Ông!
Huyết quang lạnh thấu xương, chém tận giết tuyệt, khi bàn tay Diệp Hiên vũ động, ánh đao cực kỳ đáng sợ trảm phá hư không, chỉ thấy trong phòng chữ Nhất truyền đến từng tiếng hét thảm của Bắc Xuyên bang chúng.
Mưa máu phiêu tán rơi xuống, tay cụt chân cụt, qua hơn mười giây, âm thanh kêu rên dần dần dừng lại, cả căn phong tĩnh mịch không một tiếng động, tựa như hóa thành tu la đồ tràng, cụt tay cụt chân trên đất hòa lẫn mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập toàn bộ không gian.
- Mùi máu, thật có chút hoài niệm.
Diệp Hiên giãn ra hai cánh tay, trên mặt hiện ra có chút say mê.
Bỗng nhiên mở mắt, Diệp Hiên nhìn lại góc phòng, chỉ thấy Hổ ca xụi lơ trên mặt đất, đáy quần dính đầy nước tiểu, cương đao trong tay sớm đã không biết quăng đi đâu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên hiện ra sự sợ hãi vô tận.
- Mày... Mày không phải người... Không phải người...
Hổ ca vãi cả linh hồn, trong miệng lẩm bẩm tự nói, thật giống như bị Diệp Hiên dọa sợ.
- Người như con kiến hôi, không biết thiên uy, ngươi có thể đi chết.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, nâng lên bàn tay trong suốt, thuận tay vỗ tới Hổ ca.
Loading...
- Không được... Tôi không muốn chết...
Đáng tiếc, không đợi Hổ ca lên tiếng khẩn cầu, Diệp Hiên đứng xa xa hướng về phía hắn đánh ra một chưởng, cả người hắn trực tiếp nổ tung thành cặn bã, triệt để biến mất ở cái thế gian này.
Hờ hững xoay người, bình tĩnh rời khỏi, Diệp Hiên tựa như làm một chuyện rất tùy ý, mà ở bên ngoài, đám nam thanh nữ tú đang quẫy dưới nền nhạc điện tử nặng ở bên ngoài không biết phòng chữ Nhất của Hổ ca đã sớm hóa thành một tu la đồ tràng.
Huyết hải thương thiên, bạch cốt chất đầy hai bờ sông, một người, một con đường, Diệp Hiên cô đơn đi qua, không một ngọn gió làm bạn, không một sinh linh kế bên, trong huyết hải vô tận ở sau người, hàng nghìn hàng vạn huyết hồn khóc thảm, hắn đạp trên Bạch Cốt Vương Tọa cuối cùng, nhìn Thiên Môn nơi xa phía trước, màu sắc trong mắt cô tịch càng thêm trầm trọng.
Trên Bạch Cốt Vương Tọa, Diệp Hiên yên tĩnh ngồi đó, bên cạnh có một bóng mờ đứng yên ở bên.
- Ta không bỏ được một việc, không bỏ được một số người.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
- Ở con đường thông thiên trước mặt, không có thứ gì là không bỏ xuống được.
Hư ảnh đạo.
- Nhưng ta hết lần này tới lần khác không bỏ xuống được.
Diệp Hiên nói.
Khí tức hư ảnh cứng lại, phất tay phấp phới thời gian, một quả cầu ánh sáng di chuyển hiện ra, trực tiếp dung nhập ngay trong óc Diệp Hiên.
- Ừ!
Kêu đau một tiếng thốt ra từ trong miệng Diệp Hiên, trong ánh mắt chuyển hiện màu sắc thống khổ.
- Vạn trượng hồng trần, truỵ lạc đạo tâm, nếu ngươi trở về nhân gian, chịu đủ nỗi khổ thất tình lục dục, lúc này ngươi đã cảm giác được đau nhức, ngươi còn muốn trở về sao?
Hư ảnh khẽ thở dài.
- Kỳ thực, thế giới này không có gì chuyện là không bỏ xuống được, đau nhức, ngươi dĩ nhiên sẽ bỏ xuống.
Hư ảnh trầm giọng nói.
Diệp Hiên bỗng nhiên mỉm cười, chưởng chỉ huyễn hóa thời gian, một quả cầu ánh sáng lần nữa di chuyển hiện mà ra, dung nhập ngoài ngay trong óc, chỉ là lúc này đây, Diệp Hiên lại không có màu sắc đau khổ.
- Không đau sao?
