Mộ Dung Phi Yên Thu hồi trường kiếm, phóng ngựa về phía bìa rừng. Lúc nàng đang chạy nhanh ra khỏi rừng cây, quay người nhìn lại thì đám người kia đã chạy sạch sẽ. Điều làm nàng bất ngờ chính là Hồ Tiểu Thiên không trốn ra xa cùng bốn tên gia đinh mà đứng ngoài bìa rừng thò đầu nhìn vào trong rừng ngó quanh.
Nhìn thấy Mộ Dung Phi Yên an toàn trở về, Hồ Tiểu Thiên tươi cười rạng rỡ nghênh đón nàng, thân thiết nói:" Phi Yên, trở về rồi hả!"
Mộ Dung Phi Yên tức giận, mặt không còn chút máu nói:" Ta với ngươi thân lắm sao?".
Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, chỉ vào rừng cây:" Bọn cướp rời đi hết rồi hả?"
Mộ Dung Phi Yên nói:" Đi hết rồi".
Hồ Tiểu Thiên nói:" Không bắt sống được tên nào à?".
Mộ Dung Phi Yên nói:" Một đám nhát như chuột lột, nhưng mà bản lĩnh trốn chạy thật không nhỏ". Lúc nói chuyện nàng lạnh lùng nhìn qua bốn tên gia đinh kia.
Mấy tên gia đinh đều hổ thẹn cúi đầu xuống dưới, nhưng trong lòng thầm suy nghĩ vừa rồi nhiều người như vậy, không chạy nhanh đứng lại cho người ta chém à.
Hồ Tiểu Thiên lại hướng về phía rừng cây dò xét, sau đó đi về phía trước. Lương Đại Tráng vừa mới ăn một đấm của Hồ Tiểu Thiên nhưng vẫn không có bất mãn một chút nào, liền thể hiện sự trung thành của mình một cách hết sức nhuần nhuyễn:" Thiếu gia, nguy hiểm!"
Hồ Tiểu Thiên không để ý đến hắn, trăng tròn chậm rãi nhô cao trên bầu trời đêm, ánh trăng như nước trải dài trên đường, đi đến rừng cây Hồ Tiểu Thiên thấy trên đường rải rác binh khí và giầy của những kẻ tẩu thoát hốt hoảng bỏ chạy để lại, ngoài ra thì không nhìn thấy một bóng người nào.
Loading...
Lý Cẩm Hạo cùng Thiệu Nhất Giác cũng vừa theo tới, cẩn thận nói: " có khi nào có mai phục không"
Hồ Tiểu Thiên nói: " Mai phục cái ông nội ngươi!" Qua chuyện lần này, Hồ Tiểu Thiên dứt khoát đem "đạo đức nghề nghiệp" của bốn gã gia đinh này rớt xuống dưới mức tiêu chuẩn. May mắn là hắn có dự tính trước, dẫn Mộ Dung Phi Yên tới đây, bằng không thì chỉ sợ không bước ra nổi ngoài kinh thành này thì cái mạng nhỏ đã mất rồi.
Thớt ngựa Tuyết Hoa Thông kia của Hồ Tiểu Thiên tuy rằng bị bọn cướp * (giăng dây ở chỗ tối để gạt ngã người ngựa của đối phương) cho trượt chân, vẫn còn may là không có bị trọng thương, Hồ Phật lo lắng con ngựa chấn kinh, trước đem Tuyết Hoa Thông buộc vào xe ngựa, tháo một con tuấn mã đỏ thẫm khác cho Hồ Tiểu Thiên cưỡi.
Ngược lại lần này Mộ Dung Phi Yên đã đi đằng sau, hiển nhiên Hồ Tiểu Thiên theo sát bước chân của nàng, lại để cho bốn gã gia đinh đều đi phía trước mở đường.
Bốn gã gia đinh đều nơm nớp lo sợ đi qua mảnh rừng này, quả nhiên là không có mai phục gì. Chứng kiến khu vực phía trước trống trải , mấy người đều thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ do đợt hữu kinh vô hiểm này xen vào nên cũng không thể kịp tới dịch trạm, Mộ Dung Phi Yên cũng không nóng lòng chạy đi mà từ từ phóng ngựa về phía trước một cách nhàn nhã. Nàng quay sang nói với Hồ Tiểu Thiên:" Đám gia đinh của ngươi thật là trung thành đấy".
Hồ Tiểu Thiên nói: " Một đám giá áo túi cơm, chỉ thêm phiền, không giúp được chút gì. Không bằng ta đem đám phế vật này trở về để bớt vướng víu."
Mộ Dung Phi Yên lắc đầu, đuổi tất cả về không phải là nàng và hắn cô nam quả nữ đi trên đường sao, khó mà làm vậy được. Hồ Tiểu Thiên không sợ nhưng mình thì sỡ hãi lời ong tiếng ve bên ngoài.
Hồ Tiểu Thiên cười nói:" Sợ người ngoài nhìn vào nói này nọ à".
