Lúc này Hồ Tiểu Thiên mới nghe được từ bên ngoài một trận hỗn loạn, rồi tiếp đó là tiếng bước chân dồn dập, không bao lâu sau thì có người gõ cửa. Chỉ sau khi tiếng đập cửa vang lên, Mộ Dung Phi Yên mới ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, đó là làm sao mới có thể giải thích chuyện cô nam quả nữ hai người bọn họ đang ở chung một phòng đây. Người không biết bọn họ thì cũng coi như thôi, thế nhưng bốn gia đinh của tên kia.... ôi... trời ơi......, mình tại sao lại hồ đồ như vậy chứ? Rõ ràng cứ kệ cho thằng này đi theo vào phòng. Trong sạch của ta, thanh danh của ta, cái này... chẳng phải là muốn xong hết rồi sao? Cô ra hiệu cho Hồ Tiểu Thiên đến đằng sau màn che trốn đi, ấy thế mà cái thằng này lại thờ ơ. Sau khi nghe được tiếng đập cửa, còn dùng sức trừng lớn hai mắt, ra hiệu cho cô đi mở cửa.
Mộ Dung Phi Yên cắn cắn bờ môi, chuyện cũng đã đến nước này rồi, chỉ có thể thuận theo tự nhiên vậy! Cô đi đến trước then cài cửa rồi kéo ra, đứng ở bên ngoài là hơn mười tên thị vệ, bọn hắn lớn tiếng nói: "Đi ra, tất cả đều đi ra!"
Mộ Dung Phi Yên nói: "Đã quá nửa đêm rồi, sao còn đến phá giấc ngủ người ta?"
Một gã thị vệ nói: "Có phi tặc lẻn vào, tất cả đều ra ngoài, cần phải điều tra triệt để!"
Hồ Tiểu Thiên cũng đi ra ngoài, y và Mộ Dung Phi Yên một trước một sau tiến vào trong sân. Lúc này y mới phát hiện, trên người Mộ Dung Phi Yên đã nhiều hơn một tấm áo choàng màu đỏ thẫm. Liệu có phải là vì che giấu vết rách trên quần áo của cô lúc vừa rồi?
Bốn gã gia đinh cũng vừa ngáp ngủ vừa chạy ra, vừa rồi phát hiện Hồ Tiểu Thiên không có mặt trong phòng, mấy người đã hết sức kinh hoảng, thế mà mới ra ngoài một cái đã thấy ngay y cùng Mộ Dung Phi Yên cùng một chỗ. Trong nội tâm mấy người lập tức hiểu ra, thiếu gia dù sao cũng là thiếu gia ah, cái bổn sự tán gái này quả không phải để trưng cho đẹp, mới ngày đầu tiên khởi hành đã cua được mỹ nữ rồi. Lương Đại Tráng nhếch miệng nhìn qua Mộ Dung Phi Yên, trong lòng thì thầm nhủ, cô nàng Mộ Dung Phi Yên này bình thường giả trang giống như liệt nữ trinh tiết vậy (*cô gái trong trắng ^-^), thế mà mới được nửa ngày đã sớm cùng thiếu gia nhà ta chân trong chân ngoài, một phòng cũng đã ở cùng nhau rồi. Khó trách thiếu gia đối với lời nói của ả cũng là tuân theo răm rắp. Mà cũng kỳ quái ah, vừa rồi như thế nào không nghe thấy động tĩnh gì cả, ta ngủ cũng thật sự là quá say rồi!
Đám thị vệ kia vào các phòng điều tra thoáng một phát, rồi sau đó tiến hành soát người. Thời điểm đi tới trước mặt Mộ Dung Phi Yên cũng muốn cô phải giơ tay lên, khiến cô phải giận giữ hét lên: "Làm gì vây? Chúng ta có công văn và quan ấn do chính Bộ Lại cấp, các ngươi làm như vậy, có tin hay không bọn ta sẽ tâu lên triều đình, xử lý các ngươi tội bất kính!"
Một giọng nói âm dương quái khí truyền đến: "Khẩu khí thật lớn, ta ngược lại muốn nhìn, các ngươi sẽ xử lý tội bất kính của ta như thế nào?" Một tên dịch thừa tiến tới.
Hồ Tiểu Thiên nhìn qua tên dịch thừa có chút xấu xí kia, liền có xúc động muốn hung hăng mà đập hai nhát lên trên mặt hắn. Nhưng dù sao bây giờ mình đang ở trên địa bàn của người ta, quan phẩm hiện tại của chính mình lại quá thấp, nên y mới ho khan một tiếng và nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, các ngươi cho dù có muốn kiểm tra thì cũng phải tìm nữ nhân tới kiểm tra."
Một tên thị vệ nhìn không được Hồ Tiểu Thiên trong mắt, hắn vừa mới tận mắt thấy y cùng Mộ Dung Phi Yên từ cùng một gian phòng đi ra, hiện tại còn nói cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, lúc nãy còn không biết đã làm những gì rồi kìa! nên gã giễu cợt nói: "Vừa rồi hai người các ngươi làm gì trong phòng?"
Loading...
Mộ Dung Phi Yên mắc cỡ mặt đỏ bừng, thế nhưng sự tình cô nam quả nữ ở chung một phòng cũng khó có thể trách người khác nghĩ bậy. Cô phất tay hướng về tên thị vệ kia đánh tới. Hồ Tiểu Thiên đứng bên cạnh cô, tay mắt lanh lẹ, một phát liền cầm chặt lấy cánh tay của cô. Không phải không nên đánh, mà là không thể đánh ah. Bây giờ đem chuyện nháo to lên thì cũng chỉ tổ dẫn thêm phiền toái cho chính mình thôi ah.
