Bên trong gian phòng trang nhã, Nam CungTrác hướng về
phía Nam Cung Liệt cười đến
quyến rũ, âm khí tà mị mười phần.
"Là
ai lại dám bắn mũi tên của hoàng đệ thế?"
Lời của
hắn vừa rơi xuống, sớm đã có
thủ hạ từ đàng xa chạy đến bẩm báo.
Nam
Cung Trác vừa nghe, sắc mặt liền biến hóa, khóe môi nhếch lên rồi hạ xuống, nhẹ
Loading...
nhàng mở miệng: "Thì ra là
Thất hoàng đệ hôm nay cũng ở đây, Bổn vương còn tưởng rằng là ai đây? Ở Thiên
Vận đại khái cũng chỉ có hắn là không sợ hãi điều gì thôi."
Vương Nam Cung Liệt vừa nghe thế, liền biết kẻ bắn đi mũi tên của hắn là người
phương nào, Tề vương Nam Cung Diệp?
Lúc này
Phượng Lan Dạ đã bị mang tới, đang đứng
ở trước cửa nhã gian, trấn định mở
miệng: "Tấn vương điện hạ chẳng lẻ đã quên chuyện đánh cược sao?"
Lời vừa
nói ra, kia Trầm Thanh Ế đã sớm ôm bắp đùi của Tấn vương điện hạ, kêu khóc lên:
"Vương gia, ta không đi, ta không đi, con hổ đó nó sẽ ăn ta, nó sẽ ăn ta,
nữ nhân này là một yêu quái, nàng là yêu quái, con hổ kia không ăn nàng, nhưng
sẽ ăn ta."
Trầm
Thanh Ế sắc mặt trắng bệch, liều mạng lắc đầu, vẻ quyến rũ rực rỡ lúc trước đã
không còn nữa, đầu tóc đen xốc xếch, nước mắt nước mũi dính trên gương mặt,
thật đúng là muốn bao nhiêu nhếch nhác thì có bấy nhiêu nhếch nhác.
Nhưng
mà Tấn vương Nam Cung Trác luôn luôn xem nữ nhân như y phục, huống chi bản thân
mình đã nói ra lời hứa, sau có thể lật lọng, vì vậy hắn vung tay lên, lập tức
có hai thủ hạ đem Trầm Thanh Ế kéo đi ra ngoài.
Nữ nhân
này một đường bị mang đi, dọc đường không ngừng cầu khẩn, đau khổ vùng vẫy,
thật giống như áp giải nàng đi lên đoạn đầu đài.
"Cứu
ta a, cứu ta a, ta không muốn chết, ta không muốn chết."
Sòng
bạc một lần nữa an tĩnh lại, những người này đều biết Trầm Thanh Ế vẫn là người
của Tấn vương điện hạ, Tấn vương thật sự muốn đem nữ nhân này đưa vào hổ lung
hay sao? Thật là đầy đủ oán hận.
Mọi
người rối rít suy đoán, rồi lại rối rít nghị luận, lúc này Trầm Thanh Ế hận
không thể đem mình vì hoảng sợ mà chết đi, hoặc ngất đi, còn tỉnh táo mà bị
Mãnh Hổ ăn, chỉ nghĩ đến đây thôi, nàng liền đau đến không muốn sống nữa, đồng
thời cũng vô cùng hối hận vì đã trêu chọc nữ nhân kia, nàng ta là ma quỷ, ác
ma, yêu quái, nàng không nên đấu với nàng ta.
Nhưng
mà càng sợ hãi, thì bản thân hết lần này tới lần khác lại rất thanh tỉnh, Trầm
Thanh Ế rõ ràng cảm giác được bản thân mình sắp ngất xỉu, nhưng ý thức vẫn rất
rõ ràng, nàng cầu khẩn kêu gào, nhưng không biết họ là hạng người gì lại không
có một chút nào để ý tới nàng, trong ánh mắt của bọn họ có thương hại, có đồng
tình, nhưng cũng không có bất cứ người nào vì nàng mà cầu tình.
Ở bên
trong lồng sắt, Mãnh Hổ lắc lư qua lại, thỉnh thoảng nó còn gầm thét, không còn
an tĩnh giống như lúc trước, giờ phút này nhìn nó càng thêm cuồng bạo hơn so
với lúc mới thả ra, thỉnh thoảng còn run run lông bờm, ngửa mặt lên trời rống
lên chấn động, ngay vào lúc này, Trầm Thanh Ế nửa chết nửa sống lại bị ném vào,
cửa sắt trong nháy mắt bị đóng lại.