Trong nội tâm Mộ Dung Phi Yên thầm than cái tên này thật sự là thông minh như quỷ vậy, trong đầu mình nghĩ gì hắn đều đoán ra được. Nàng ngẩng đầu lên cao ngắm nhìn ánh trăng lưỡi liềm cong đẹp như vẽ, nói khẽ:" Có đám người đó chí ít cũng giúp ngươi chiếu cố hành lý và ngựa."
Hồ Tiểu Thiên nói :" Nhắc tới đám cướp mới thật sự kì quái a, khí thế hừng hực gần trăm tên mà nói chạy là chạy, sao bọn hắn lại sợ ngươi như vậy ?"
Mộ Dung Phi Yên nói:" Ta đã nói với ngươi rồi, tà không thể nào thắng chính".
Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, sau đó lại lắc đầu:" Không sai , bọn hắn có biết ngươi không?"
Mộ Dung Phi Yên nghe hắn nói như vậy thì khuôn mặt lập tức cứng ngắt:" Hồ Tiểu Thiên, ngươi có ý tứ gì?" Nàng tức giận không phải vì tức giận mà vì chột dạ.
Hồ Tiểu Thiên cười hắc hắc:" Ta chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi chờ để ý. Nói đi nói lại, ngươi cũng tính là nữ bộ đầu đệ nhất Kinh Thành, người biết tới ngươi cũng nhiều mà người ngươi đắc tội cũng không ít. Đám cướp này mười phần là vì ngươi mà tới.
Mộ Dung Phi Yến bật thật lên:" Ta thấy bọn chúng hướng ngươi mà tới đấy!".
Hồ Tiểu Thiên Nhẹ gật đầu:" Ta cũng biết là phụ cận Kinh Thành ít có cướp qua lại, đám cướp này tuy người đông nhưng lại ít cao thủ chắc không phải là đám phục kích chúng ta ngày đó tại Đà nhai. Ta tại kinh thành cũng không đắc tội với nhiều người, đếm trên đầu ngón tay cũng có thể điều tra ra. Phi Yên, có phải ngươi đem sự tình chúng ta cùng đi Tây Xuyên nhậm chức nói cho người khác không?".
Mộ Dung Phi Yên tỏ ra mất tự nhiên,bất quá nàng cố gắng không thể hiện ra ngoài, sợ bị Hồ Tiểu Thiên nhìn ra điều gì. Nhận được tin tức bất ngờ, nàng chỉ nói cho hảo hữu của mình Đường Kinh Tuyền. Vừa rồi nàng nhận ra Đường Thiết Hàn, xâu chuỗi các sự việc, kỳ thật nàng đã rõ chân tướng sự việc, nhất định là Đường Kinh Tuyền đã nói lại chuyện này cho đại ca của y. Anh em Đường gia có thù hận với Hồ Tiểu Thiên. Tuy rằng sự tình lần trước đã dẹp yên, nhưng mà chuyện Hồ Tiểu Thiên đùa giỡn bắt Đường Kinh Tuyền tại về Thượng Thư phủ vẫn được truyền đi khắp góc phố ngõ hẻm. Đường gia huynh muội vận cảm thấy rất nhục nhã, hận không thể diệt trừ Hồ Tiểu Thiên cho hả dạ.
Trước khi đi Mộ Dung Phi Yên chỉ muốn nói một tiếng với hảo tỉ muội của mình. Không nghĩ tới người nói vô tâm người nghe hữu ý, Đường Tuyết Hán lại thiết lập mai phục, giả dạng bọn cướp để giết Hồ Tiểu Thiên. Xem cách đám người kia ra tay có thể thấy được bọn chúng không hề bận tâm đến an nguy của nàng, điều này làm Mộ Dung Phi Yên cảm thấy rất bất mãn với hảo tỉ muội nhiều năm nay của mình Đường Khinh Tuyền. Hiển nhiên là anh em Đường đã làm sai, trái với luật lệ của Đại Khang. Nếu như Mộ Dung Phi Yên không hạ thủ lưu tình, truy cứu tới cùng thì đây chính là trọng tội bị chặt đầu. Việc buông tha Đường Thiết Hàn, vì hảo tỉ muội mà giữ bí mật này đã đi ngược lại nguyên tắc sống trước giờ của nàng làm nội tâm của nàng nảy sinh mâu thuẫn.
Lúc nói chuyện, Hồ Tiểu Thiên đã âm thầm quan sát nét mặt Mộ Dung Phi Yên, cho dù là những biến hóa nhỏ bé nhất cũng thu vào mắt hắn. Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: "Đám cướp này cũng không có chuyên nghiệp chút nào. Phi Yên, ngươi xem có khả năng một số kẻ thù của ta trước đó nhận được tin tức ta đi Tây Xuyên, cho nên cố ý mai phục ở đây ?".
Mộ Dung Phi Yên tức giận nói:" Ngươi đắc tội nhiều người như vậy, làm sao ta biết được".
Hồ Tiểu Thiên nói: "Không nhiều đâu, ngươi nói xem có khả năng là người của anh em Đường gia không".