Quả nhiên tên dịch thừa kia biến sắc, khua tay nói: "Bắt hết bọn họ lại cho ta." Đối với loại quan cửu phẩm này như Hồ Tiểu Thiên, hắn căn bản là không hề để trong mắt.
Mộ Dung Phi Yên nói: "Vị đại nhân này, từ từ một chút chúng ta nói chuyện đã!"
Tên dịch thừa kia nhíu mày, trong lòng tự nhủ, bọn này còn muốn chơi bịp bợm cái gì nữa, nhưng mà cũng không ngại nghe cô nói vài câu, nên liền đi theo Mộ Dung Phi Yên đến bên cạnh. Mộ Dung Phi Yên và hắn thấp giọng nói gì đó, tên dịch thừa kia nghe xong liền trở mặt cực nhanh. Nguyên bản bộ mặt còn đang biểu lộ lạnh như băng, trong phút chốc đã như gió xuân quất vào mặt, ha ha nở nụ cười nói: "Sao mà không nói sớm, là hiểu lầm, hiểu lầm ah!" Hắn khoát khoát tay áo, ra hiệu cho đám thị vệ kia lui ra. Kỳ thật vừa nãy hắn cũng đã điều tra qua cả hai gian phòng, trong đó cũng không có phát hiện vấn đề gì cả.
Sau khi tên Dịch thừa dẫn đám người kia rời đi, Hồ Tiểu Thiên tiến lại gần Mộ Dung Phi Yên thấp giọng nói: "Ngươi đã nói với hắn cái gì vậy?"
Mộ Dung Phi Yên cười thần bí: "Bí mật!"
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Ngươi không cần nói ta cũng biết, đơn giản là mang ra chiêu bài phủ Kinh Triệu để dọa người."
Mộ Dung Phi Yên lạnh lùng liếc mắt nhìn y, đến lời nói cũng cảm thấy thừa hơi không cần nói với y, rồi bước nhanh về gian phòng của mình, mạnh mẽ đóng sầm cửa lại.
Hồ Tiểu Thiên nhìn qua cửa phòng đóng chặt của Mộ Dung Phi Yên thì không khỏi lắc đầu, hướng vài tên gia đinh đang biểu lộ cổ quái ở sau lưng mà nói: "Quay về phòng nghỉ ngơi, sáng mai còn phải dậy đi sớm!"
Sáng sớm hôm sau, Hồ Tiểu Thiên đã dậy cực sớm, bốn tên gia đinh thì có ba tên vẫn còn ngủ say. Chỉ có Hồ Phật mới sáng đã đi chăm sóc ngựa rồi. Hồ Tiểu Thiên kéo mở cửa phòng đi ra ngoài.
Vừa ra cửa đã thấy Mộ Dung Phi Yên dậy rồi, cô đang tại trong sân múa luyện quyền.
Hồ Tiểu Thiên lười biếng ngáp một cái nói: "Cô thật là dụng công ah!"
"Không dụng công thì làm sao bảo vệ nổi ngươi?"
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Ta là một đại nam nhân, không cần cô phải bảo hộ." Ngoài miệng y cậy mạnh, nhưng trong lòng cũng không khỏi thừa nhận, nếu như không có Mộ Dung Phi Yên thì y chỉ sợ sớm đã chết oan chết uổng rồi.
Mộ Dung Phi Yên dừng lại động tác, hướng về phía Hồ Tiểu Thiên nói: "Có biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì hay không?"
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu.
Mộ Dung Phi Yên nói: "Phòng chữ Thiên bên kia đã xảy ra vụ trộm, nghe nói tối hôm qua bị mất rất nhiều thứ, đến cả công hàm khẩn cấp gửi tới Ngọc Môn Quan cũng bị mất."
Hồ Tiểu Thiên đến giờ mới hiểu được vì cái gì mà tối hôm qua lại gây ra động tĩnh lớn như vậy. Theo như cái này thì, tên mặc hắc y chạy trốn trên nóc phòng bọn hắn chính là kẻ trộm rồi. Mặc dù bọn hắn thấy tung tích kẻ trộm, nhưng mà cũng không có bổn sự ngăn kẻ trộm lại ah.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cái trạm dịch này cũng là trốn thị phi, chúng ta không nên ở lâu, đi xem Hồ Phật chuẩn bị xe ngựa xong chưa, rồi chúng ta nhanh chóng rời khỏi."
Mộ Dung Phi Yên cũng có cách nghĩ giống với y, nên gật đầu nói: "Nên nhanh chóng ly khai thì tốt hơn."
Nhóm người chỉ đơn giản dùng xong bữa sáng tại dịch quán, chuẩn bị tốt xe ngựa, rồi lại tiếp tục thẳng tiến hướng Tây Nam.
Đường đi tiếp theo thuận lợi hơn rất nhiều. Trời trong nắng ấm, không gió, không mưa, lại có Mộ Dung Phi Yên một đường làm bạn, an toàn tự nhiên có thể được đảm bảo. Về phần bốn tên gia đinh, bọn hắn tuy rằng nhát gan, sợ phiền phức, nhưng mà cũng tuyệt không phải giống như phế vật trong lời Hồ Tiểu Thiên. Hồ Phật trên đường chiếu cố và chăm sóc ngựa rất có nghề, có chiếu cố của hắn, ngựa của bọn họ trong nửa tháng đi đường luôn bảo trì ở trạng thái tràn đầy tinh lực.
