- Ca, huynh dậy chưa?
Dương Hạo Thiên còn đang xoắn xuýt, liền nghe ngoài cửa truyền đến tiếng của tiểu muội, kỳ lạ chính là, nàng lần này vậy mà không trực tiếp đi vào.
Dương Hạo Thiên thu lại tâm tình, tạm thời buông xuống phần phiền muộn kia, nói với bên ngoài:
- Vào đi, cửa không khóa.
Lời Dương Hạo Thiên còn chưa dứt, cửa liền bị đẩy ra, mà người đi vào lại không phải Dương Bối Nhi, mà là hai nữ hài giống như đúc. Hai cô bé này không chỉ tướng mạo hoàn toàn tương tự, ngay cả y phục mặc lên cũng là hoàn toàn tương đồng. Cũng may tóc đuôi ngựa búi lên sau đầu các nàng một hướng về trái một hướng về phải, nếu không liền ngay cả Dương Hạo Thiên lớn lên cùng các nàng cũng phân biệt được các nàng là người nào với người nào.
- Tiểu thúc thúc!
Sau khi vào cửa, hai nữ hài đồng thanh gọi một tiếng, sau đó đồng thời hướng Dương Hạo Thiên nhào tới. Đáng thương khí lực của Dương Hạo Thiên nơi nào có thể là đối thủ của hai thiếu nữ võ công gia truyền đã đạt tới tiểu thành này? Lập tức bị các nàng đẩy đến lùi lại mấy bước, sau đó ngã xuống giường, mà hai cô bé lại không có buông tha hắn, giống như khi còn bé mà nằm nhoài ở trên người hắn làm nũng.
Bọn họ từ lâu đã không phải lần đầu tiên đùa giỡn giống như vậy. Dương Hạo Thiên theo thói quen đến ôm lấy vòng eo mềm mại nhỏ nhắn của các nàng. Lại đột nhiên phát hiện, tâm tình của mình vậy mà khác biệt rất lớn so với trước đây. Lúc này nhìn hai khuôn mặt xinh đẹp giống như đúc từ ngọc của các nàng, ngửi mùi thơm cơ thể thiếu nữ trên người các nàng, hắn lại sinh ra một loại xúc động nguyên thủy nhất, rất muôn đem các nàng đặt ở dưới thân thoả thích hôn môi một phen.
Ý nghĩ đột nhiên ập tới này dọa Dương Hạo Thiên sợ hết hồn, vội vàng dùng sức cắn đầu lưỡi của mình một cái, nhưng lại bi ai phát hiện, đau đớn kịch liệt như vậy cũng không thể làm cho mình đè xuống loại xúc động không nên có kia.
Cũng may vừa lúc đó, một âm thanh ôn nhu ngọt ngào mà lại có chút uy nghiêm giải cứu hắn:
Loading...
- Tử nhi, Lam nhi, mẫu thân nói qua bao nhiêu lần rồi, không được nháo với tiểu thúc thúc như thế, hắn sẽ không chịu được!
Hai nữ hài hiển nhiên rất nghe lời mẹ, lập tức từ trên người Dương Hạo Thiên lộn xuống, mà Dương Hạo Thiên cũng nhân cơ hội ngồi dậy, cảm kích nhìn mỹ nhân trí thức đã đi tới trước mắt, cũng là thê tử của đại ca hắn, Hoa Hinh Vân. Một trong tam đại mỹ nữ lão sư của học viện, càng là cùng tứ đại hoa khôi bao gồm tiểu muội ở trong xưng là thất đại mỹ nhân của học viện đế đô.
- Tiểu Cửu nhi, đệ không sao chứ?
Hoa Hinh Vân quan tâm đem Dương Hạo Thiên đỡ lên, một đôi tay ngọc cẩn thận sờ soạng ở trên người hắn một phen, phát hiện hắn cũng không có chuyện gì, lúc này mới yên lòng, lại giúp hắn chỉnh lại y phục bị hai nữ nhi của mình làm nhăn nhúm.
Thơm quá! Nhìn tẩu tẩu gần trong gang tấc, ngửi mùi thơm cơ thể khác biệt rất lớn so với mấy người tiểu muội của nàng, trong lòng Dương Hạo Thiên không nhịn thầm khen. Hắn trước đây, chỉ biết vị đại tẩu này đều luôn quan tâm chu đáo với mình giống như mẫu thân. Mà trải qua giấc mộng đêm qua, sau khi đã biết thưởng thức nữ nhân, hắn mới phát hiện nàng vậy mà xinh đẹp mê người như thế. Có điều nghĩ lại cũng đúng, có thể ở trong học viện mười mấy vạn người, lại là tụ tập vô số nhân tài ưu tú của đế quốc này bộc lộ tài năng, trở thành một trong bảy đại mỹ nhân, bản thân cũng đã nói rõ nàng ưu tú cỡ nào.
Tuy rằng chỉ luận tướng mạo, Hoa Hinh Vân là một trong những mỹ đứng đầu học viện đế đô, vẫn là hơi kém tiểu muội Dương Bối Nhi của hắn một chút. Thế nhưng lại thêm phong vận thành thục, dáng người nóng nảy, còn có khí chất tri thức do mười mấy năm làm lão sư của nàng dưỡng thành, làm cho nàng giống như một trái mật đào chín mọng, hiển nhiên không phải quả trám non như tiểu muội có thể so sánh. Bởi vậy tuy rằng biết rõ nàng chính là thân tẩu tẩu của mình, thế nhưng trong lòng Dương Hạo Thiên vẫn là không nhịn được sinh ra một chút ý nghĩ không nên có.