Hư ảnh kinh ngạc nói.
Diệp Hiên mỉm cười nói:
- Đau nhức!
Hư ảnh không hiểu nói:
- Vì sao không buông tay?
- Bởi vì, ta biết có người đang chờ ta trở về..
Nói xong, Diệp Hiên đi xuống Bạch Cốt Vương Tọa, trở về phía cánh cửa nhân gian.
Nhìn Diệp Hiên càng lúc càng xa, khí tức hư ảnh hỗn loạn, bỗng nhiên gầm hét lên:
- Diệp Hiên, nếu ngươi trở về nhân gian, có thể sẽ vĩnh viễn đọa lạc vào hồng trần, lẽ nào ngươi thật muốn vì những thứ phàm nhân ngu muội kia, buông tha con đường thông thiên trong truyền thuyết?
Đáng tiếc, cho dù hư ảnh gào thét như thế nào, Diệp Hiên cũng đã biến mất ở trong mắt hắn.
- Lẽ nào, thực sự là ta đã sai lầm rồi hay sao?
Hư ảnh lẩm bẩm.
...
Gió tuyết rơi khắp nơi, ánh trăng sáng tỏ, Diệp Hiên theo trong suy nghĩ quay lại, hắn nhìn phương hướng núi Đoạn Tràng, hai tròng mắt hiện lên một luồng đau khổ, bởi vì hắn đang đứng giữa người thân và con đường thông thiên.
Diệp Hiên tự hỏi, mình thật cam tâm sao?
Không cam, thật sự rất không cam, đây là đáp án của Diệp Hiên.
Trong sinh tử bồi hồi, theo trong tịch diệt sống lại, không có ai càng hiểu rõ ý nghĩa khai sinh hơn so với Diệp Hiên, đối mặt con đường thông thiên trong truyền thuyết kia, thọ cùng trời đất, bất tử bất diệt, đây chính là thứ mà Diệp Hiên mong muốn.
Có thể hư ảnh nói rất đúng, vạn trượng hồng trần, thất tình lục dục đa dạng, người và chuyện Diệp Hiên quan tâm trăm năm sau, chẳng qua chỉ là một luồng khói bụi.
Chỉ là, Diệp Hiên không bỏ xuống được, hắn thật sự không bỏ xuống được, bởi vì hắn là người, một người sống sờ sờ, mà không phải là tiên thần vô tình truyền thuyết kia.
Tản ra tâm trạng lo lắng, Diệp Hiên cũng đã xuất hiện ở trước cửa nhà.
Đi vào trong nhà, Diệp Linh Nhi si ngốc ngây người ngồi trước bàn cơm, Diệp mẫu ngồi ở một bên đang nói cái gì đó với Diệp Linh Nhi.
- Mẹ, chúng ta ăn cơm thôi.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
Lúc này đây, Diệp Linh Nhi không có trốn Diệp Hiên nữa, mà là lẳng lặng ăn cơm, chỉ là ở bàn ăn, bất cứ lúc nào Diệp Linh Nhi cũng liếc qua nhìn lén Diệp Hiên, trong mắt có đầy sự nghi hoặc.
Diệp mẫu thì lại gắp thức ăn cho con gái, trên mặt có sự thỏa mãn, thời gian cơm tối trôi qua rất nhanh, Diệp mẫu thuận tay mở chiếc ti vi cũ kỹ, một đoạn phóng sự được mở lên.
- Mọi người khỏe không, tôi là phóng viên Hác Tĩnh, hiện tại tôi đang ở cửa quán bar Dạ Sắc, Huyền Kính Ti (*) đã tới hiện trường án mạng, hiện tại để cho chúng tôi tới phỏng vấn cảnh sát Liễu....
[*Những tên tổ chức mình sẽ giữ như nguyên tác không thay đổi, đây tương đương với sở cảnh sát.]
Trong ti vi truyền ra đoạn âm thanh này, Diệp Linh Nhi lại ngẩn mặt ra, trong nháy mắt cô nhìn lại ti vi, Diệp Hiên thì nhíu mày lên, chỉ là sắc mặt cũng không thay đổi quá nhiều, bưng ly trà lên uống một hớp.
- Cảnh sát Liễu, xin hỏi quán bar Dạ Sắc đã chết bao nhiêu người, hiện tại đã bắt được hung thủ chưa?
Phóng viên đem Micro đưa tới trước người Liễu Quân Điệp.