Tim Mộ Dung Phi Yên đập thình thịch, cái tên này thật giảo hoạt, mưu trí gần như giống yêu quái vậy. Thời điểm mình đơn độc vào rừng, hắn cùng bốn tên gia đinh kia đều lánh nạn ở bên ngoài căn bản không thấy rõ tình huống bên trong. Cho dù hắn có đứng đó thì đám người kia đều ăn mặc cải trang hắn chưa chắc đã nhận ra được. Không thể tin được là hắn lại có thể nghĩ ra là huynh muội Đường gia gây nên. Nghĩ đi nghĩ lại, Mộ Dung Phi Yên lại nghĩ rằng hắn chỉ đoán mò mà thôi nên lạnh lùng cười nói:" Hay ngươi cảm thấy cả ta cũng đồng lõa với đám giặc cướp kia hại ngươi ?".
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói:" Chắc là không, nếu ngươi muốn hại ta, thì ta cho dù có mười cái đầu cũng không đủ cho ngươi chém".
"Biết là tốt rồi!" Mộ Dung Phi Yên giật mạnh dây cương, thúc ngựa chạy về phía trước. Hồ Tiểu Thiên vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy dịch trạm Vọng Kinh ở phía trước.
Dịch trạm là nơi cung cấp người đi đưa văn thư của quan phủ và tình báo quân sự hoặc cung cấp nơi ăn chốn ở cũng như đổi ngựa cho quan viên qua lại trên đường. Vọng Kinh là dịch trạm đầu tiên nằm ở hướng Tây của Khang Đô, đồng thời cũng là dịch trạm gần Khang Đô nhất, quy mô kiến trúc cùng điều kiện trang thiết bị của nó đều đứng đầu trong các dịch trạm ở Đại Khang.
Mà chưa cần bàn tới điều kiện trang thiết bị trong dịch trạm như thế nào, chỉ riêng phòng nghỉ cũng được phân cấp rõ ràng, Hồ Tiểu Thiên mới là quan cửu phẩm hạ cấp, chức quan tép riu của hắn chỉ được đãi ngộ như một người đưa thư bình thường, sau khi đưa văn thư và quan ấn ra, phía dịch quán cấp cho bọn hắn hai gian phòng, một gian phòng đơn, một gian phòng lớn, gian phòng đơn có thể để hai người ngủ, gian phòng nhỏ đến đáng thương, ngoại trừ hai cái giường ra thì không còn chỗ nào để đặt chân cả. Gian phòng lớn thì có một cái giường chung tựa vào tường có thể để sáu người ngủ.
Hồ Tiểu Thiên vốn định ở gian phòng đơn, nhưng Mộ Dung Phi Yên là nữ, cho dù hắn sẵn lòng ngủ chung phòng thì người ta cũng sẽ không đồng ý. Sau khi hỏi dịch thừa (quan giúp việc cho dịch trạm) thì hắn mới biết, gian phòng đơn là để cho Mộ Dung Phi Yên, hắn được xếp ngủ ở giường chung. Con hàng này không khỏi có chút buồn bực, ngủ chung với bốn thằng gia đinh á, có nhầm không vậy, lão tử tốt xấu gì cũng là một quan cửu phẩm đấy nhá.
Có điều Hồ Tiểu Thiên cũng không tức giận, dù gì thì dịch thừa người ta cũng có cấp bậc cao hơn hắn, đang ở xa nhà, ít gây chuyện là hơn, con hàng này cười hùa theo nói: "Trong số chúng ta có một vị nữ quyến, có thể sắp xếp cho chúng ta thêm một phòng nữa không, nếu không thì hơi bất tiện."
Thái độ dịch thừa vô cùng gay gắt, hiển nhiên hắn không coi tên quan cửu phẩm tép riu trước mắt này ra gì, hắn lạnh lùng nói: "Không bắt sáu người các ngươi ở chung một giường đã là chiếu cố các ngươi lắm rồi đấy, ngươi cho mình là ai chứ? Một tên quan cửu phẩm lại còn muốn có phòng riêng ấy hả?"
Hồ Tiểu Thiên thầm mắng trong lòng, đúng là chó cắn áo rách, lão tử nhớ mặt ngươi, nếu có ngày ngươi rơi vào tay ta thì tuyệt đối ta sẽ không tha cho ngươi. Mộ Dung Phi Yên nói: "Thôi, cứ vậy đi! Ta về phòng trước!" Nàng dỡ hành lý của mình xuống, thớt ngựa thì giao cho Hồ Phật trông nom rồi quay người đi về phòng mình.
Hồ Tiểu Thiên nén giận nói với tên dịch thừa nọ: "Đại nhân, nếu không thì thế này ngài xem có được không, chúng tôi bỏ thêm ít bạc, ngài cho chúng tôi một gian phòng nữa nhé?"
"Hết phòng rồi! Không có đâu, ngươi có ở hay không thì tùy!" Dịch thừa nói xong quay người đi thẳng.