Hai người Lý Cẩm Hạo cùng Thiệu Nhất Giác thì phụ trách an bài ăn ngủ ven đường, bọn hắn ở phương diện này rất có kinh nghiệm. Hơn nữa hai người cũng chịu khổ, chủ động gánh vác tất cả công việc trong nhóm. Về phần Lương Đại Tráng, cái thằng này từ trước đến nay đều là người nói lớn hơn làm. Làm việc thì chả được bao nhiêu, nhưng công phu nịnh hót, chọc cười thì phải nói là vô đối. Không có việc gì tán gẫu với thằng này cũng coi như là giải lao.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Hồ Tiểu Thiên trong nửa tháng này đột nhiên tăng mạnh, mặc dù nếu mang đi so sánh thì không thể nào bằng được trình độ tinh thâm của Mộ Dung Phi Yên, nhưng mà cũng có thể miễn cưỡng cho là đạt tiêu chuẩn được rồi. Những khi rảnh rỗi thì Mộ Dung Phi Yên sẽ dạy cho y một hai chiêu thức, trong thiên hạ bây giờ cũng không yên ổn gì cả, nếu như thật sự gặp phải phiền toái gì thì có thể lợi dụng một chút võ công học được để tự bảo vệ chính mình. Đây cũng có thể coi là phòng bị trước ah.
Nhưng mà mọi sự đã bắt đầu thay đổi khi nhóm họ bước vào Tây Xuyên, vừa mới tới cảnh nội liền gặp phải mùa mưa dài nhất trong năm. Mấy ngày mưa dầm liên tục đã khiến con đường lầy lội không chịu nổi, đến cuối ngày thì đến xe ngựa cũng bị gãy trục, khiến bọn y không thể không bỏ lại xe mà đi về phía trước.
Phía trước chính là Bồng Âm Sơn, phải vượt qua ngọn núi này thì mới thật sự gọi là tiến vào địa phận của Tây Xuyên. Một đường đi cho đến giờ, nếu gặp trạm dịch thì nhóm y sẽ nghỉ ngơi ở đó, nếu không có trạm dịch thì sẽ nghỉ tại nhà trọ. Mặc dù trong tay Hồ Tiểu Thiên có "địa đồ tầm xuân" được đánh dấu kỹ càng do Sử Học Đông đưa cho, nhưng y cũng chưa vào xem qua lần nào. Càng tiến về Tây Nam, đất đai càng hoang vu, có những khi, đến cả hai ba ngày họ cũng không thấy được một nhà dân nào, những lúc đó thì đành phải ngủ ngoài hoang dã thôi.
Mưa liên tục không ngớt, tầng mây hạ thấp đến nỗi tưởng chừng như đang áp lên đỉnh đầu bọn họ. Sắc trời âm u, nặng nề, khiến cho hít thở cũng khó khăn. Hồ Tiểu Thiên đầu đội mũ rộng vành, người mặc áo tơi, nhìn thoáng qua giống như một lão ngư ông già dặn sóng gió. Hết cách rồi, trang bị phòng mưa thộng dụng nhất ở thời đại này cũng chỉ có thế thôi, đến bộ dạng Mộ Dung Phi Yên nhìn cũng giống hệt y. Chiếc xe ngựa duy nhất cũng đã bị bọn họ vứt bỏ, những con ngựa phải trực tiếp vượt mưa tiến về phía trước, gió thật to, xen lẫn những hạt mưa to như hạt đậu đánh tới, đập thẳng lên thân thể bọn họ, đập thẳng lên khuôn mặt bọn họ, mỗi người đều bị đánh cho không mở nổi mắt nữa.
Cả ngựa cũng không mở nổi mắt, người với ngựa cùng nhau cúi đầu, tại trong mưa gió mà gian nan tiến lên từng chút một.
Một tia chớp sẹt qua, xé rách thiên không u ám, dường như tầng mây đã bị tia sét đó rạch ra một khe dài, thế rồi từ đó bao nhiêu nước mưa tích tụ trong tầng mây ào ào trút xuống.
Áo tơi và Mũ rộng vành căn bản không chịu nổi lực quất của mưa lớn, liên tiếp những tiếng sét đánh xuống hù cho bọn ngựa phát hoảng "Híii......ii..iii" vang. Hồ Phật cuống quít xoay người xuống ngựa, hét lớn: "Mọi người xuống ngựa đi bộ, dùng vải bố bịt lấy mắt ngựa, lấp kín lỗ tai chúng để chúng khỏi hoảng sợ!" Hắn vô cùng thân cận với ngựa, nên cực kỳ hiểu rõ tập tính của ngựa.
Mọi người nhao nhao xuống ngựa, chưa chờ bọn hắn xuống hết ngựa, lại một tiếng sấm nổ vang ngay trên đỉnh đầu, khiến bọn y sợ tới mức co cụm người lại một cách vô thức. Con ngựa của Lương Đại Tráng bị tiếng sấm này làm cho sợ tới cực điểm, đầu nó cúi dập xuống, bờ mông vểnh vểnh lên, hai vó sau tung lên, hất Lương Đại Tráng đang xuống ngựa bay ra ngoài, trông bộ dáng giống hệt kiểu hiệp khách xuống ngựa vậy.
Lương Đại Tráng ngã nhào ra đường, đau đến không chịu nổi, phát ra tiếng hét thảm. Con ngựa của y thì quay đầu bỏ chạy, mặc dù Hồ Phật kịp thời tiến lên bắt được dây cương, nhưng mà tiếc rằng không thể giữ chặt được con ngựa đang vô cùng hoảng sợ này. Con ngựa lập tức kéo cả hắn quay ngược lại phóng thẳng về phía sau. Hồ Phật bất đắc dĩ phải buông dây cương ra, thân thể của hắn bởi vì quán tính mà trượt dài một đường về phía trước, suýt chút nữa đã đâm sầm vào ụ đá đằng trước. Nếu như hắn buông bỏ cương ngựa chậm thêm một chút thì chỉ sợ đã bị đụng vỡ óc rồi.
