Trên chuyến xe đò đi tới xã Hòa Bình, Lương Thần mở to mắt hết cỡ say sưa nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặc dù một đêm không chợp mắt nhưng hắn không có vẻ gì là mệt mỏi. Trong tầm mắt là một vùng tuyết trắng bao phủ lên những cánh đồng. Trong đầu hắn thoáng hiện lên những cảnh hỗn độn và bực bội trong trí nhớ.
Điểm cuối của chuyến hành trình này là một làng quê rất xa, đó là nơi mà hắn muốn dừng chân.Trong thời gian một năm rưỡi vừa qua, hắn đã có vô số lần bắt xe khách đi tới đi lui giữa thị trấn và xã Hòa Bình.
Hai năm rưỡi! Vượt qua kỳ thi công chức, hắn được cơ quan phân công đến xã Hòa Bình công tác. Thời gian hai năm rưỡi đã trôi qua! Mỗi lần quay trở lại thị trấn, hắn đều nghe thấy tin một vài người được triệu về thị trấn. Một vài người được điều đến phòng Công an huyện, người khác được điều về ủy ban chính trị pháp luật huyện, rất nhiều những tin tức như vậy mà hắn nghe được. Mà mỗi lần nghe được những tin tức này, vẻ mặt bạn gái của hắn trở lên khác lạ, mẹ của cô sắc mặt cũng ngày càng khó coi.
Cảm giác mới mẻ lúc đầu mặc trang phục màu lam của cảnh sát đã mất dần, thay vào đó là một cảm giác mất mát và không cam long dữ dội! Hắn không cam lòng suốt đời ở một làng quê nghèo khổ, sống tầm thường cả đời, nhưng sự thật đã làm hắn tỉnh ngộ, hắn không có khả năng thay đổi thực trạng, ít nhất thì trước mắt là hắn không thể!
Trong triều có người làm quan (có họ hàng làm quan to), hắn không có
Hắn cũng không có một gia tài kếch sù để mua chứa vị!
Lập công được thăng chức cũng là một cách, nhưng tại cái làng nhỏ bé với đời sống thuần phác, giản dị này, việc ẩu đả đã là rất nghiêm trọng. Lương Thần không nghĩ rằng dì Trang mất một con lợn, đại gia Vương mất một con bò, những vấn đề nhỏ này có thể đem lại cơ hội lập công thăng thưởng.
Tối hôm qua, khi tụ hội với một đám cùng dự kỳ thi vào phòng Công an huyện, hắn cắm thấy hết sức xấu hổ! Ngoại trừ hắn và Tiểu Vũ, cùng với một vài người tầm tuổi trung niên, tuổi chú là lão Vương và một vài người khác, tuyệt đại đa số người được phân xuống nông thôn lúc ấy giờ không triệu hồi lại thì cũng được chuyển tới các bộ phận khác. Tóm lại, giống như Lương Thần đã công tác ở nông thôn hơn một năm, cũng không tìm ra được điều gì mới mẻ.
Không cần cố ý thể hiện, với loại cấp bậc trong hàng ngũ, thân phận chênh lệch đã hiển nhiên lộ rõ! Mặc dù ở hiện tại, hắn và những người bạn đồng nghiệp được triệu hồi quân phục trên vai cùng có một ngôi sao, nhưng không gian phát triển của hai người có những điểm khác biệt.
Mẹ của người yêu hắn đưa ra thông điệp cuối cùng, nếu hắn vẫn không được triệu hồi về trong năm nay thì đừng nghĩ đến việc kết hôn với con gái bà ta.
Loading...
Thông điệp này như đã đâm cho Lương Thần một phát, thái độ của người yêu, hắn không thể cảm nhận được sự thân thương, hắn cảm thấy cô ấy thật vừa như gần gũi vừa như rất xa lạ.
Với tuổi tác và sự từng trải, nhiều người có thể hiểu được, tình yêu luôn gắn với rất nhiều điều kiện. Tình yêu trong sáng không có điều kiện vật chất không thể nói là không có, nhưng sự thật là cực kỳ hiếm thấy!
Cả đời sống ở nông thôn, chưa nói tới chuyện không có nhà riêng mà là hai người sống ở hai nơi, mỗi tháng chỉ có vài trăm tệ để sống. Cuộc sống này đối với những cô gái luôn mong đợi về cuộc sống tương lai hạnh phúc là rất khó chấp nhận. Với điều kiện của người yêu hắn có thể tìm thấy một người đàn ông tốt hơn hắn.