Mãnh Hổ
nhảy cao lên, chân trước liền đè thân hình đau khổ giãy dụa của
Trầm Thanh Ế xuống, miệng to như chậu máu nhắm ngay cánh tay của Trầm Thanh Ế
cắn xuống, một mảng thịt lớn nháy mắt bị xé xuống, lộ ra mảnh xương màu trắng,
bên trong sòng bạc, có rất nhiều người không dám nhìn, đều quay đầu nhìn về nơi
khác, tuy nói rằng trước giờ tập mãi đã thành thói quen rồi, nhưng khi nhìn
đến một đầu thú dữ đang ăn thịt người, đều cảm thấy kinh sợ.
Lần này
trong trò đánh cược thú, so sánh với bất kỳ lần nào đều kinh tâm động phách
hơn, bởi vì không phải là hạ nhân của vong quốc nô như bình thường, mà là hai
nữ tử yếu đuối.
Trong
lồng sắt, Trầm Thanh Ế đã đau đến ngất đi, khi tất cả mọi người đều cho là nàng
chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, thì không biết vì sao Tấn vương Nam
Cung Trác đã lắp tên vào cung bắn, ba phát bắn đủ ba mũi tên, một mủi tên nhắm
ngay cổ họng Mãnh Hổ, hai mũi tên còn lại nhắm ngay mắt hổ, sưu sưu sưu ba
tiếng bay qua, chỉ thấy con hổ vằn lúc trước uy phong, phịch một tiếng té ở bên
trong lồng sắt, phát ra một tiếng rống lên thật lớn.
Hành
động lần này cũng không phải vì Nam Cung Trác đau lòng Trầm Thanh Ế, mà bởi vì
đường đường nữ nhân của Tấn vương sau có thể để cho mãnh hổ ăn thịt, cho dù là
y phục, cũng chỉ có hắn mới có tư cách quyết định sinh mệnh của nàng.
thanh
âm lạnh lùng trầm thấp của Nam Cung Trác vang lên: "Mộ Thanh, lập tức đưa
nàng đi xem đại phu."
"Dạ,
Vương gia."
Thanh lập tức lĩnh mệnh lui ra, bên trong sòng bạc, dòng người từ từ giải
tán, khi bước qua bọn họ, thỉnh thoảng còn có người chỉ chõ, phần lớn là nhằm
vào Phượng Lan Dạ , chuyện tối nay đối với bọn họ mà nói là một kỳ tích, ai mà
nghĩ tới một tiểu nha đầu mười hai tuổi có thể cùng hổ ở chung, lại dễ dàng
bước ra khỏi miệng hổ.
Phượng
Lan Dạ nhìn hết thảy sự việc trước mắt, rồi lạnh lùng nhếch môi: "Tấn
vương điện hạ, ta đã có thể trở về hay không?"
"Được
" Nam Cung Trác gật đầu một cái, rồi quay qua phân phó một gã thủ hạ khác:
"Mộ Trừng, lập tức mang hai nghìn hai ngân
phiếu ra đây, đưa Cửu công chúa trở về."
"Dạ,
Vương gia."
Trừng lĩnh mệnh đưa Phượng Lan Dạ trở về, từ đầu cho đến cuối, Phượng Lan Dạ
cũng không có nhìn Sở Vương Nam Cung Liệt một cái nào, bởi vì lúc trước mũi tên
lúc đầu là do nam nhân này bắn ra, đối với việc vì sao hắn phải bắn mũi tên
này, lòng nàng thấy lạnh lẽokhông thể giải thích được? Mắt thấy đã sắp đi ra
khỏi sòng bạc, Phượng Lan Dạ quay đầu, mâu quang như có như không chuyển hướng
về hướng mũi tên lạ bắn ra, người bắn mũi tên đó rốt cục là ai đây?
Phía
ngoài sòng bạc, sóng người đã tản đi.
Phượng
Lan Dạ cảm thấy dưới chân loạng choạng, quanh thân đầy mồ hôi lạnh, ở trong đêm
lạnh lẽo, nàng không tự chủ được nhẹ run rẫy một chút.
Chợt có
một chiếc xe ngựa xa hoa từ đàng xa chạy nhanh tới, liêm cửa bị hất lên, liền
có người từ trên xe ngựa nhảy xuống, thì ra là Kim Xương quốc Tam
công chúa Tư Mã Vụ Tiễn, theo sát phía sau nàng có một gã nam tử bước xuống, là
thuộc hạ Văn lang của nàng, ngoài ra còn có một nam tử quý khí bức người , ôn
nhuận như ngọc, thanh tú duyên dáng, mặc dù trong đêm tối, nhưng cũng có thể
nhìn ra phong tư bất phàm của hắn, người này chẳng lẽ là Lục hoàng tử An vương
gia, ý niệm này vừa thoáng qua Phượng Lan Dạ liền cung kính thi lễ.
"Tham
kiến An vương điện hạ."
Người
quả nhiên là An vương Nam Cung Quân, hắn hơi nhướng lông mày, vẻ mặt bình tĩnh
đánh giá Phượng Lan Dạ một cái, gật đầu ý bảo nàng đứng lên.
