn được hỏi:
- Nương, phụ thân bọn họ trở về, người không vui sao?
- Rất vui a, đương nhiên rất vui.
Mạnh Tuyết Phi quay đầu khẽ mỉm cười đối với nhi tử. Thế nhưng Dương Hạo Thiên lại có thể có thể thấy, mẫu thân cũng không có vui vẻ giống như nàng nói. Bởi vì từ trong ánh mắt của nàng, Dương Hạo Thiên chỉ nhìn thấy phần yêu thương của nàng đối với mình, cũng không có một tia mừng rỡ.
Phát hiện này khiến trong lòng Dương Hạo Thiên không khỏi lại nhiều thêm một tầng sương mù. Theo lý thuyết, mẫu thân năm đó từ chối hết thảy nam nhân mà gả cho phụ thân, tính cảm giữa bọn họ nên rất tốt mới đúng, nhưng mà bây giờ nhìn lại, lại căn bản không phải như vậy. Lại hồi tưởng một ít chuyện cũ, từ khi chính mình bắt đầu hiểu chuyện, phụ thân dường như trước giờ đều chưa từng tới tiểu viện bên mình.
Cùng mẫu thân đồng thời lẳng lặng ngồi ở góc khuất, Dương Hạo Thiên cảm giác nơi này và đại sảnh tràn ngập sung sướng chính là hai thế giới. Kỳ thực hắn cũng rất muốn cùng chúng nữ vui vẻ ăn mừng, thế nhưng hôm nay thực sự phát sinh quá nhiều chuyện khiến hắn không cách nào hiểu rõ. Tại sao mình lại có một giấc mơ kỳ lạ như vậy? Tại sao loại xúc động từ linh hồn phát sinh khi đối mặt với mẫu thân, muội muội thậm chí là chất nữ đều không cách nào khống chế, mà khi đối mặt với tẩu tẩu thì lại không có. Hơn nữa ngày hôm nay vừa vặn chính là sinh nhật 16 tuổi của mình, lẽ nào đều là trùng hợp sao? Còn có, nếu không có tình cảm gì, năm đó vì sao mẫu thân lại gả cho phụ thân? Phụ nhân và nãi nãi vì sao lại không thích mình, lẽ nào chỉ là bởi vì mình không thể luyện võ? Tất cả những thứ này, đều đang vây khốn Dương Hạo Thiên. Cho dù hắn thực sự thông minh hơn nhiều người thường, trong khoảng thời gian ngắn cũng căn bản nghĩ không ra đầu mối gì.