Hồ Tiểu Thiên tức nổ phổi, nhưng vì việc này mà trở mặt với người ta thì cũng không đáng, bộ máy quốc doanh chính là thế này đây, coi cấp dưới như rơm rác, thời đại nào cũng thế. Đừng nghĩ những tên này mới là quan nhỏ, bởi chức quan càng nhỏ thì lại càng hay bợ đỡ, càng hay thực tế.
Người vốn quen ăn sung mặc sướng, đột nhiên thay đổi hoàn cảnh sẽ cảm thấy không quen. Nằm trên cái giường chung lớn cứng đờ, Hồ Tiểu Thiên trằn trọc trở mình, năm người ngủ trên giường cho sáu người vốn là khá rộng rãi, thêm vào đó mấy tên gia đinh cũng tận lực nhường chỗ cho hắn để hắn được ngủ yên ổn thêm một chút. Nhưng lúc tỉnh thì biết, đến khi ngủ rồi thì cử chỉ mỗi người lại không còn do ý thức điều khiển nữa.
Đầu tiên là Lương Đại Tráng bắt đầu ngáy o o, tiếp đó là Hồ Phật rồi Lý Cẩm Hạo và Thiệu Nhất Giác cũng không chịu thua chị kém em, tên nào tên nấy thi nhau ngáy vang cả phòng, cứ tên này yên tĩnh được một lúc thì tên khác lại ngáy lên như dời sông lấp bể. Mà mấy tên này ngủ cũng không yên, chẳng mấy chốc Lương Đại Tráng đã lấn sang địa bàn của Hồ Tiểu Thiên rồi.
Hồ Tiểu Thiên bực mình quá thể, hai tay bịt kín hai tai, cũng tạm chặn được phần nào tiếng ngáy, thế mà lại có thằng bắt đầu chửi tục rồi, mà chân mấy tên này còn thối kinh hồn nữa chứ, Hồ Tiểu Thiên thật sự không nhịn nổi nữa, hắn lồm cồm bò dậy, uỵch một cái, là cái chân mập của Lương Đại Tráng vừa gác lên người hắn. Miệng hắn còn lẩm bẩm: "Cha tổ nhà mày chứ, con mẹ mày chứ, mẹ... ừm, ực..."
Hồ Tiểu Thiên tự nhủ trong lòng, không phải tên này mắng mình đấy chứ?
"Hồ Tiểu Thiên... cha tổ nhà mày chứ..."
Nói cả tên họ đầy đủ rồi, Hồ Tiểu Thiên méo mặt nhìn tên này, chắc là nói mơ rồi, con hàng này chắc trong lòng hận mình lắm đây! Ngay cả nằm mơ cũng không quên nguyền rủa mình. Nếu là ngày trước thì chắc Hồ Tiểu Thiên đã xách tai hắn lên đấm vào mặt hắn cho tới khi khuôn mặt nở hoa, răng rơi đầy đất rồi đấy. Nhưng Hồ Tiểu Thiên không làm vậy, lòng bao dung của hắn không nhỏ như vậy, lão tử dù gì cũng là mệnh quan triều đình, sao phải chấp nhặt với một gia đinh chứ, hắn nhẹ nhàng bó cái chân béo mập của tên này ra rồi rón rén xuống giường, mở cửa phòng, đi ra ngoài sân.
Trên trời trăng sáng vằng vặc, một tầng sương tuyết trong veo sáng lấp lánh bao phủ lấy dịch trạm. Hồ Tiểu Thiên khoác tấm áo choàng, đứng trong ánh trăng mênh mông bỗng cảm thấy trong lòng bình yên biết bao. Có ai mà suốt cuộc đời đều luôn thuận buồm xuôi gió chứ, đạo lý này giản đơn và mộc mạc, có người chỉ muốn sống một cách đơn giản, bình đạm trên thế giới này nhưng cũng không phải dễ dàng mà làm được. Hắn nhìn về phía gian phòng cách vách, đèn vẫn chưa tắt, hẳn là Mộ Dung Phi Yên còn chua đi ngủ, không biết cô nàng này đang làm gì đây nữa? Hồ Tiểu Thiên bất giác nảy sinh ý nghĩ nhất tham hương khuê trong đầu, nhưng giờ mà đi quấy rầy người ta thì thật không phải phép. Vì vậy hắn ngồi xuống bậc đá, đêm cuối mùa xuân còn hơi giá lạnh, hắn quấn chặt áo khoác, đúng lúc này thì nghe thấy tiếng mở cửa phía sau, bản lề cửa phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, một vệt sáng màu vàng từ trong phòng chiếu ra hòa tan vào ánh trăng thanh khiết bên ngoài.