Tư Mã
Vụ Tiễn đã sớm chạy tới, ôm cổ Phượng Lan Dạ.
"Ngươi
không sao chớ, không có sao chứ."
Lời nói
ấm áp, mềm mại quan tâm, còn có cái ôm nong nóng, Phượng Lan Dạ thoáng một cái
như bị hòa tan, ngồi phịch ở trong lòng Tư Mã Vụ Tiễn không có nhúc nhích, chỉ
im lặng lắc đầu, rồi nhẹ nhàng mở miệng: "Ta không sao rồi, ta không
sao."
"Không
có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi, chúng ta trở về đi
thôi, Hoa Ngạc rất là sợ hãi, nếu ngươi không trở về, nàng ta sẽ điên
mất."
"Ừ,
Phượng
Lan Dạ gật đầu, bị Tư Mã Vụ Tiễn nắm tay đi về phía xe ngựa, phía sau Mộ Trừng
không nhịn được kêu lên: "Cửu công chúa, hai nghìn hai tiền thưởng của
ngươi."
Nói
xong liền cầm hai nghìn hai ngân phiếu đưa tới trước mặt Phượng Lan Dạ, cung
kính dâng lên.
Khuya
hôm nay, nha đầu này đã vì sòng bạc thắng được một số lớn tiền tài, món tiền
này chỉ là một chút lợi rất nhỏ.
Phượng
Lan Dạ cũng không khách khí, đưa tay lên nhận lấy, hai nghìn hai ngân phiếu này
là nàng nên có, số tiền này là nàng lấy mạng để đặt cược, không phải là tiền
không rõ ràng.
Bất quá
ngược lại với vẻ thản nhiên của nàng, thì An vương Nam Cung Quân cùng Tư Mã Vụ
Tiễn quả nhiên bị dọa.
"Phượng
muội muội, ngươi nói ngươi đã ở trong lồng sắt cùng con hổ qua một nén hương
sao?"
Phượng
Lan Dạ nhẹ gật đầu, cũng không có nói
thêm cái gì, bước trước lên xe ngựa, Tư Mã Vụ Tiễn sững sờ đi theo
nàng lên xe, những thứmãnh thú kia nàng có biết,
bọn nó vừa bị đánh vừa chịu đói, nên khi người bình thường đi vào, chỉ có thể
bị thương nặng hoặc bị cắn đến chế, rất ít người có thể hoàn hảo vô khuyết tiêu
sái mà đi ra ngoài, nhưng Phượng muội muội một chút tổn hại cũng
không có, nàng ta thật không phải người bình thường a, Tư Mã Vụ Tiễn than nhẹ
một tiếng, bên ngoài xe ngựa, đôi mắt của An vương Nam Cung Quân con
ngươi chợt lóe lên, nhìn con đường lúc sáng lúc tối mà họ đang đi.
Xe ngựa
đem Phượng Lan Dạ đưa đến ngoài cửa viện, Hoa Ngạc tội nghiệp đang ngồi dựa ở
trên cửa, không có chút sức lực nào, bộ dạng nửa chết nửa sống, vừa nhìn thấy
công chúa từ trên xe ngựa bước xuống, đã sớm chạy tới, lôi kéo nàng vừa khóc
vừa nhảy .
"Công
chúa, người không có chuyện gì sao? Người không có chuyện gì thật sự là quá
tốt, ta sắp bị hù chết, nếu như người có chuyện gì không hay xảy ra, ta cũng
không sống nữa"
"Không
có chuyện gì, không có chuyện gì, chúng ta vào đi thôi."
Lúc
này, Tư Mã Vụ Tiễn cũng từ trên xe ngựa bước xuống, nhưng An vương cũng không
có lộ diện, Tư Mã Vụ Tiễn cùng hắn nói hai câu, thì xe ngựa liền chạy đi, trước
cửa viện, Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên nhìn Tư Mã Vụ Tiễn: "Cám ơn
ngươi."
Mặc dù
nàng ta không có giúp được cái gì, nhưng ít nhất trong nháy mắt mới vừa rồi, đã
làm cho nàng cảm nhận được sự ấm áp, kiếp trước, nàng chỉ cầu mong, trong lúc
nàng cần, thì có một người có thể cho nàng một chút ấm áp, chỉ một chút xíu
thôi, hiện tại nàng rốt cục đã cảm nhận được, cho nên càng phải quý trọng tình
nghĩa giữa nàng và Tư Mã Vụ Tiễn.
"Không
có chuyện gì, Hoa Ngạc sớm một chút hầu hạ chủ tử ngươi đi nghỉ ngơi, nàng nhất
định đã mệt muốn chết rồi."
"Ừ,
cám ơn Tam công chúa."
Hoa
Ngạc vội vàng nói cám ơn, vươn tay dìu Phượng Lan Dạ đi vào sân. . . . . .