Hồ Phật vẫn còn chưa tỉnh táo, thoáng nhìn qua ụ đá còn cách mình không đến một xích (33cm), sợ tới mức hoảng hồn, thở dốc không ngừng. Khi Lý Cẩm Hạo xông lên đỡ hắn dậy, thì con ngựa lúc nãy đã sớm chạy mất tung mất tích rồi.
Thiệu Nhất Giác tiến đến nâng Lương Đại Tráng, khá may là thằng này chỉ bị ngã vào trong đống bùn, nên cũng không có bị thương nặng. Cả đoàn người tiếp tục tiến về phía trước, trong mưa to gió lớn cố gắng tìm một nơi có thể nghỉ lại. Mộ Dung Phi Yên cưỡi hắc mã (* ngựa đen) đi ở trước nhất, cô lấy tay giữ chặt phía trước vành mũ.
Xuyên thấu qua màn mưa nhìn về phía trước có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng một dãy kiến trúc, mặc dù khoảng cách cũng không xa lắm nhưng chắc là do mưa quá lớn, nên không thấy rõ lắm. Chỉ là, dựa theo hình dáng mơ hồ thì có thể đoán được đây là một kiến trúc không hề nhỏ.
Đợi đến lúc đoàn người đến gần thì mới phát hiện ra, mảng kiến trúc dày đặc bên này hóa ra lại là một tòa miếu cũ nát. Miếu này được xây dựng dựa vào núi, trước cửa miếu có treo một bộ hoành phi, khắc lên ba chữ to "Lan Nhược Tự". Do trải qua thời gian đã lâu, dầm mưa rãi nắng, kiểu chữ trát sơn vàng giờ đã loang lổ, tường viện xung quanh miếu cũng vô cùng cũ kỹ, trên tường cỏ hoang mọc dài, dường như đã lâu rồi không có người tu sửa.
Cửa miếu đang đóng chặt, màu sơn đỏ cũng đã có nhiều chỗ bong ra từng mảng. Ngay lúc mọi người vừa đến trước cửa miếu thì một tia sét xẹt qua, ba chữ "Lan Nhược Tự" được chiếu rọi rõ ràng. Khi Hồ Tiểu Thiên thấy rõ chữ trên tấm biển thì không khỏi hít một hơi lạnh, ta kháo, không phải trùng hợp như vậy chứ? Tòa miếu này rõ ràng chính là "Lan Nhược Tự", vậy chẳng lẽ còn có Nhiếp Tiểu Thiến và Hắc Sơn lão yêu? (*trong Thiện nữ u hồn - Liêu Trai Chí Dị)
Thiệu Nhất Giác tiến lên gõ cửa, hét lớn: "Có ai không?"
Trong nội tâm Hồ Tiểu Thiên thấp thỏm không yên, trong đầu y liên tục lặp đi lặp lại các chuyện trong Liêu Trai Chí Dị. Sét đánh liên tục, Hồ Tiểu Thiên thấp giọng nói: "Nếu không chúng ta đi tiếp đi?" Ba chữ "Lan Nhược Tự" kia khiến y cảm thấy vô cùng kiêng kỵ.
Mộ Dung Phi Yên không hiểu vì sao y lại như thế nên liếc y một cái và nói: "Mưa to thế này, căn bản không thể nào đi tiếp được. Chúng ta dừng lại đây tránh mưa, đợi mưa tạnh rồi nói sau!"
Thiệu Nhất Giác gõ cửa cả buổi mà không thấy trả lời nên xoay người nói: "Khả năng là bên trong không có ai cả!"
Hồ Tiểu Thiên nghĩ thầm, nếu là Lan Nhược Tự thật, thì hiển nhiên miếu này không có người. Tất cả hòa thượng đều đã bị Nhiếp Tiểu Thiến ăn hết rồi còn đâu.
Mộ Dung Phi Yên nói: "Để ta vào xem sao!" Cô đang chuẩn bị vượt tường mà vào, thì nghe được bên trong truyền tới thanh âm nói lớn: "Ai vậy?"
Thiệu Nhất Giác lớn tiếng đáp lại: "Chúng ta là khách thương qua đường, gặp cảnh mưa to, không cách nào đi tiếp được nên xin ngủ nhờ một đêm."
Không lâu sau chợt nghe tiếng bước chân "bịch" "bịch", tiếng bước chân cũng không đều nhau, xen lẫn tiếng quét đất "soạt" "soạt". Từ cửa miếu lộ ra chút ánh sáng nhạt, rồi sau đó là nghe được tiếng kéo then cửa. Cửa lớn hở ra một khe nhỏ, một người trọc đầu ngó ra, chính là một tăng nhân khoảng hơn 40 tuổi.
Thiệu Nhất Giác hai tay ôm quyền cung kính nói: "Vị đại sư này, chúng ta là khách thương đang đi đến Tây Xuyên. Dọc đường tới đây thì gặp phải mưa to, người thì kiệt sức, ngựa cũng hết hơi, không thể nào đi tiếp được nữa. Mong rằng đại sư có thể mở lòng từ bi, cho chúng ta mượn nhờ mái nhà nghỉ tạm." Thiệu Nhất Giác cũng được coi như là người từng trải giang hồ, nên trong giọng nói biểu hiện cực kỳ khách khí.