Mộ Dung Phi Yên mặc trường bào màu lam thẫm chậm rãi đi ra, nàng mới gội đầu xong, mái tóc đen dài buông xõa trên vai, da thịt trắng nõn như ngọc, đứng dưới ánh trăng có cảm giác hơi mờ ảo, một đôi mày kiếm anh khí bức người, đôi mắt trong veo dưới ánh trăng càng thêm thâm sâu và sáng ngời. Nàng đứng ở thềm đá trên cao nhìn xuống Hồ Tiểu Thiên bên dưới, mặc dù trong ánh mắt không hề có chút khinh bỉ nào, nhưng Hồ Tiểu Thiên vẫn như cảm thấy đang bị khinh bỉ. Người ta từ trên cao nhìn xuống ngươi là vì nơi của ngươi là ở dưới đất, chỉ có thể ngước nhìn lên người ta mà thôi.
May mà Mộ Dung Phi Yên không có ý giữ tư thế như vậy lâu hơn, nàng nhấc trường bào lên một chút rồi ngồi xuống bên cạnh Hồ Tiểu Thiên. Mộ Dung Phi Yên là một nữ tử hào phóng độ lượng, nàng rất ít khi để ý đến những thứ như hình tượng thục nữ, mà nàng luôn tự nhiên, mộc mạc, nhưng lại khỏe khoắn, tích tực nhiệt tình. Trên người nàng cũng ít khi thấy vẻ bẽn lẽn thẹn thùng thường thấy ở đa số những người con gái khác, chẳng hạn như nàng có thể mặc nam trang ngông nghênh đi khắp nơi, như nàng có thể tranh hiếu tranh thắng giống như nam nhân, hay như ngay từ tư thế nàng ngồi khi không thoải mái, khi nàng ngồi ghế Thái sư, nàng có thói quen dạng hai chân ra. Mà giờ khi ngồi trên thềm đá cũng lại không giống đa số nữ hài tử là hai tay ôm lấy đầu gối, cho thấy một tư thế yếu đuối vừa nhìn đã thấy đáng yêu, đôi chân đẹp của nàng duỗi thẳng tắp ra, sau đó khép lại, hai tay chống lên thềm đá phía sau, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm lốm đốm sao: "Sao không ngủ đi?"
Hồ Tiểu Thiên phun ra một đáp án hoàn toàn không hợp với khí chất của hắn tí nào: "Ngắm trăng!"
Mặc dù Mộ Dung Phi Yên biết hắn có chút văn hóa, nhưng nàng tuyệt đối không tin hắn lại có nhã hứng đi ngắm trăng, khóe môi nàng khẽ nở nụ cười: "Không ngủ được chứ gì?"
"Sao cô biết?"
Hồ Tiểu Thiên nhìn nàng một cái, sau đó làm bộ "bỗng nhiên hiểu ra": "À, ta biết rồi, cô rình trộm ta!"
"Ai thèm rình trộm ngươi chứ? Làm như báu bở lắm á!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Không rình trộm thì sao biết ta không ngủ được?"
Mộ Dung Phi Yên nói: "Hai phòng cách nhau có mỗi cái vách, các ngươi ngáy rung cả trời lên, đến ta còn nghe rõ mồn một nữa là."
Hồ Tiểu Thiên nói: "À ra thế! Hóa ra là nghe lén, vậy lúc tối ta đi cầu chắc cũng bị cô nghe được mất rồi hả..."
Khuôn mặt đang cười của Mộ Dung Phi Yên bỗng trở nên lạnh lẽo. Mặc dù quan hệ giữa bọn họ đã tốt hơn trước nhiều, nhưng vẫn còn chưa tới mức có thể đùa cợt không chút kiêng kỵ gì thế này. Đôi lông mày kiếm của Mộ Dung Phi Yên xếch lên, hai mắt nghiêm nghị nhìn hắn nói: "Có tin ta cắt cưỡi ngươi không?"
Hồ Tiểu Thiên cợt nhả nói: "Mới đùa có tí, cô làm gì ghê thế? Chả có tí óc hài hước nào cả."
"Cái gì?" Đúng là Mộ Dung Phi Yên không hiểu hài hước là cái gì, từ này vốn dĩ là hàng ngoại nhập.
Hồ Tiểu Thiên thở dài nói: "Thì ý là nói cô không biết nói đùa, chả thú vị gì cả!"
Mộ Dung Phi Yên nói: "Mấy thứ dung tục ấy mà cũng nghĩ là hay, ngươi thật đúng là hết thuốc chữa rồi!"
"Nói thế nào nhỉ? Dù gì ta cũng là cấp trên của ngươi phải không? Khoảng thời gian từ giờ trở đi là quan hệ hợp tác , đồng thời cũng là quan hệ giữa lãnh đạo và thuộc hạ, ngươi thấy có phải không?"
Mộ Dung Phi Yên mở trừng hai mắt, không biết tên trước mặt đang có ý định xấu xa gì, nhưng những gì Hồ Tiểu Thiên nói vẫn là sự thật, nàng gật đầu nói: "Thế thì sao?"
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Giữ kín chuyện này giữa hai chúng ta, nhưng ở trước mặt người khác, chí it cô cũng phải tôn trọng cấp trên một chút chứ."
Mộ Dung Phi Yên cười ha hả, Hồ Tiểu Thiên cũng cười theo, giọng cười của hai người đều nghe rất dối trá.
