"Xem ra kiếm chiêu này còn chưa đến lúc thu chiêu, tại sao tiểu sư thúc lại dừng lại?"
Chỉ thấy Lý Tiên Duyên thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, thật sự là quá mệt mỏi.
"Chẳng lẽ tiểu sư thúc đã phát hiện ra ta rồi? Chắc chắn là vậy."
Trần Bình An chỉnh trang lại y phục, cung kính bưng khay đi tới.
Không còn sự oán trách như lúc đầu.
Giờ phút này trong lòng Trần Bình An, bắt đầu hiểu được dụng tâm lương khổ của tông chủ sư phụ.
"Sư phụ, ta yêu người!"
Trần Bình An mắt sáng như đuốc, đi tới từng bước từng bước.
Khi còn cách Lý Tiên Duyên khoảng mười mét, một luồng áp lực ập tới Trần Bình An.
Nguyên Anh hậu kỳ như hắn, vậy mà không thể tiến thêm nửa bước!
Loading...
Hắn kinh hoàng nhìn ánh sáng quanh thân Lý Tiên Duyên.
"Trời đất ơi!"
Đó là kiếm khí, kiếm khí vòng quanh thân, đây là cần có tu vi cao cỡ nào mới làm được.
Trần Bình An có cảm giác, bội kiếm của mình đang rung động.
Dường như cảm nhận được sự triệu hoán.
"Vạn Kiếm Quy Tông?"
"Vạn Kiếm Thần Phục?"
"Kiếm Lai?"
Hạt giống kiếm đạo trong cơ thể Trần Bình An bắt đầu rục rịch.
Quan sát kiếm khí toát ra từ người Lý Tiên Duyên.
Hắn ngộ ra!
Cẩn thận đặt khay xuống.
Trần Bình An ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Hắn đang tìm kiếm!
Tìm kiếm khí thế và cảm giác của Lý Tiên Duyên vừa rồi.
"Dung nhập người vào hoàn cảnh, dùng nhập kiếm vào người, nhân kiếm hợp nhất."
Hạt giống kiếm đạo trong đan điền của Trần Bình An đột nhiên nổ vỡ ra.
Như là trứng gà bóc vỏ, một quả cầu vàng tròn trĩnh, xuất hiện trong đan điền.
"Ông!~"
Một luồng kiếm ý kinh thiên và một luồng khí thế đột phá cảnh giới phát ra.
Nhưng lại không làm lay động cuồng phong lôi điện quanh thân Lý Tiên Duyên.
Trần Bình An mở mắt, Lý Tiên Duyên cũng mở mắt.
Khí thế tan biến, cuồng phong lôi điện cũng tan biến.
Lý Tiên Duyên quay đầu lại nhìn, không biết tiểu sư điệt này đã đến bên mình từ khi nào.
"Cẩu Thặng sư điệt, ngươi đến tìm ta có việc gì sao?"
Đây là tên trước khi nhập môn của Trần Bình An.
Trần Gia thôn, Trần Cẩu Thặng.
Bình thường Trần Bình An rất ghét cái tên này, nhưng giờ nghe từ miệng Lý Tiên Duyên nói ra.
Lại vô cùng thân thiết.
"Bịch!~" Trần Bình An quỳ xuống.
"Đệ tử dưới trướng tông chủ, Trần Bình An, bái kiến tiểu sư thúc."
"Cảm ơn tiểu sư thúc đã truyền thụ kiếm đạo."
Lý Tiên Duyên ngẩn người, truyền thụ kiếm đạo ư?
"Ta chỉ biểu diễn một chút, nào có chuyện truyền thụ?"
Trần Bình An ngẩn ra.
Tiểu sư thúc thật sự là thế ngoại cao nhân. Làm người hòa nhã, tốt bụng, chỉ tiện tay chỉ điểm hậu bối mà thôi, có gì đáng nói đâu?
Trần Bình An bình thường trở lại. Nếu cứ tiếp tục dây dưa, ngược lại càng tỏ ra mình quá khách sáo.
"Tiểu sư thúc, sư phụ bảo ta mang cơm đến, để ngài phải đợi lâu rồi."
Trần Bình An nâng khay, đưa tới trước mặt Lý Tiên Duyên.
"Ách..."
Thật ngại quá, cơm trên bát toàn là cát, món ăn không biết đã bị thổi bay mất lúc nào.
Đại đệ tử của Huyền Thiên Tông, vậy mà ngay cả cơm cũng không đưa cho ra hồn.
Trần Bình An kinh hoàng, lập tức quỳ xuống.
"Trần Bình An đáng chết, không hoàn thành nhiệm vụ tốt, xin tiểu sư thúc trách phạt."
Trần Bình An nghĩ đến địa vị của Lý Tiên Duyên trong tông môn, nếu Lý Tiên Duyên tức giận, danh hiệu đại đệ tử của mình chắc chắn sẽ bị tước đi.
Trần Bình An tưởng tượng mình bị thất sủng trước mặt sư phụ. Người tranh giành vị trí đại đệ tử với mình, đệ tử của nhị sư thúc Tô Thường Thanh sẽ thay thế mình, trở thành người dẫn đầu thế hệ trẻ. Mình sẽ bị đẩy vào lãnh cung, dần dần bị mọi người quên lãng, cô đơn đến già, chết trong đau khổ.
Trần Bình An lúc này kinh sợ đến mức không dám thở mạnh, sợ làm Lý Tiên Duyên không hài lòng.
Nhìn khay cơm, Lý Tiên Duyên cười khẽ.
"Cẩu Thặng, không sao, ta không đói, ta uống rượu là được rồi."
Nghe xong lời của Lý Tiên Duyên, Trần Bình An thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu sư thúc đúng là thế ngoại cao nhân, lại dễ dàng tha thứ cho lỗi lầm của mình. Sư phụ nói người có tu vi cao thường có lòng khoan dung lớn, thì ra là thật.
"Tiểu sư thúc, ngài cứ từ từ dùng, Trần Bình An không quấy rầy nữa."
Trần Bình An cúi người thật sâu.
"Ừ, Cẩu Thặng, tu luyện cho tốt, đừng học theo sư thúc."
Trần Bình An mắt rưng rưng, cắn chặt môi dưới, gật đầu thật mạnh.
Một đời thiên kiêu, xem như bị thuyết phục. Trong đầu hắn, chỉ còn lại nụ cười của tiểu sư thúc, làm cho người ta như tắm trong gió xuân, dào dạt trong hải dương ấm áp.
Trên đời sao lại có người tiên khí phiêu diêu đến thế!
Trần Bình An đi xuống vách đá Tư Quá Nhai.
Hắn lại có điều ngộ ra.
"Haha, một đời thiên kiêu, cũng chẳng là gì cả."
Hắn bắt đầu dần dần buông bỏ thân phận đại đệ tử, trở nên hiền hoà nho nhã.
"Đại sư huynh."
"Đại sư huynh."
"Đại sư huynh."
Vài đệ tử đi tới, cung kính chào hỏi Trần Bình An.