Phụ thân Dương Hạo Thiên một đời cưới tổng cộng năm vị phu nhân, vị ngũ phu nhân trẻ trung nhất dưới gối có một trai một gái, chính là hai người Dương Hạo Thiên và Dương Bối Nhi. Thế nhưng hai huynh muội bọn họ tuy là cùng một mẫu thân sinh thành, lại có khác biệt rất lớn. Dương Hạo Thiên có thân cao vượt qua đại đa số bạn cùng lứa tuổi, mà tiểu muội Dương Bối Nhi kém hơn một tuổi so với đại đa số bạn cùng lứa tuổi lại phải thấp hơn. Mà đối với phương diện võ công, Dương Bối Nhi lại tuyệt đối tuyệt đối là một tiểu thiên tài, tuy rằng chưa bao giờ chăm chỉ luyện tập qua, nhưng vẫn là chỉ ở tuổi 15 đã đem nội công gia truyền tu luyện đến tầng thứ tư, ở toàn bộ thủ đô đế quốc có thể được coi là một cao thủ. Mà Dương Hạo Thiên tuy rằng ở phương diện vận dụng chiêu thức so với muội muội mạnh hơn, nhưng bởi căn bản không cách nào tu luyện nội lực, có thể xem như một phế vật từ đầu đến chân.
- Muội làm sao tiến vào được?
Dương Hạo Thiên có chút bất mãn hỏi, nhưng không dám nhìn mặt muội muội, bởi vì dung mạo quen thuộc kia luôn làm hắn nhớ đến hồi ức tội ác của mình.
Tâm tư Dương Bối Nhi hiển nhiên là có chút đơn thuần, cũng không có phát hiện ca ca không đúng, giơ lên chiếc chìa khóa trong tay, cười đắc ý nói:
- Muội làm chìa khóa phòng của huynh, không ngờ tới đi.
- Muội làm chìa khoá phòng ta làm gì, không biết tùy tiện vào gian phòng của người khác rất không lễ phép sao?
Dương Hạo Thiên không hài lòng nói, hắn thực chất cũng không phải kẻ họp hòi như thế, huống chi đối phương còn là muội muội hắn yêu thương từ nhỏ, lúc này chỉ là muốn nói nhiều lời, miễn cho bản thân luôn nhớ lại những hình ảnh trong mộng kia.
Dương Bối Nhi không để ý đến Dương Hạo Thiên, đi đến bên giường ngồi xuống, lẽ thẳng khí hùng ngụy biện nói:
- Huynh là nam hài, gian phòng có cái gì không thể vào, mẫu thân nói, chỉ có gian phòng của nữ hài mới không thể tùy tiện vào.
Trong lòng Dương Hạo Thiên lại khẩn trương lên, vội vàng chuyển đề tài nói:
Loading...
- Được rồi, coi như muội có lý, nói đi, tới làm gì?
- Còn không phải vì cái này.
Dương Bối Nhi nói, đồng thời lấy ra hai phong thư từ túi áo trên y phục, đem một bức trong đó ném cho Dương Hạo Thiên, lại nói:
- Bức này là của huynh, bức này là của ta.
- Cái này sao, thật tẻ nhạt!
Dương Hạo Thiên tiện tay tiếp nhận một phong thư tiểu muội đưa đến, lại tiện tay ném vào thùng rác ở đầu giường. Đối với vật này hắn đã rất quen thuộc, hầu như mỗi sáng sớm, trong hộp thư ở cửa tiểu viện của bọn họ đều sẽ chất đầy một ít vật như vậy.
Dương Bối Nhi võ công cao cường, lại được xưng là một trong tứ đại hoa khôi của học viện, người theo đuổi đương nhiên là nhiều vô số kể. Mà Dương Hạo Thiên mặc dù là tên phế vật, thế nhưng tướng mạo thực sự là quá mức xuất chúng, hơn nữa với gia thế cực kỳ hiển hách của hắn, tất nhiên sẽ trở thành lựu chọn hàng đầu của đám nữ nhân hoa si hám giàu. Cho nên đối với loại đồ vật tự nhận là "thư tình" này, hắn hiển nhiên là không cảm thấy kinh ngạc.
Đối với phản ứng của ca ca, Dương Bối Nhi cũng là không cảm thấy kinh ngạc, chỉ thuận miệng nói một câu:
- Không phải là không nhìn sao? Vậy muội muốn xem a.
Nói xong, hai cái chân nhỏ đá một cái, đem đôi dép nhỏ trên chân đá ra thật xa, lộ ra một đôi chân nhỏ trắng mịn, sau đó thân thể nhỏ nhắn ngả về phia sau một cái, lại lăn một vòng, thoải mái nằm nhoài trên giường Dương Hạo Thiên, xé ra một phong thư, xem nội dung ở bên trong, vừa xem, vừa cười duyên khanh khách.
Dương Hạo Thiên bất đắc dĩ đi tới ngồi ở bên người muội muội, cười khổ nói:
- Thứ này có gì đáng xem?
- Thích mắt nha, trong đó có không ít lời văn cũng không tệ đâu.
Dương Bối Nhi trong miệng trả lời, ánh mắt lại là rời bức thư tình trong tay, duỗi ra một bàn tay nhỏ sờ loạn ở trên giường, rất nhanh liền tìm được một khối sô cô la ở bên cạnh gối, dùng tay và miệng cùng xé ;pows vỏ bọc bên ngoài, sau đó nhét vào miệng nhỏ, vui vẻ bắt đầu ăn.
