Trong tiểu viện ánh đèn mông lung, màn sương mỏng nhẹ
ngưng kết ở trên cành cây, trong đêm tối, gió nhẹ thổi qua, vang lên những
thanh âm rơi xuống mặt đất.
Bên
trong gian phòng, Hoa Ngạc hầu hạ chủ tử tắm rửa, cho đến khi nàng hoàn
toàn ổn thoả, mới để cho
Phượng Lan Dạ lên giường nghỉ ngơi, bản thân mình nằm trên giường êm ở phía
ngoài bình phong, nhưng vẫn chưa yên tâm nên hỏi một lần nữa: "Công chúa,
người không có chuyện gì sao?"
"Ừ,
Loading...
" Phượng Lan Dạ trả lời với nàng, biết nàng đang rất sợ.
Một
lát, lại nghe nàng nói nữa: "Công chúa, ta thật sợ hãi."
"Ngủ
đi, ta muốn ngủ."
Bên
ngoài có tiếng thở dài nhẹ nhàng, Phượng Lan Dạ mở to hai mắt, nhìn màn lụa hoa
văn trên đỉnh đầu, nhưng không có nhúc nhích, sao có thể ngủ được chứ, nàng
đang suy nghĩ đến một chuyện, cuối cùng là người nào bắn mủi tên kia, khiến cho
nàng tránh thoát được một kiếp, nếu không có mũi tên đó, chỉ sợ giờ phút này
nàng thân đã vùi lấp trong đại lao, bởi vì nếu nàng
dùng thuốc mê, những người đó nhất định sẽ kết tội nàng mưu đồ bất chính, giấu
diếm thuốc cấm, nhưng trong tình trạng lúc đó không thể không làm vậy, nếu
không sẽ mất đi cái mạng nhỏ, cho nên mũi tên đó thật tới quá kịp thời rồi,
nhưng đến tột cùng là người nào đang âm thầm bắn mũi tên giúp nàng, chẳng những
giúp nàng một mũi tên, còn có thể làm cho Tấn vương cùng Liệt Vương không cách
nào trừng trị hắn.
Linh
quang trong đầu Phượng Lan Dạ chợt lóe lên, chẳng lẽ kẻ ẩn náo đó cũng là người
trong hoàng thất?
Như vậy
thì hắn là ai đây? vì sao phải giúp nàng, nàng không nhớ rõ bản thân mình có
quen biết người nào trong hoàng thất của Thiên Vận hoàng triều, bỗng nhiên ánh
sáng trong đầu lóe lên, chẳng lẽ người nọ là Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp?
Suy
nghĩ tới lui đến nửa đêm, thì không chịu được cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Ngày
thứ hai, mọi người trong An Giáng thành, ai cũng biết những chuyện xảy ra đêm
hôm qua bên trong sòng bạc, đối với Tiểu công chúa của Vân Phượng quốc tràn
ngập sự tò mò, họ rối rít suy đoán nàng làm như thế nào để tránh thoát Mãnh Hổ
, trong lúc nhất thời, bên trong kinh thành rộng lớn, tửu lâu quán trà, chủ đề
nghị luận đều cũng là chuyện này, làm cho Phượng Lan Dạ trở thành một nhân vật
truyện kỳ tại An Giáng thành .
Mà tất
cả những thứ này, Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc không hề biết, các nàng vẫn an
phận đợi chờ ở trong sân trãi qua cuộc sống bình lặng của mình, không cùng
người ngoài tiếp xúc.
Sáng
sớm, tiểu Đồng liền tới gõ cửa, Hoa Ngạc biết đêm qua công chúa ngủ muộn, nên
đi nhanh ra phía ngoài để mở cửa, chỉ thấy tiểu Đồng hấp tấp xông vào,
thần thần bí bí mở miệng.
"Hoa
Ngạc, biết không? công chúa nhà các ngươi đã thành anh hùng rồi, hiện tại cả
An Giáng thành đang bàn luận về nàng đâu, nói nàng ở cùng hổ trong lồng sắt,
lất sinh mạng từ trong miệng hổ, còn có người ta nói nàng là tiên nhân hạ phàm
đấy?"
"Tiên
nhân hạ phạm, cùng ở chung với hổ, đây là ý gì?"