Mộ Dung Phi Yên đột nhiên ngưng cười cợt lại: "Ngươi thấy mình có chỗ nào tốt mà bảo ta phải tôn trọng chứ?"
Hồ Tiểu Thiên gật đầu ngay tắp lự: "Có, chẳng qua là cô không nhận thấy thôi" Khi nói những lời này, giọng con hàng này hơi khó tránh khỏi có vẻ gian ác.
Tất nhiên nếu so với hắn thì Mộ Dung Phi Yên đơn thuần hơn nhiều, nàng nói khẽ:" Đời này khó mà tìm được". Từ lúc nào không biết nàng đã lao vào cuộc cải vã với hắn, mà thường nàng là người thua cuộc. Nhiều lần cải vã đã chứng minh, nàng không có khả năng chiếm được tiện nghi trước Hồ Tiểu Thiên.
"Chỉ những người kiên nhẫn tìm kiếm, cuối cùng mới phát hiện được ưu điểm của ta!" Hồ Tiểu Thiên phát hiện trước mặt một nữ tử thuần khiết không chút tâm cơ nào, nói một ít lời bậy bạ cũng là một niềm vui.
Nhưng bất kể hắn nói thế nào, Mộ Dung Phi Yên vẫn không hiểu được ý hắn:" Sao ta lại không nhìn thấy 'sở trường' của ngươi". Lúc nói chuyện nàng còn nhìn nửa người dưới của hắn.
Hồ Tiểu Thiên có chút buồn bực rồi, lão tử mặc quần đương nhiên ngươi không phát hiện được. Rất nhanh sau đó hắn liền ý thức được ý nghĩa lời nói của Mộ Dung Phi Yên về cái "không có sở trường(chỗ nào dài)" không như ý nghĩ bậy bạ của hắn. Vì vậy gia hỏa này cũng học bộ dạng của Mộ Dung Phi Yên duỗi thẳng chân, khoan hãy nói chuyện khác, chỉ riêng việc chiều dài chân của hai người gần như bằng nhau. Không khoa học a, bản thân mình cao hơn Mộ Dung Phi Yên không ít cỡ 7 - 8 cm, tỉ lệ này không giống nhau, bản thân mình phát triển ở nửa người trên a.
Gia hỏa này nhìn qua hai chân của Mộ Dung Phi Yên, tuy rằng cách một lớp trường bào nhưng vẫn có thể nhìn thấy một ít duyên dáng, bắt mắt, hắn nói:" Chân ngươi thật dài!".
Khuôn mặt Mộ Dung Phi Yên nóng lên, gia hỏa này thật không có y tứ, cái gì cũng có thể nói ra, nàng vội vàng co chân lên, rồi lấy tay ôm đầu gối của mình, hung hằng trừng mắt liếc Hồ Tiểu Thiên:" Có tin ta đánh ngươi không?"
"Từ từ nào, làm vậy ngươi sẽ hối hận đó."
Mộ Dung Phi Yên cười lạnh nói:" Cùng lắm thì ta không làm bộ đầu nữa, quay về Kinh Thành làm dân chúng bình dân cũng được!"
Hồ Tiểu Thiên nói:" Có tin hay không ta đem khoản nợ này tính lên người bằng hữu Đường Khinh Tuyền của ngươi?".
Mộ Dung Phi Yên trừng mắt nói:" Ngươi tính làm gì?" Nàng nghĩ tư duy của tên gia hỏa này giống như "Thiên mã hành không", nàng không hiểu mâu thuẫn giửa nàng và hắn thì có liên quan gì tới Đường Khinh Tuyền?
"Gián tội cho người khác, ta đánh không lại ngươi, nhưng thù này nhất định sẽ nuốt không trôi, cho nên ta chỉ có thể chọn trả thù bằng hữu của ngươi. Ta sẽ nói ngươi cùng bọn chúng thông đồng, ý đồ mưu hại mệnh quan triều đình. Thậm chí ta đem chuyện bọn cướp hôm nay đổ lên người các ngươi, đến lúc đó coi như là ngươi có thể chạy trốn, nhưng bằng hữu của người sẽ không may mắn như vậy, hắc hắc, ý ngươi thế nào?”.
Mộ Dung Phi Yên thật sự bội phục tiểu tử này rồi, ý nghĩ vô sỉ như vậy mà hắn cũng nghĩ ra được. Xem ra ở chung với loại người này không thể dùng hai chữ "Tín, Nghĩa" để nói chuyện được. Cho tới bây giờ Mộ Dung Phi Yên vẫn không thể phán đoán Hồ Tiểu Thiên rốt cuộc là người tốt hay xấu. Nếu nói hắn là người tốt, nhưng hết lần này tới lần khác làm ra những chuyện xấu, hơn nữa là không từ một thủ đoạn nào, không hề có nguyện tắc. Nếu nói hắn là người xấu, hắn lại giúp đỡ không ít người trong đó có mình. Mộ Dung Phi Yên nhìn qua bên người Hồ Tiểu Thiên có cảm giác mơ hồ, nàng khẽ nói:" Ta nghe nói, trước mười sáu tuổi ngươi là một kẻ ngốc nghếch, không biết nói chuyện, chuyện này là thật hay giả?" Trọng tâm của chủ đề bị chuyển qua chuyện này.