Vị tăng nhân kia liếc mắt đánh giá xung quanh, rồi nhếc miệng cười nói: "Ngã phật từ bi, các vị thí chủ gặp phải phiền toái, nếu không chê sơn miếu đơn sơ, thì xin mời vào!"
Cửa miếu từ từ mở ra, vị tăng nhân này ấy vậy mà lại là một người què, sườn phải kẹp lấy một thanh quải trượng. Khó trách vừa rồi nghe được tiếng gậy gỗ kéo lê trên đất "soạt" "soạt". ở bên cạnh hắn còn có một tăng nhân trẻ, hai người đều lộ ra vẻ hiền lành, mặt luôn tươi cười.
Thiệu Nhất Giác tạ ơn vị tăng nhân kia, rồi dắt ngựa tiến vào Lan Nhược Tự, ở phía sau, bọn người Hồ Phật theo thứ tự tiến vào. Hồ Tiểu Thiên ngược lại đi ở cuối cùng, cái thằng này vẫn đang ngó qua tấm biển "Lan Nhược Tự " trước cửa miếu. Mặc dù y cũng hiểu rõ, Lan Nhược Tự này không phải là Lan Nhược Tự kia, thế nhưng mà y luôn cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi.
Mộ Dung Phi Yên nhìn thấy y ngập ngừng đứng trước cửa vào, nên nhịn không được nói: ""Này! Ngươi còn chờ cái gì nữa à? Có phải là thật sự muốn nghỉ một đêm ở dã ngoại hoang vu."
Hồ Tiểu Thiên lúc này mới hồi phục tinh thần, y thầm nghĩ, có Mộ Dung Phi Yên ở đây, coi như là gặp phải phiền toái, chỉ cần cẩn thận một chút thì nhất định có thể ứng phó được. Vì vậy y cười cười đi theo phía sau Mộ Dung Phi Yên tiến vào trong miếu.
Quy mô của Lan Nhược Tự không nhỏ, đáng tiếc miếu thờ nhiều năm không được tu sửa, đổ nát hết chỗ nói. Khi hỏi qua vị tăng nhân kia mới biết được, nếu tính cả hắn thì miếu này có bốn hòa thượng. Nơi nghỉ ngơi dành cho nhóm Hồ Tiểu Thiên là một tòa Thiên Điện ở hậu viện. Vị tăng nhân què chân cười nói: "Bởi vì Lan Nhược Tự nằm ở nơi vắng vẻ, hương khói không vượng, cho nên chúng ta cũng chỉ là chèo chống gắn bó với nơi đây. Điều kiện trong miếu đơn sơ, đã khiến các vị thí chủ ủy khất rồi!"
Thiệu Nhất Giác cười nói: "Không ngại! Không ngại! Có thể có được chỗ lánh mưa, chúng ta đã vô cùng cảm kích rồi, nên xin đại sư không cần khách khí. Xin hỏi pháp danh của Đại sư là gì?"
Vị tăng nhân què chân cười nói: "Cứ gọi lão nạp "Ngộ Tính" là được!" Sau khi nói xong thì lão cáo từ với mọi người rồi cùng vị tăng nhân trẻ kia cùng nhau rời đi.
Hồ Phật buộc ngựa ở bên ngoài hành lang, rồi cầm hành lý đưa cho những tên gia đinh khác. Bởi vì mưa quá lớn nên đại đa số đệm chăn nhóm y mang theo đều ướt hết cả. Hơn nửa số lương khô mang đi cũng đều bị ngâm nước. Đối với điều này thì Mộ Dung Phi Yên cảm thấy cực kỳ bình thường, chẳng qua chỉ là phải chịu đói một chút. Trên người cô không có lấy nửa điểm khó chịu, dạng gian khổ gì mà cô không chịu được.
Hồ Phật vội vàng kiểm tra chỗ bột ớt mà hắn đã mang theo, từ trước đến nay hắn đều là "không cay không vui." Lần nay đi đến Tây Xuyên, hắn đã mang theo rất nhiều bột ớt, đến khi phát hiện bột ớt rõ ràng vẫn còn khô ráo thì cực kỳ mừng rỡ.
Bên ngoài, mưa không ngừng rơi, chẳng những không có dấu hiệu giảm đi chút nào, mà so với ban nãy còn mưa to hơn nhiều. Y phục trên người cả đám đều đã ướt sũng, cộng thêm ở trong Thiên Điện này cũng không có cửa chính. Gió lạnh xen lẫn mưa bụi không ngừng thổi từ ngoài vào, Lương Đại Tráng lạnh đến nỗi phải liên tiếp xịt mũi, hắn đứng lên nói: "Không được rồi, ta phải đi tìm chút củi đốt tới, lấy lửa sưởi ấm mới được!"
Vừa dứt lời thì có hai gã tăng nhân mang chậu than đưa tới, những tăng nhân trong miếu này nghĩ đến bọn họ cả người ướt đẫm nên đã mang chậu than đến cho bọn họ hong khô quần áo. Thuận tiện còn mang theo một nồi cháo và một giỏ màn thầu.
Ngoài cám ơn ra thì tất cả mấy tên gia đinh đều tán thưởng các tăng nhân trong Lan Nhược Tự có tâm địa bồ tát. Nếu như không phải trùng hợp đến nơi này, thì không biết còn phải chịu đựng như thế nào để vượt qua trận mưa khủng bố này nữa.