Dương Hạo Thiên bất đắc dĩ nói:
- Vậy muội xem nhiều như thế, có chọn được người nào hay không?
Dương Bối Nhi nhai sô cô la trong miệng, hàm hồ không rõ nói:
- Chọn cái gì chứ, muội mới không thèm chọn, chỉ nhìn một chút giải buồn mà thôi, bình thường luôn đọc những giáo tài kia, đều sắp tẻ nhạt muốn chết.
Dương Hạo Thiên lại lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, suy nghĩ của tiểu muội hắn đương nhiên hiểu rõ. Nàng vốn là xem tất cả những thứ này như trò vui, chỉ là không biết những nam sinh còn đang khổ sở chờ nàng hồi âm kia sau khi biết sẽ nghĩ như thế nào?
Dương Bối Nhi có sở thích ăn vặt giống Dương Hạo Thiên như thế làm sao có khả năng chỉ là một khối sô cô la liền thỏa mãn? Rất nhanh liền ăn xong, mà biết ca ca có thói quen ăn đồ ăn vặt trước khi ngủ, hơn nữa luôn vứt đầy ở trên giường. Nàng rất là tự nhiên lại ở trên giường sờ loạn lên, nhưng mà sờ tới sờ lui, lại không có tìm được thứ khác, nàng chưa từ bỏ ý định liền đem tay nhỏ luồn vào trong chăn còn lưu lại một chút hơi ấm của Dương Hạo Thiên.
- Ồ, đây là cái gì?
Dương Bối Nhi bỗng nhiên dừng lại động tác sờ loạn, sau đó đột nhiên đem chăn lật lên, một đôi mắt đẹp hiếu kỳ đánh giá một mảng nhỏ dính ướt trên chăn.
Nhìn thấy vết ẩm ướt kia, Dương Hạo Thiên không khỏi kêu to hỏng bét. Biết rõ tiểu muội rất thích ở trên giường mình xoay loạn, chính mình vì sao không nghĩ tới sớm thu dọn một chút? Một mảnh ẩm ướt không phải thứ khác, chính là dương tinh hắn bắn ra lúc đang ngủ, khi đó mặc dù có nội khố che chắn, thế nhưng bởi bắn quá nhiều, trên chăn cũng bị dính lên không ít.
Dương Hạo Thiên chưa kịp nghĩ ra biện pháp gì che đậy, Dương Bối Nhi đã bắt đầu triển khai ngiên cứu đối với một mảnh ẩm thấp kia. Ban đầu nàng vốn cho rằng ca ca là tiểu dầm, đang chuẩn bị cười nhạo một phen. Thế nhưng sau khi hiếu kỳ vươn ngón tay sờ soạng một hồi, lại phát hiện nơi đó nhơm nhớp, căn bản không phải nước tiểu, liền bắt đầu nghi ngờ: gia hỏa ưa thích nằm trong chăn ăn vặt này là đem một loại đồ uống nào đó làm dính lên chăn. Sau đó, nàng vậy mà nằm nhoài ở chỗ này, như giống mèo nhỏ dùng sức ngửi một cái.
- Mùi làm sao là lạ?
Dương Bối Nhi khẽ nhíu đôi mi thanh tú, tự nhủ, đồng thời duỗi ra một ngón tay ngọc như xuân hành sờ lên mảnh ẩm ướt nhơm nhớp này.
Lúc này cách thời gian Dương Hạo Thiên tỉnh lại đã rất lâu, dương tinh dính ở trên đó vốn là đã sớm nên thấm hết. Nhưng mà bởi vì trước đó hắn một mực không hề nhúc nhích, mà vừa nãy hắn lại bắn đến mức rất nhiều. Vì thế, chất lỏng kia không ngừng xuyên qua nội khối chảy tới trên chăn, cũng bởi vậy, sau khi Dương Bối Nhi dùng ngón tay bóp bóp mốt chút, vẫn là dính ra một giọt ở trên tay.
Dương Bối Nhi khẽ giơ lên tay nhỏ, lại đưa ngón tay đặt ở chóp mũi ngửi một cái, sau đó nha đầu tham ăn này vậy mà mở ra miệng nhỏ đem ngón tay đưa vào, nếm thử một hồi liền phiết miệng nhỏ nói:
- Làm sao mặn như vậy, huynh không phải thích ăn đồ ngọt sao?
Lúc này Dương Hạo Thiên nơi nào còn tâm tư trả lời vấn đề của muội muội. Ở thời khắc nàng đem ngón tay ngậm vào, hắn chỉ cảm thấy trong đầu như có một tiếng sét nổ vang, trong lúc nhất thời căn bản quên tất cả, trong đầu chỉ có một thanh âm đang không ngừng vang vọng: Nàng vậy mà ăn thứ đó của ta!
Vốn là, hành động của Dương Bối Nhi đối với người mờ mịt trong chuyện nam nữ như Dương Hạo Thiên mà nói, căn bản không tính là cái gì. Nếu như là hắn bình thường, sợ rằng còn có thể lấy chuyện này chế nhạo muội muội một phen. Thế nhưng cũng giống như trong giấc mơ đêm qua, tựa hồ có một loại bản năng nào đó bừng lên trong tiềm thức của hắn, cho hắn biết đây đến cùng là một chuyện kích thích cỡ nào.