Hồ Tiểu Thiên nói:"Đây là chuyện cá nhân, ta không muốn nói với ngươi."
"Hừ, ai mà thèm!" Mộ Dung Phi Yên vừa nói xong, bỗng nhiên ánh mắt trở nênsắc bén. Một đạo hắc ảnh từ trên mái hiên bay xẹt qua, mặc dù chỉ là một cái chớp mắt nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của nàng. Rút đoản đao bên hông ra, dò xét bóng đen trên mái hiên, cánh tay vung lên,một ánh đao lạnh ngắt nhanh chóng lao về phía sau lưng của bóng đen.
Trên mái hiên, hắc y nhân cũng không nhìnthấy phi đao phía sau tới, đợi đến lúc khoàng cách phi đao chỉ còn cách người hắn ba thước, tay trái hắc y nhân vung ra, ngón trỏ và ngòn giữa kẹp phi đao lại rồi nhẹ nhàng phóng đi, chỉ nghe tiếng Hư...u...u! rít lên, phi đao bay thẳng đến ngực Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên đang duỗi thẳng hai chân, ngồi bệt xuống dưới đất. Gia hỏa này còn chưa khôi phục lại bình thường sau khi cãi nhau với Mộ Dung Phi Yên, tất nhiên cũng không thấy được bóng đen trên nóc nhà. Lúc Mộ Dung Phi Yên phóng ra phi đao, hắn mới ý thức tới trên nóc nhà hình như có người. Thời điểm hắn ngẩng đầu nhìn lên, phi đao đã bay thẳng về phía lồng ngực hắn. Hồ Tiểu Thiên sợ tới mức hồn phi phách tán. Con mẹ nó chơi ta à, cũng không phải ta bắn phi đao tới ngươi nha, oan có đầu nợ có chủ, ngươi phóng phi đao vào ta làm gì?
Phi đao phi ngược trở lại với tốc độ nhanh hơn lúc Mộ Dung Phi Yên phóng ra, nàng tính dùng tay đón lấy nhưng khi nghe được tiếng rít của phi đao phá không bay đến thì khuôn mặt lập tức biến sắc. Bất luận là về tốc độ hay lực lượng đối phương đều hơn nàng, nàng không có khả năng tiếp được một đao kia. Tình thế cấp bách, không thể không nhao người tới, ôm Hồ Tiểu Thiên đè xuống mặt đất. Phi đao sượt vào phía sau lưng nàng làm lưng áo bào phía sau nàng rách ra, gió đêm thổi bay trường bào, để lộ ra tấm lưng trong suốt như ngọc.
Mộ Dung Phi Yên vô thức ôm chặt lấy Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên vừa mới bị nàng đẩy ngã xuống đất, rơi trúng phải chỗ đất cũng không được bằng phẳng cho lắm, thân thể va mạnh vào đá, eo thiếu điều muốn gãy. Tuy rằng sau lưng đau đớn không tả nổi, nhưng trước ngực lại được thân thể mềm mại của Mộ Dung Phi Yên dán sát vào, phản ứng đầu tiên của hắn là hai tay ôm chặt lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, dùng sức kéo sát vào người mình, một cái ôm đầy ấm áp nàycảm giác thật tuyệt. Hơn nữa, thân thể Mộ Dung Phi Yên thật mềm mại, tràn đầy co dãn. Chiếc lưng đẹp trơn lán, rất ấm áp, cảm giác này làm cho người khác phải say mê. Tính cách của tên Hồ Tiểu Thiên có thể gọi là bá đạo hiếm có, thời khắc này mà còn không lo lắng cho an nguy bản thân, chỉ nghĩ đến những chuyện đồi trụy, phóng đãng, nói trắng ra là không quên chấm mút, chiếm tiện nghi. Tay phải cố ý vô tình đặt lên bờ mông cùa Mộ Dung Phi Yên, một bờ mông ngạo nghẽ, ưỡng lên tràn đầy co dãn, làm cho người ta có cảm giác muốn hung hăng bóp xuống.
Xúc động thì xúc động, trước mắt Hồ Tiểu Thiên vẫn chưa dám làm, nắm đấm và mũi kiếm của Mộ Dung Phi Yên không phải là thứ dễ ăn. Nếu như cô nàng cho là mình lợi dụng cơ hội để sàm sỡ nàng, nhất định sẽ xé rách mặt mình ra, đánh đập tàn nhẫn. Cho nên Hồ Tiểu Thiên chỉ là thừa cơ chấm mút một tí, nhẹ nhàng sờ soạng một cái, sau đó vẫn không quên gắng sức nói:" Đè chết ta, ngươi mau đứng lên ...."
