Vừa rồi đối với Diệp Hiên, Hổ ca chỉ xem đối phương như một người bình thường mà đối đãi, nhưng khi Diệp Hiên không ngừng đi về phía hắn, một cỗ áp lực khổng lồ từ bên ngoài đập vào mặt, cả người hắn căng thẳng, từng cơn ớn lạnh dâng lên từ trong cốt tủy.
Giống như trong lòng đang có âm thanh nói cho hắn biết, người đang đi về phía hắn chính là một nhân vật cực kỳ kinh khủng, có lẽ sẽ lấy tính mạng của hắn.
Hổ ca tin tưởng loại cảm giác này, bởi vì mỗi khi hắn đang ở trong hiểm cảnh, loại cảm giác này cho tới bây giờ đều không sai lầm qua, cũng nguyên nhân này mấy lần cứu tính mệnh hắn.
Đáng tiếc, Diệp Hiên vẫn không thèm trả lời, khi hắn đi tới trước người Hổ ca, cũng không có liếc mắt nhìn đối phương, trực tiếp kéo cánh tay nhỏ bé của Diệp Linh Nhi, đi ra ngoài phòng.
Một màn như thế, làm cho Diệp Linh Nhi rất mờ mịt, cô mặc cho Diệp Hiên lôi kéo tay cô đi ra phía ngoài, từ đầu đến cuối cũng không có phục hồi tinh thần lại.
Mà thủ hạ Hổ ca càng kinh ngạc, trong tay đang cầm cương đao, càng muốn đuổi theo Diệp Hiên, cũng không chờ bọn hắn có hành động, trong miệng Hổ ca truyền đến một tiếng quát lớn, trực tiếp làm cho bước chân của bọn họ dừng lại.
- Đừng đuổi, làm cho hắn đi.
Giòn Hổ ca khẽ run, cái trán đều là mồ hôi lạnh, nhìn về phía bóng lưng Diệp Hiên dần biến mất, trong mắt hiện ra vẻ hoảng sợ vô tận.
Khủng bố, quá kinh khủng, khí thế của người này dường như đều mạnh hơn so với bang chủ.
Tâm thần Hổ ca xao động, trong lòng không ngừng hiện lên suy nghĩ như thế này.
Loading...
Bên ngoài quán bar Dạ Sắc.
Một hồi gió rét thổi tới, cũng để cho Diệp Linh Nhi từ trong kinh ngạc tỉnh dậy, cô trong nháy mắt rút tay ra khỏi bàn tay của Diệp Hiên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên hiện lên vẻ cực kỳ phức tạp.
- Mẹ ở nhà chờ em, em trước trở về nhà đi.
Âm thanh Diệp Hiên bình tĩnh, trực tiếp cởi áo khoác xuống, khoác lên người Diệp Linh Nhi, thuận tay gọi một chiếc taxi, cũng không để ý Diệp Linh Nhi có nguyện ý hay không, trực tiếp ấn vào trong xe, ra tay hơi có chút bạo lực.
Lúc này, nhìn Diệp Hiên ngoài xe, Diệp Linh Nhi mím chặt đôi môi, trong mắt có do dự, sau đó dường như hạ quyết tâm, cô run rẩy nhỏ bé nói:
- Anh... Anh không trở về nhà sao?
- Anh còn chuyện muốn làm.
Diệp Hiên bình tĩnh đáp.
Taxi rất nhanh nổ máy, chở Diệp Linh Nhi đi về nhà, cho đến taxi biến mất ở trong mắt, một nụ cười tàn khốc hiện ra trên khóe miệng Diệp Hiên.
Gió tuyết che trời, gió lạnh gào thét, khí trời lúc đầu quang đãng chợt dần âm trầm, mà Diệp Hiên xoay người, lần nữa đi trở về quán bar Dạ Sắc.
Quán bar Dạ Sắc.
Tiếng nhạc điện tử mạnh điếc tai, thanh niên nam nữ điên cuồng nhảy múa, bọn họ ai cũng không biết, tối nay sẽ là một hồi huyết sắc thịnh yến (*).
[*Bữa tiệc đầy máu]
Trong phòng hạng Nhất.
Hổ ca không ngừng đổ rượu vào trong miệng, Diệp Hiên vừa rồi quả thật khiến cho hắn kinh sợ, mà thẻ giữa đài thiếu nữ càngm cho ngoài toàn bộ đánh đuổi, chỉ còn hắn hơn mười danh thủ hạ ở bên.