Mấy người ngồi vây quanh chậu than hong khô quần áo, Lương Đại Tráng không thể nào chờ được liền cầm lên màn thầu bắt đầu ăn. Chỉ có Hồ Tiểu Thiên tâm thần có chút không tập trung, tại bên trong Thiên Điện đứng ngồi không yên. Tia chớp khiến cho Thiên Điện lúc sáng lúc tối, mươn ánh sáng có thể nhìn thấy bên trong Thiên Điện có đặt mười tám vị la hán, nhưng phần lớn là không được đầy đủ, lại kết đầy mạng nhện. Nhìn thế nào cũng cảm thấy cực kỳ quỷ dị.
Lương Đại Tráng nói: "Thiếu gia, ngài không ăn chút gì sao?"
Hồ Tiểu Thiên lắc lắc đầu, y xoay người sang chỗ khác. Mộ Dung Phi Yên đã dùng ngân châm thử qua nên cô hướng Hồ Tiểu Thiên nói: "Yên tâm đi, đồ ăn không có vấn đề gì đâu!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta chẳng qua là cảm thấy trong lòng buồn bực, muốn đi ra ngoài một chút thôi!" Rồi y đi ra Thiên Điện, nhìn ra mưa to bên ngoài, trong lòng không tránh khỏi một hồi cảm khái. Trận mưa này còn không biết đến khi nào mới dừng, nếu như ngày mai còn không tạnh thì lại phải tiếp tục dừng lại ở Lan Nhược Tự này. Nhưng mà Liêu Trai Chí Dị đã lưu cho y ấn tượng quá sâu, nên từ khi tiến vào Lan Nhược Tự, y liền cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, trên đời này sự tình trùng hợp thật sự là quá nhiều.
Lúc này bụng của Hồ Tiểu Thiên bỗng "rột" "rột", thật sự là đói bụng rồi! Y đang chuẩn bị đi quay về ăn cơm, nhưng mà lại nhìn thấy cảnh tượng khiến y chấn động. Năm người đồng bạn vừa nãy còn vây quanh lò than sưởi ấm, ăn cơm, thế mà bây giờ cả đám đều ngất hết dưới đất, đến cả Mộ Dung Phi Yên cũng không tránh khỏi.
Hồ Tiểu Thiên cuống quýt vọt vào, bất chợt y nhớ ra cái gì đó, trước tiên ngừng thở, sau đó mới đỡ Mộ Dung Phi Yên dậy. Y vỗ nhẹ lên khuôn mặt cô, nhưng cô chỉ nằm nhũn ra ở trong ngực y, không phản ứng chút nào.
Trong nội tâm Hồ Tiểu Thiên hoảng sợ, phiền toái nhất bây giờ chính là y không biết do trong cơm có độc hay vấn đề nằm ở chậu than. Đúng lúc này thì bên ngoài chợt vang lên tiếng ngựa hí.
Hồ Tiểu Thiên thầm kêu không ổn, nhất định là có người đang đến. Lúc này y cũng không kịp cứu mọi người nữa rồi, quay mắt nhìn khắp xung quanh, nơi có thể trốn được thì trừ gậm bàn thờ ra cũng chỉ còn có phía sau tượng phật nữa thôi. Hồ Tiểu Thiên nghĩ nghĩ, bây giờ ẩn nấp cũng chỉ có thể trốn trong nhất thời, đến khi đám tăng nhân kia phát hiện mình không có ở đây thì nhất định sẽ tìm kiếm khắp nơi. Kế tức thời bây giờ cũng chỉ còn cách giả bộ bất tỉnh để vượt qua kiểm tra. Vì vậy y lập tức nín thở, cầm một thanh chủy thủ giấu trong tay áo, rồi nằm vật xuống ngay bên cạnh Mộ Dung Phi Yên.
Bốn gã tăng nhân tiến vào Thiên Điện, cầm đầu đúng là tăng nhân què chân - Ngộ Tính. Sau khi bọn hắn tiến vào Thiên Điện, thì lập tức một tên chạy lên, nhanh chóng bê châu than ra bên ngoài. Bởi vậy có thể thấy được hẳn là trong chậu than có giấu thuốc mê.
Ngộ Tính quan sát mấy người đang nằm trên mặt đất, hắn "hắc" "hắc" cười lạnh mà nói: "Con nhỏ này lớn lên cũng không tệ, lão Tứ, mang ả đến thiện phòng của ta. Lão Nhị, lão Tam, hai người các ngươi vác mấy tên khác vứt xuống vách núi phía sau hậu viện đi!"
(*thiện phòng: phòng ở của tăng nhân)
Hồ Tiểu Thiên nghe rõ ràng từng chữ, trong lòng thầm mắng tên "sư" này độc ác. Quả nhiên dự cảm ban đầu của mình đã chính xác rồi. Chỉ riêng cái tên Lan Nhược Tự đã thấy là điềm xấu, mặc dù tại đây không có nữ quỷ nào, cũng không có cái gì là Hắc Sơn lão yêu, thế nhưng ác tăng giết người cướp của thì lại không ít.
Người thứ nhất bị nâng lên đúng là Hồ Tiểu Thiên, y phải cố hết sức buông lỏng cơ thể, sợ đám người này nhìn ra gì đó khác thường. Không lâu sau y đã bị mang ra đến dưới cửa hiên, vững tin là đã đi ra khỏi Thiên Điện, lúc này y mới dám thở nhẹ.
Hai gã tăng nhân vác Hồ Tiểu Thiên đến hậu viện, Hồ Tiểu Thiên không dám mở mắt, một lần nữa y lại bị vác vào trong màn mưa. Một tên tăng nhân nhịn không được phàn nàn nói: "Lão đại cũng quá không công bằng rồi, dựa vào cái gì mà lần nào phong lưu khoái hoạt cũng đều là hắn, còn việc chịu khổ thì đẩy hết cho chúng ta?"