Trong lòng giống như có một tảng đá đè nặng, khiến hắn rất khó thở, hắn không muốn mất đi người yêu, nhưng hắn không thể thay đổi được thực trạng. Hắn chợt nhớ tới những câu nói trong quyển sách nào đó: Tôi giống như con côn trùng muốn bay ra ngoài cửa kính, tìm ánh sáng tương lai, nhưng không thể tìm thấy lối thoát!
Hiện tại của hắn lúc này đến ruồi bọ cũng không bằng. Tiền đồ của hắn chỉ là một màu đen sâu thẳm, đừng nói gì đến một lối thoát!
Người đông chen chúc đã khiến Lương Thần quay trở lại với thực tại. Hắn không phải là người cuối cùng, suốt một đêm không ngủ hắn rất muốn nghỉ ngơi, hơn nữa ngồi nhiều giờ trên xe, thật sự hắn không thấy thoải mái, mà khoảng cách đến điểm xuống ước chừng còn một phần ba lộ trình nữa.
Đang muốn chợp mắt một lúc, bỗng nhiên xe đột nhiên dừng lại, thân mình hắn theo quán tính xô người về phía trước, đồng thời nghe thấy một tiếng phanh két, xe khách dừng lại!
Mở cửa xe nhìn qua, có một hành khách muốn lên xe.
Động cơ xe nổ vang, xe khách tiếp tục tiến về phía trước. Không biết có phải là ảo giác, hắn bỗng nhiên cảm thấy xe khách yên tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng có một mùi hương thơm ngát ập vào mặt khiến Lương Thần từ từ mở mắt ra lần nữa.
Đứng ở bên cạnh hắn là một phụ nữ, nói đúng hơn là một cô gái.
Cô ấy khoác một chiếc áo lông màu trắng, mái tóc đen mềm mại buông xuống vai, túi xách được lồng vào tay trông rất nhẹ nhàng, dáng người mảnh mai lịch sự như bông hoa lily, xinh đẹp và ngát hương.
Từ lúc cô gái bước lên xe, toàn thân cô toát lên một sức sống thanh xuân khiến không khí trên xe trở nên tươi mới.
Tinh thần Lương Thần phút chốc trở nên hoảng hốt, hắn không biết chính xác mình đang ngủ hay là mơ, trước mắt hắn là một cô gái xinh đẹp rung động lòng người. Nói tóm lại, nhìn cô gái toát lên vẻ thanh lịch, trong sang không một tỳ vết. Hắn đã ngẩn người đến năm hay sáu giây.
Đôi mắt sáng và trong veo giống như nước suối lướt qua gương mặt người đàn ông, sắc mặt cô gái từ bình thản chuyển qua hơi ngượng ngùng có vẻ không vui vì cái nhìn chăm chú của hắn.
Lương Thần vội nhắm hai mắt lại, hắn không thể không thừa nhận cô gái này là cô gái đẹp nhất mà hắn từng gặp. Chỉ có điều đang trong tâm trạng mệt mỏi, kiệt sức nên hắn không cảm thấy hứng thú với sự có mặt của cô gái.
Đây là thị trấn huyệnTây Phong, đi hết thị trấn này là đến xã Hòa Bình, trên xe khách đã không còn chỗ trống, cô gái đứng ở trên xe nhưng lại không có ai chủ động đứng lên nhường chỗ.
Một thanh niên nhìn cô gái, mấp máy môi định nói điều gì nhưng lại ngại không nói nữa. Ở đây, cô gái giống như một bông hoa đẹp, anh ta cảm thấy không muốn làm phiền cô.
Xe khách vẫn tiếp tục tiến về bến đỗ, không có ai xuống xe nhưng có 3 thanh niên bước lên xe.
- Hôm nay lạnh vãi
Người nói là một gã thân hình cường tráng, hai tay cơ bắp rất to nhưng chân bước đi rất nhẹ nhàng, ánh mắt vô ý nhìn vào trong xe khách đột nhiên mặt hắn như ngây dại.
- Đại Hùng, mau vào bên trong đi, thế chó nào lại đứng chặn lối vậy!
Phía sau hai gã thanh niên bị thân hình như bức tường chặn lại, nên rất tức giận lên tiếng trách móc.
- Xinh đẹp, quả là xinh đẹp!
Nghe Đại Hùng kêu lên như vậy, mắt nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp, nhìn gã như bị mất trí.
- Cái gì xinh đẹp?
Hai tay thanh niên đi cùng gã vội dừng bước, họ nhìn xung quanh Đại Hùng, phút chốc cũng như hóa thạch.
Xe khách bỗng nhiên bắt đầu chạy, khiến ba tên ngốc loạng choạng, suýt nữa ngã sấp xuống.
- Đi vào bên trong đi, đi vào bên trong đi!