Hoa
Ngạc một chút cũng không hiểu được, chuyện buổi tối hôm qua, công chúa không có
nói cho nàng biết, nàng ấy luôn luôn không nói nhiều, chỉ nói không có chuyện
gì, sau đó thì nàng cũng không có hỏi nữa, bây giờ nghĩ lại, tối hôm qua, không
ngờ công chúa lại trải qua khảo nghiệm sinh tử lớn như vậy, trong hốc mắt của
Hoa Ngạc đã đầy tràn liễu nước mắt, nhưng không có chảy xuống.
"Hoa
Ngạc, ngươi làm sao vậy? Đừng thương tâm, hiện tại đã không có chuyện gì
rồi."
"Ừ,
chúng ta chỉ muốn bình an mà sống, tại sao lại gặp phải chuyện như vậy?"
Hoa
Ngạc không cam lòng mở miệng, công chúa chỉ
muốn trãi qua một cuộc sống bình yên, tại sao luôn gặp phải những chuyện này,
hiện tại mọi người đều biết chủ tử lợi hại như thế, chỉ sợ cuộc sống sau này
càng khó khăn hơn.
Hoa
Ngạc đang nghĩ đến nhập thần, thì Tiểu Đồng đã đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
"Ta muốn tới đây nói cho các ngươi biết một tiếng, ngươi cũng đừng phiền
não, không có chuyện gì không có chuyện gì, còn có công chúa nhà chúng ta mà,
công chúa nhất định sẽ trợ giúp các ngươi ."
"Ừ,
ta thay mặt công chúa cám ơn công chúa các ngươi."
Hoa
Ngạc vội vàng lên tiếng, đi tới đóng cửa để quay vào trong, thì binh một tiếng
bị văng đụng vào tường, ngửng đầu lên nhìn lại, thì ra là một người đã chặn lại
đường đi, tới vô ảnh đi vô tung, im hơi lặng tiếng, sắc mặt Hoa Ngạc chợt lóe
lên một cái, bất quá người này nàng biết .
"Kê
thị vệ, ngươi ở nơi này làm gì?"
Người
đến là thị vệ Kê Kiện cận thân của Sở Vương điện hạ, hắn mặt không chút thay
đổi nhíu mày kiếm một chút, lạnh lùng mở miệng.
"Chủ
tử chúng sẽ lập tức tới gặp Cửu công chúa."
"A,
Sở Vương muốn gặp công chúa chúng ta."
Hoa
Ngạc há miệng một chút, muốn nói cái gì đó, nhưng biết điều nên im lặng, nhận
mệnh đi vào trong phòng gọi chủ tử, nàng ấy còn đang ngủ sao? Buổi tối hôm qua
mặc dù nàng ấy nói mệt mỏi muốn ngủ, nhưng nàng biết công chúa không có ngủ,
chỉ là không biết công chúa phiền lòng chuyện gì, mà nàng cũng không có hỏi,
bởi vì có hỏi công chúa sẽ không nói cho nàng biết .
"Công
chúa, , Sở Vương điện hạ đã tới, muốn gặp người."
Người ở
trên giường giật mình, đôi mắt đột nhiên trợn to, ánh sáng lạnh từ nơi sâu kín
bắn ra, tích tụ thành một mảnh băng, khóe môi nhất câu lạnh lẽo cười.
"Hắn
tới đây làm gì?"
Mặc dù
ban đầu là hắn cứu nàng một mạng, nhưng chuyện xảy ra hôm qua, nàng không đặt
sự mang ơn ở trong lòng như trước nữa, người nam nhân này có lẽ từ đầu tới đuôi
đều đang lợi dụng nàng, đem nàng biến thành một con cờ, nhưng tối hôm qua hắn
rốt cuộc muốn làm gì? Muốn hại chết nàng sao?
Phượng
Lan Dạ vừa hỏi xong, cả người đã đứng dậy, Hoa Ngạc hầu hạ nàng, thu dọn rửa
mặt chảy đầu xong, thì mơ hồ nghe được phía bên ngoài có tiếng nói.
"Chủ
tử, các nàng sẽ lập tức ra ngay."
Quả
nhiên là Sở Vương Nam Cung Liệt đã tới, Phượng Lan Dạ không kiêu ngạo không
xiểm nịnh dẫn Hoa Ngạc đi ra ngoài.