Có điều, Dương Hạo Thiên lập tức lại phát hiện, mỹ nhân dụ người như vậy cùng mình làm ra động tác thân mật như thế. Mặc dù hắn cũng có chút phản ứng, thế nhưng cũng không có loại xúc động từ sâu trong linh hồn giống như ôm tiểu muội cùng hai tiểu chất nữ kia.
Hoa Hinh Vân rất là thuần thục đem y phục nhăn lại của Dương Hạo Thiên lần nữa làm cho bằng phẳng, thấy hắn ngơ ngác nhìn mình, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ khẽ mỉm cười hỏi:
- Tiểu Cửu nhi, nghe Bối Nhi nói đệ sinh bệnh, không có chuyện gì chứ?
Thanh âm ôn nhu của tẩu tẩu để Dương Hạo Thiên từ trong suy nghĩ miên man tỉnh táo lại, lắc đầu nói:
- Uống chút thuốc, lại vừa ngủ một trận, đã không sao rồi.
- Không có chuyện gì là tốt rồi, chúng ta về nhà đi.
Hoa Hinh Vân rốt cục triệt để yên tâm.
- Hoan hô.... Về nhà thôi!
Dương Tử và Dương Lam hoan hô một tiếng, rất nghe lời mẫu thân không có lại quấn quít lấy Dương Hạo Thiên, một trái một phải nắm tay tiểu cô cô Dương Bối Nhi. Chỉ là khiến người ta cảm thấy có chút không thích hợp chính là, tuy rằng các nàng mới chỉ có mười ba tuổi, thế nhưng nếu so với tiểu cô cô của các nàng còn phải cao hơn một ít.
Hoa Hinh Vân lái tới là một chiếc Huyền Phù Xa loại nhỏ (DG: kiểu dạng xe bay), vừa vặn ngồi đủ năm người bọn họ, sau khi bắt chuyện một tiếng, xe rất nhanh liền nâng lên khỏi mặt đất, tiến vào thông đạo chuyên dụng cách mặt đất khoảng mười mét.
Hôm nay mặc dù là cuối tuần, thế nhưng xe trong thông đạo này cũng không nhiều. Bởi vì ở thời đại này, ngoại trừ một số ít người không thể tu luyện giống như Dương Hạo Thiên, bất luận người nào chỉ cần hơi có chút thực lực, đều có thể tự mình chạy không chậm hơn xe chút nào, còn có thể thuận tiện luyện tập khinh công. Hơn nữa Huyền Phù Xa còn nhất định phải đi vào một ít tuyến đường quy định, bất tiện hơn nhiều so với tự mình chạy đi. Vì lẽ đó, bình thường dùng đến xe, ngoại trừ "phế nhân" như Dương Hạo Thiên, cũng chỉ là một vài đại nhân vật có chút thân phận không tiện lộ diện ở trước mặt mọi người.
Đương nhiên, tuy là như vậy, một chiếc tốt xe vẫn là công cụ cho đám phú nhị đại kia khoe khoang câu dẫn nữ nhân. Có điều bọn họ đều là bay loạn đầy trời, căn bản sẽ không ngoan ngoãn đi vào thông đạo, cho dù đế quốc từ lâu đã hạ lệnh nghiêm cấm, nhưng vẫn là không ngừng liên tục vi phạm.
Trước đó, Dương Hạo Thiên cũng có một cỗ Huyền Phù Xa không tệ, nhưng bởi luôn nghiêm chỉnh đi vào thông đạo mà bị người gọi là "người đi duy nhất ngồi Huyền Phù Xa mà đi trong thông đạo", thậm chí còn đem hắn đánh đồng cùng người của mấy ngàn năm trước, dưới cơn nóng giận hắn liền không tự mình lái xe nữa, vừa vặn Hoa Hinh Vân cũng cần lái xe đi làm, liền trở thành lái xe chuyên dụng của hắn.
Sau khi lên xe, Dương Hạo Thiên đầu tiên là nhìn xuyên qua pha lê trong suốt ở một bên thông đạo ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài một hồi, sau đó ánh mắt không tự chủ chuyển tới trên người vị tẩu tẩu có đủ vẻ quyến rũ mê người của nữ nhân thành thục bên cạnh. Tuy rằng biết rõ điều này rất không nên, nhưng hắn chính là khống chế không được mình, đồng thời ngược lại tìm cho mình một lý do rất tốt: Ta chỉ là nhìn, nghĩ ở trong lòng, như vậy không có việc gì!
Có lý do này trong lòng, Dương Hạo Thiên càng thêm lớn mật quan sát phần mỹ lệ trước giờ chưa từng để ý qua trước mắt. Mặc dù đã ngoài ba mươi lăm, thế nhưng Hoa Hinh Vân nhìn qua cùng một thiếu nữ chừng hai mươi cũng không có gì khác biết, đơn giản là vóc người càng thêm đầy đặn, khí chất cũng càng thêm thành thục mà thôi.