Người bán vé nhắc nhở ba gã đứng ở cửa xe.
Bước thêm ba bước, ba gã đó bước nhanh đến bên cạnh cô gái.
- Chào em, em định đi đâu vậy!?
Đại Hùng xoa xoa hai tay, trên gương mặt béo phị nụ cười hề hề hiện ra.
- Hòa Bình!
cô gái vừa phát ra thanh âm trong trẻo và dễ nghe.
- Hay quá, vậy là chúng ta cùng xuống chung bến!
Nghe thấy đối phương trả lời, Đại Hùng lập tức vui mừng ra mặt, quên hết tất cả lại tiến về phía cô gái.
Nhận thấy gã lại gần, cô gái nhíu mày, lùi ra sau một chút.
Lúc này, phía sau Đại Hùng là hai gã thanh niên, ánh mắt nhìn cô gái cũng không che dấu được sự thèm muốn.
- Em tên là gì vậy!? đã có bạn trai chưa?
Đại Hùng được một bước lại muốn tiến lên bước nữa, thân hình hướng về phía trước tiếp cận.
Cô gái mặt biến sắc, cô nhận ra đây là ba kẻ lưu manh háo sắc. Hôm nay thật đúng là xui xẻo, nếu không bị nhỡ taxi thì cô sẽ không phải bắt xe khách, lại gặp phải mấy tên không đứng đắn này.
- Các anh muốn làm gì?
Nhìn thấy một cô gái đẹp bị đùa bỡn, một thanh niên lấy dũng khí đứng lên.
- Tao đang cùng cô em này giao lưu tình cảm, lại bị mày quấy rối, mày có tin bố mày sẽ cho mày một dao không!
Đại Hùng sắc mặt dữ tợn, lấy từ sau thắt lưng ra một con dao rất sáng, chĩa về gã thanh niên khoa tay múa chân.
Người thanh niên sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt đầy dũng khí nhanh chóng biến mất, thân hình bủn rủn quay trở về chỗ ngồi.
- Hừ!
Đại Hừng khinh thường liếc mắt qua, sau đó ánh mắt chuyển đến gương mặt cô gái, cười hề hề nói:
- Em gái, anh hỏi em mà, sao không trả lời!?
Cô gái yên lặng không lên tiếng, đang định lui lại đằng sau thì phát hiện đã không còn chỗ lùi. Đại Hùng và hai gã đi cùng đã vây cô gái vào giữa.
Mọi người trên xe rất bực mình vì nhìn thấy cái cảnh ba gã to con bắt nạt một cô gái yếu đuối, nhưng trong tay một tên có một con dao, lên mọi người mặc dù tức giận nhưng không ai dám nói ra. Bọn họ đều biết ba gã này là những tên lưu manh!.
- Cút ngay!
Cô gái lạnh lùng quát.
- Ối, cô em đừng tức giận!
Đại Hùng thoáng chút ngần người ra sau đó nở nụ cười rất đểu giả, tay cầm dao đưa lên mặt cô gái, trêu đùa:
- Tức giận là không tốt, đến đây, cười lên một cái nào!
- Mau cười lên, cười lên đi!
Hai gã đi cùng đứng bên dụ dỗ.
Ha! Một bàn tay rắn chắc đã giữ được con dao, theo sau đó, có một bóng người đứng chắn trước người cô gái.
- Thằng chó…!
Chuyện tốt bị ngăn cản, Đại Hùng trong cơn giận dữ, há hốc mồm mắng to, ánh mắt như muốn nuốt sống tên kia, hắn cảm thấy có gì quen thuộc trên gương mặt đó, hắn như bị hất một gáo nước lạnh từ đầu xuống chân.
- Thần, anh Thần
Đại Hùng với hai tên đồng lõa lúc này vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc, miệng lắp bắp gọi.
- Vừa rồi, bọn em không nhìn thấy anh!
Đại Hùng trên mặt cười trừ, gương mặt khổ sở còn hơn là khóc. Hắn vừa rồi bị vẻ xinh đẹp của cô gái thu hút, nên không chú ý đến sự có mặt của người kia ở trên xe, hơn nữa người đó lại ngồi ngay bên cạnh cô gái.
- Ngồi xổm xuống phía trước!
Lương Thần lấy con dao trong tay Đại Hùng sau đó, giơ tay chỉ về phía gã, thản nhiên nói một câu.
- Vâng, vâng ạ!
Giống như chuột nhìn thấy mèo, ba tên mất đi dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, ba tên lưu manh vội lẻn lên phía trước xe, sau đó Lương Thần lại tiếp tục ngồi xổm trên xe như lúc trước.