Cái eo thật sự rất đau, nhưng cảm giác này hoàn toàn không tính là gì với việc được ôm sát thân thể như lúc nãy. Phi đao xẹt qua sau lưng Mộ Dung Phi Yên, bay sát mặt đất, cắm sâu vào cột trụ hành lang.
Trên nóc nhà, bóng đen kia dừng lại, chậm rãi xoay người, hai mắt âm lãnh lộ ra hàn quang lạnh thấu xương, xuyên qua cảnh đêm nhìn thẳng vào Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên đoán phi đao vừa rồi không phải do hắn phóng ra, rất có thể là từ người đang nằm trên người hắn, Mộ Dung Phi Yên. Gương mặt nàng lại hướng xuống đất làm tên kia chỉ có thể nhớ được mặt hắn. Hồ Tiểu Thiên thầm kêu không may, khi không đêm nay lại cõng cái oan này lên mình.
Hắc y nhân khẽ gật đầu, Hồ Tiểu Thiên hiểu ý của hắn đang nói là:" Hảo tiểu tử, ta nhớ kĩ ngươi rồi đó". May mắn là hắc y nhân không nhảy xuống tìm hắn tính sổ. Mũi chân khẽ nhấn xuống mái hiên, một động tác mau lẹ thoáng qua hắc y nhân đã biến mất giữa bóng đêm.
Mộ Dung Phi Yên bò dậy từ người Hồ Tiểu Thiên, hắn cho rằng nàng muốn đuổi theo nên cuống cuồng bắt lấy cổ tay nàng, nhỏ giọng nói:"Giặc cùng chớ đuổi!". Mộ Dung Phi Yên cũng không có ý định đuổi theo, đối phương chỉ dùng hai ngón tay đã đem phi đao nàng phóng ra quay ngược trở về. Trình độ này khiếncho người ta phải sợ hãi, uy lực của nó so với nàng phóng ra hơn gấp nhiều lần. Võ công của gã sâu không lường được, coi như nàng có đuổi theo, cũng chỉ là đi nạp mạng.
Lúc này trong sân bên cạnh truyền đến tiếng hô lớn:" Thích khách ......... có thích khách...........".
Hồ Tiểu Thiên cùng Mộ Dung Phi Yên liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thầm kêu không ổn, Hồ Tiểu Thiên kéo Mộ Dung Phi Yên chạy về hướng trong phòng. Điều đầu tiên hắn nghĩ chính là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Cùng lúc đó, Một Dung Phi Yên cũng nghĩ vậy, đi được hai bước bỗng nhiên nhớ tới một việc. Nàng đi tới cây cột ở hành lang, lấy tay rút phi đao ra, phi đao đâm sâu tới tận chuôi, điều này đủ thấy sức mạnh của hắc y nhận thật mạnh mẽ.
Hai người cùng đi vào phòng bên trong, lúc này Mộ Dung Phi Yên mới ý thức được gia hỏa này đang ở trong phòng của nàng. Đôi mắt trợn lên, nhìn chằm chằm Hồ Tiểu Thiên nói:" Đi ra ngoài cho ta!".
Hồ Tiểu Thiên lúng túng cười, kỳ thật căn bản hắn cũng không muốn vào, không biết sao lại u mê theo sát vào, gật đầu nói:" Được, ta ra ngoài!". Vừa mới quay người, không nghĩ tới Mộ Dung Phi Yên lấy một tay ngan hắn lại, gọn gàng, nhanh chóng tung ra một chưởng. Tất nhiên một chưởng này không phải hướng về Hồ Tiểu Thiên mà là ngọn đèn trên bàn. Tuy cách một khoảng cách, một chưởng xuất ra, chưởng phong ào ào, mội chiêu này đích thị là phách không chưởng. Chiêu này Mộ Dung Phi Yên tu luyện rất thuần thục.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên khẽ giật mình, không biết Mộ Dung Phi Yên làm vậy có ý gì. Chẳng lẽ cô nàng mặt ngoài lạnh lùng, nhưng nội tâm bên trong lại cuồng nhiệt. Phát tài rồi, hắc hắc, sớm biết vừa rồi nhắm mắt nghỉ một chút, tiết kiệm thể lực. Cô nàng này thể chất cường tráng, không biết mình có ứng phó được hay không. Gia hỏa này đang suy nghĩ miên man, khó khăn làm ra bộ dạng ôn nhu :" Phi Yên ..."
Thanh âm này lọt vào tai Mộ Dung Phi Yên nghe thật vô sỉ, nhưng lúc này nàng không có tâm tình cho Hồ Tiểu Thiên một trận. Một tay để lên môi hắn ra dấu im lặng, Hồ Tiểu Thiên nao nao, chủ động quá rồi, chẳng lẽ muốn ta dùng sức mạnh? Trong lòng có một chút kích động, cũng có chút chờ mong. Hồ Tiểu Thiên giơ tay muốn đẩy bàn tay của nàng ra, Mộ Dung Phi Yên lấy cùi chỏ đè vào lòng ngực hắn, nhích về trước một chút, hạ giọng nói: "Người đến! ".