Một gã tăng nhân khác thở dài: "Đừng nói nữa, ai bảo người ta lợi hại, chúng ta đánh không lại người ta, nên chũng chỉ có thể thành thành thật thật mà nghe lời thôi." Hai người mang Hồ Tiểu Thiên đến cửa sau của miếu thờ, một tên thì vứt Hồ Tiểu Thiên xuống đất, còn một tên thì tiến lên mở cửa.
Hồ Tiểu Thiên hiểu rõ phải tận dụng cơ hội này, cơ hội mà mất đi rồi thì sẽ không bao giờ trở lại nữa. Y lặng lẽ rút ra chủy thủ trong tay áo, mở mắt ra thì thấy tên tăng nhân trẻ tuổi đang ở trước mặt mình, nhưng mà hiển nhiên là hắn không chú ý chút nào đến y, mà chỉ đang nhìn về phía tên đồng bạn đi mở cửa.
Hồ Tiểu Thiên đột nhiên từ dưới đất đứng bật dậy, cầm đao đâm ra nhanh như thiểm điện, hướng thẳng tới vị trí trái tim tên tăng nhân trẻ tuổi. Hồ Tiểu Thiên đối với kết cấu sinh lý cơ thể con người thì vô cùng quen thuôc, mặc dù y chưa có chút kinh nghiệm giết người nào cả, nhưng mà lúc ra tay thì cực kỳ chuẩn độc. Không phải Hồ Tiểu Thiên trời sinh có tính tàn nhẫn, mà là y không còn lựa chọn nào khác. Trong Lan Nhược Tự này, chỉ những người y gặp được đã có bốn tên tăng nhân rồi, mà sáu người nhóm y thì có đến năm người đã hôn mê bất tỉnh, trong đó còn bao gồm cả người có sức chiến đấu mạnh nhất là Mộ Dung Phi Yên. Dùng một đánh bốn, Hồ Tiểu Thiên không cảm thấy chắc chắn chút nào, cho dù là có lấy một chọi hai, thì y cũng chả tin tưởng gì.
Sức chiến đấu của một người không đơn giản chỉ đánh giá dựa trên võ công cao hay thấp, mà còn phải xem tâm cơ cùng trí tuệ của hắn ra sao và hắn có nắm chắc được thời cơ hay không. Mặc dù Hồ Tiểu Thiên võ công chả ra làm sao cả, nhưng đầu óc của y thì cực kỳ tỉnh táo, gặp nguy không loạn, y vẫn luôn chờ đợi cơ hội này, chỉ cần thời cơ xuất hiện liền không hề do dự, lập tức ra tay.
PHỐC! một tiếng, chủy thủ cắm thẳng vào ngực trái tên tăng nhân kia, chuẩn xác đâm trúng trái tim của hắn. Tên tăng nhân phát ra tiếng hét tê tâm liệt phế, Hồ Tiểu Thiên thì không hề có chút do dự, chủy thủ cắm vào tim một phát liền rút ra ngay, rồi lao thẳng về phía tên tăng nhân đang đi mở cửa kia.
Tên tăng nhân mở cửa nghe được tiếng hét thảm của đồng bạn, liền cuống quýt xoay người. Chứng kiến Hồ Tiểu Thiên đang cầm một thanh chủy thủ sáng loáng đâm thẳng về hướng mình, trong lúc cấp bách hắn cũng không nghĩ được gì nhiều, liền thò tay ra bắt lấy cổ tay phải của Hồ Tiểu Thiên, ý định dùng tay không cướp lấy chủy thủ.
Nguyên bản kế hoạch của Hồ Tiểu Thiên là vô cùng hoàn mỹ, đầu tiên dùng một đao tước đi tính mạng tên tăng nhân trẻ, sau đó thần không biết quỷ không hay vọt tới sau lưng tên tăng nhân đang mở cửa, thừa dịp hắn không chú ý mà cắt đứt cổ hắn. Nhưng mà sự việc cũng không tiến triển theo như kế hoạch, y không thể ngờ được rằng tên tăng nhân trẻ kia trước khi chết còn hét to như thế. Phải đợi đến lúc hắn hét lên, lúc này Hồ Tiểu Thiên mới ý thức được, chính mình dù sao cũng còn thiếu kinh nghiệm, đáng lẽ phải che miệng tên này lại để cho hắn không thể kinh động đồng bạn được.
Tên tăng nhân đi đóng cửa, ngày thường thân thể cao lớn, béo tốt. Nhìn thấy đồng bạn bị Hồ Tiểu Thiên một đao đâm chết, trong lòng cũng hoảng sợ. Hắn phản ứng cực nhanh, đầu tiên xông lên chiến đấu cận thân với Hồ Tiểu Thiên, chỉ một phát liền bắt được cổ tay phải của Hồ Tiểu Thiên, ý đồ cướp lấy dao găm trong tay y. Tên tăng nhân này có một thân man lực, mặc dù trong khoảng thời gian này Hồ Tiểu Thiên luôn kiên trì rèn luyện, nhưng mà phương diện thể lực cũng không thể nào so sánh cùng hắn được.