Bên
trong phòng khách, Sở Vương Nam Cung Liệt hai tay chấp ở phía sau, đang đánh
giá cách bày trí trong khách sảnh, nghe được có tiếng bước chân liền quay đầu
nhìn lại, chỉ thấy ngũ quan lập thể của hắn rất rõ ràng, trên gương mặt góc cạnh
đó, mài kiếm khẽ nhíu, mang theo khí phách sắc bén, một thân cẩm y hoa lệ, càng
nổi bật lên khí thế của hắn, đáy mắt u ám khó hiểu như có điều suy nghĩ, thật
giống như nước biển cuồn cuộn dâng trào không liên tiếp.
Phượng
Lan Dạ chậm rãi thi lễ: "Tham kiến
Sở Vương."
"Đứng
lên đi."
Nam
Cung Liệt vung tay lên, trầm ổn nội liễm, nhìn một cái có thể thấy phong độ của
một vị đại tướng, hắn quay người ngồi vào vị trí chủ toạ trong phòng khách, đưa
ánh mắt nhìn ý bảo Phượng Lan Dạ ngồi xuống, phất tay lên để cho những người
trong phòng khách lui ra ngoài.
Hoa
Ngạc dâng trà xong, liền theo Kê Kiện cùng Kê Khang hai gã thủ hạ lui ra ngoài.
Bên
trong phòng khách, chỉ có Nam Cung Liệt cùng Phượng Lan Dạ hai người yên lặng
uống trà, trong không khí tràn ngập hương trà thoang thoảng.
Trên
trực giác Phượng Lan Dạ biết bản thân nên làm những gì, nghĩ thế liền đứng dậy,
nhàn nhạt mở miệng: "Không biết ngày hôm nay Sở Vương tới cửa là vì
chuyện gì?"
"Chuyện
lần trước Bổn vương nói với ngươi, ngươi đã suy xét kỹ chưa, thay ta ẩn nấp ở
bên người những hoàng tử khác, để biết được những tin tức có lợi, khi xong
chuyện, Bổn vương sẽ thả người của Vân Phượng quốc ra."
Phượng
Lan Dạ bình tĩnh nhìn người đang nói
chuyện, không có lộ ra bất cứ ý kiến gì, .
Tánh
mạng của những người đó không có quan hệ đến nàng, bây giờ ở bên trong An Giáng
thành, bản thân nàng giống như đang đi trên băng mỏng, chẳng lẽ chính là vì
phải bảo vệ những kẽ tộc nhân kia sao? Thật là buồn cười cực kỳ, bất quá nàng
tò mò, tối hôm qua hắn tại sao phải bắn mũi tên kia? Chẳng lẽ hắn thật sự không
nghĩ sẽ đưa nàng vào chỗ chết.
"Tối
hôm qua, Sở Vương vì sao phải bắn mủi tên kia?"
Nam
Cung Liệt thần sắc khẽ biến, không ngờ Phượng Lan Dạ lại hỏi đến chuyện này,
nên chầm chập mở miệng.
"Bổn
vương tin tưởng, cho dù Mãnh Hổ bị thương, ngươi cũng có biện pháp đối phó với
nó, một khi thành công, sẽ khơi lên hứng thú thật lớn với Tấn vương, như vậy
thì ngươi có thể ẩn núp bên người Tấn vương."
Phượng
Lan Dạ vẻ mặt biến đổi, thì ra hắn bắn mũi tên kia, là vì muốn làm cho Tấn
vương cảm thấy hứng thú đối với mình, nhưng chẳng lẽ hắn không biết, mũi tên
kia thiếu chút nữa lấy mạng của nàng? (TT: sax hắn biết thừa đấy chứ tên khốn
kiếp)
Lúc này
dù nói thêm cái gì nữa cũng không có ý nghĩa, Phượng Lan Dạ chợt nhớ tới một
chuyện.
Cá tính
của Sở Vương như vậy, có thật bởi vì một ý niệm nhân từ mà cứu nàng một mạng
hay không, nghĩ thế nàng không khỏi bật thốt lên.
"Ngày
đó thật sự là ngươi đã mở miệng cứu ta. . . . . ."