- Hổ ca, tiểu tử vừa rồi là ai, vì sao thả hắn rời đi?
Một gã đàn em nghi vấn hỏi.
- Đúng vậy Hổ ca, nếu không phải anh bảo chúng em đừng động, các anh em sớm đã làm thịt hắn.
Một tên đàn em khác nói theo.
Nghe đám đàn em lớn lối lên tiếng, Hổ ca chậm rãi lắc đầu, nói:
- Đám nhãi con như tụi mày thì biết cái gì, người tuổi trẻ kia vừa rồi tuyệt đối không đơn giản.
Nói đến đây, Hổ ca hạ thấp giòn nói, ánh mắt có chút hung ác nham hiểm, tiếp tục nói:
- Tuy người này không đơn giản, nhưng cả thành phố Giang Nam này còn không có người nào mà Bắc Xuyên bang chúng ta không được dám đắc tội, tra cho tao, tra một chút xem tiểu tử này rốt cuộc là có phải anh trai của Diệp Linh Nhi hay không, hắn đến tột cùng có lai lịch ra sao.
Đông —— đông —— Đùng!
Như một tiếng trống trận sát sinh đang gióng lên, lại tựa như vô tận oan hồn đang kêu rên, từng tiếng bước chân nặng nề truyền đến, một đạo thân ảnh cô đơn lặng yên xuất hiện ở bên trong phòng hạng Nhất hào.
- Không cần tra, bởi vì các ngươi đều phải chết.
Hai mắt Diệp Hiên tràn ngập màu máu, âm thanh tựa như chuông thu vong hồn đang gõ, hắn tựa như ngửi được mùi máu tươi, cả người thay đổi càng thêm siêu trần thoát tục.
Diệp Hiên đột nhiên xuất hiện trực tiếp làm cho Hổ ca trợn tròn hai mắt, làm sao hắn cũng không ngờ, đối phương dĩ nhiên đi mà quay lại.
- Làm thịt hắn!
Mặt sắc Hổ ca âm hàn, hắn cũng sẽ không nói nhảm, đối phương dám trở về, hiển nhiên tuyệt không phải hiền lành, nói thêm gì nữa đều là lời nói nhảm, chỉ là làm điều thừa.
Theo Hổ ca vừa dứt lời, hơn mười tên đàn em rút cương đao ra, tất cả đều vọt tới Diệp Hiên, xem tư thế, thật muốn loạn đao chém chết Diệp Hiên tại chỗ.
- Mẹ nó chứ, thằng chó chết này, đi chết đi!
Một thanh niên to con có hình xăm thanh lang (sói lam) bổ tới một đao, chỉ là không chờ hắn lao tới người trước Diệp Hiên, cả người giật mình tại chỗ, Khai Sơn Đao trong tay hắn đang giơ giữa không trung rớt xuống đất.
- A!
Hơn mười tiếng thét chói tai sợ hãi vang lên từ trong miệng đám đàn em, lúc đầu chạy nhanh về phía Diệp Hiên, giờ nhanh chóng chật vật lui lại, bọn họ nhìn thấy tràng cảnh cực kỳ khủng bố.
Thanh niên xăm hình thanh lang từ đầu đến chân thật giống như bị người bổ ra một đao, cả người chia thành hai đoạn, số lượng lớn máu tươi không ngừng phun ra từ bên trong hai phần thi thể, tràng cảnh kinh khủng kia để người ta sợ đến vỡ mật.
Đám bang chúng Bắc Xuyên bang, ai không phải dân xã hội, còn có mấy người từng tự tay giết người, mặc dù bọn họ cực kỳ hung ác độc địa, nhưng vẫn chưa gặp qua một màn kinh khủng như vậy?
- Chuyện này... Người nọ là ma quỷ.
Một thanh niên hoảng sợ kêu to, hắn muốn chạy trốn ra khỏi nơi đây, nhưng cửa phòng bị Diệp Hiên ngăn chặn, điều này làm cho trong mắt hắn hiện ra vẻ tuyệt vọng.
- Hôm nay các ngươi đều phải chết.
Diệp Hiên tàn khốc mỉm cười, bàn tay của hắn trong suốt như ngọc, nhưng lại đang chậm rãi phát sáng, đó là ánh sáng màu máu, càng là ánh sáng sát sinh.