Tên tăng nhân bắt lấy hai tay Hồ Tiểu Thiên, rồi hét lớn một tiếng, toàn lực hất y bắn về phía sau. Hồ Tiểu Thiên cũng vắt hết sức lực mà chống lại, tiếc rằng y lực không bằng người, nên bị hắn đẩy cho phải liên tiếp lùi về phía sau. Người ta đã nói là "khỏe mạnh thì không lỗ", tăng nhân kia giống như cái máy ủi đất, đẩy cho Hồ Tiểu Thiên liên tiếp lùi lại, lưng đập mạnh vào một thân cây lớn. Nguyên bản tán cây giúp chắn đi không ít mưa, thế nhưng bị hắn đập mạnh vào như vậy, thì liền "Rào" một tiếng, nước đọng trên lá ào ào rơi xuống, cả hai người đều bị dội ướt sũng. Hồ Tiểu Thiên nhấc chân đá vào hạ bộ tên hòa thượng, đối phương dùng chân ngăn trở.
Hòa thượng kia bắt lấy cổ tay phải Hồ Tiểu Thiên, liều mạng vặn xoắn, cùng lúc đó, hắn ngửa chiếc đầu trọc về phía sau, sau đó rộng mạnh một cú vào đầu Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên bị đập cho hoa mắt, phảng phất thấy được năm sáu con gà đang không ngừng bay bay trên đỉnh đầu. Tên này chắc là từng luyện qua Thiết Đầu Công ah.
Không đợi Hồ Tiểu Thiên tỉnh táo lại, "bộp!" lại một phát đập nữa. Hồ Tiểu Thiên bị đập đến trời đất quay cuồng, thất điên bát đảo, còn may là vóc dáng của y thấp hơn hẳn đối phương, nếu không thì đầu hắn mà đập thẳng vào mặt y thì chỉ sợ đến mũi cũng đã gãy rập rồi.
Hồ Tiểu Thiên chèo chống bằng toàn bộ ý chí, sống chết trước mắt không thể có một chút sơ xuất nào. Lúc này chỉ cần y buông lỏng một hơi, thì không những tính mạng khó giữ mà ngay cả năm người đi cùng y đều phải gặp nạn.
Hòa thượng kia lại tiếp tục ngửa đầu ra sau, muốn lập lại chiêu cũ. Hồ Tiểu Thiên thầm kêu xúi quẩy, chỉ cần bị đầu hắn đập trúng một phát nữa, thì mình dù không chết cũng phải ngất. Y cũng không có biện pháp gì nữa, bất chợt "Phốc" một phát, một ngụm nước bọt phun ra ngoài, kìm nén cả buổi nên chụm nước miếng này quả thật là đồ sộ. (@@vãi cả linh hồn.)
Hòa thượng bị Hồ Tiểu Thiên nhổ đầy mặt, thì không khỏi giật mình. Cú đập đầu lần thứ ba này cũng khẽ dừng lại một chút, vào những thời điểm nguy cấp, thì dù là một chi tiết nhỏ cũng đủ để quyết định thắng bại. Nếu như hòa thượng này đập trúng đầu Hồ Tiểu Thiên lần nữa, thì khẳng định Hồ Tiểu Thiên sẽ triệt để đánh mất sức chiến đấu, nhưng mà một phát phun nước miếng này của y đã khiến cho tên hòa thượng giật mình, dù chỉ là khoảnh khắc nhưng cũng đủ trân quý với Hồ Tiểu Thiên rồi. Y liền hét lớn, cũng bắt chiếc theo tên hòa thượng, dùng đầu đập tới.
Đó chính là "Dùng đạo lý của người đáp trả lại người", không phải là Hồ Tiểu Thiên cao minh, mà là thằng này thật sự không có biện pháp nào khác. Hồ Tiểu Thiên chưa từng luyện qua Thiết Đầu Công, nhưng mà sau khi bị hòa thượng dùng đầu đập cho hai phát đau đến chết lặng, thì bùng lên khí thế quyết liệt, dù bất cứ giá nào cũng phải kéo đối phương chết cùng. Bộ phận y đập vào chính là sống mũi tên hòa thượng, Hòa thượng như thế nào cũng không nghĩ đến Hồ Tiểu Thiên lại chủ động dùng đầu đập chính mình, nên chỉ sau một tiếng "bồng!", đầu đập vào sống mũi, huyết hoa văng khắp nơi. Ai bảo hắn cao hơn Hồ Tiểu Thiên làm gì cơ chứ! (*haha...)
Tên hòa thượng chịu phải đau đớn, thân thể không tự chủ được mà buông lỏng hai tay. Nhân cơ hội này, Hồ Tiểu Thiên rút vội hai tay, cầm chủy thủ hung hăng đâm thẳng cổ họng đối phương. Hòa thượng lại lần nữa dùng hai tay bắt lấy cổ tay của y, vặn ngược lại, dí mũi nhọn chủy thủ từ từ ép xuống lồng ngực Hồ Tiểu Thiên. Nhưng vào lúc này tay trái Hồ Tiểu Thiên đột nhiên vung lên, hướng thẳng về phía cần cổ đối phương, trong kẽ hở các ngón tay y lóe lên hàn quang, rõ ràng là đang kẹp lấy một lưỡi dao sắc bén. Lưỡi dao xẹt qua phần cổ tên hòa thượng, cắt đứt động mạch trên cổ, một dòng máu đỏ theo ánh đao phụt ra khỏi cổ hắn.
Hồ Tiểu Thiên vội vàng không kịp chuẩn bị, nên bị máu tươi phún đầy đầu.
Hòa thượng kia cố gắng giữ chặt lấy cổ, muốn dùng bàn tay ngăn cho máu ngừng chảy, nhưng mà máu tươi vẫn không ngừng trào ra từ trong kẽ hở các ngón tay của hắn. Hòa thượng hoảng sợ, thân thể lung lay, hai chân mềm nhũn quỳ gập xuống, lực lượng theo dòng máu trảy ra cũng trôi đi nhanh chóng. "Bịch" một tiếng, hắn liền té nhào trên mặt đất.