Lăng Việt nhìn cô một hồi lâu, mới chậm rãi nhắm lại, anh cảm thấy mí của mình vô cùng mắt nặng nề, giọng nói khàn khàn miễn cưỡng phun ra hai chữ: "Không cần."
Mộc Tiểu Đồng nhìn Lăng Việt một cái, do dự mở miệng, nói: "Nhìn anh giống như là bị bệnh rất nghiêm trọng, có phải tối hôm qua anh gặp mưa nên phát sốt rồi không? Tôi nghĩ vẫn nên đi nói cho Thẩm quản gia biết, để ông ấy sắp xếp người chữa trị cho anh, như vậy anh mới mau khỏi được."
Một tay Lăng Việt giấu trong chăn nắm chặt ga giường, giống như là cực lực nhẫn nại cái gì đó, bỗng nhiên anh mở to mắt, ánh mắt sắc bén, thanh âm lạnh lẽo.
"Không cần!"
Ngữ khí kiên quyết, cường thế đến bức người.
Mộc Tiểu Đồng đột nhiên bị cái nhìn nóng nảy của anh làm cho giật nảy mình.
Cô hơi cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa, một ánh mắt quá mức sắc bén. Trong nhất thời, căn phòng liền trở về trạng thái yên tĩnh vốn có của nó. Rất nhanh, Mộc Tiểu Đồng đã quay người lại không có ý định đi ra khỏi phòng nữa.
Lăng Việt hung hăng nhìn chằm chằm vào cô, mãi đến khi cô đóng cửa phòng lại, thì lúc này anh mới thở dài một hơi.
"Bắt đầu từ bao giờ cô thích xen vào việc của người khác như vậy?" Lăng Việt mang theo chút trách cứ ngữ khí nhỏ giọng nói thầm, chỉ là anh hơi cong cong môi, cho thấy tâm tình của anh rõ ràng không tệ.
"Ai muốn xen vào việc của anh chứ!" Mà lúc này Mộc Tiểu Đồng đứng gần chỗ cửa phòng, vừa phàn nàn vừa bất mãn.
Loading...
Cô ngẩng đầu, khinh thường hướng cửa phòng ngủ hừ lạnh một tiếng, "Kì quái chính là kì quái, chúng tôi là người bình thường, thế nào cũng không có cách nào lý giải được của anh, tốt nhất là anh bệnh đến nằm mãi trên giường không dậy nổi đi, mất công ra ngoài lại gây họa cho người khác."
Nói thì nói vậy, Mộc Tiểu Đồng vẫn còn có chút do dự, ít ra cô cũng nên nói tình trạng sức khỏe của anh cho Tần Ngọc biết, nhưng chỉ một giây sau cô đã thay đổi quyết định, không để ý tới sống chết của anh nữa. Bởi vì vừa rồi anh hung hăng, phách lối với cô như thế chắc không có vấn đề gì đâu.