Mộ Hàn đặt tay lên ngực tự hỏi nếu mình là Diệp Thiếu Dương thì sẽ làm như thế nào.
Đừng nói là có nghĩ ra kế sách như vậy hay không, coi như là nghĩ ra được thì cũng không dám mạo hiểm như vậy, chắc chắn là sẽ để mọi người yểm hộ mình phá vây.
"Bao Tử dùng thần thức khống chế Cùng Kỳ, nếu như giết Cùng Kỳ thì thần trí của nó cũng sẽ bị phản phệ, hậu quả khó lường. Bởi vậy ta mới thả Cùng Kỳ đi." Diệp Thiếu Dương nhìn Bao Tử, lại nói với mọi người "Thu Oánh sẽ không hy sinh vô ích, nhất định ta sẽ báo thù cho nàng."
"Mẹ nó, Tiểu Diệp Tử, chúng ta dứt khoát giết tới Thái Âm sơn, giết tất cả bọn liên quan đến Vô Cực quỷ vương" Tiểu Mã giận dữ mắng.
"Được." Diệp Thiếu Dương đồng ý ngoài dự liệu của mọi người.
"Diệp thiên sư thật không tầm thường!" Xung Hòa tử đi tới chào hỏi hắn, vẻ mặt hết sức xúc động. Trước đó khi bọn Diệp Thiếu Dương bị vây chặt, tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ ắt phải chết. Dĩ nhiên Xung Hòa tử cũng nghĩ vậy. Rốt cuộc Diệp Thiếu Dương nghĩ ra kỳ mưu dẫn mọi người thoát ra khiến nội tâm Xung Hòa tử chấn động, tràn đầy lòng kính ngưỡng đối với Diệp Thiếu Dương.
"Chư vị đều mệt nhọc quá độ, trước tiên theo ta vào nhà cỏ nghỉ ngơi, chuyện khác sau này hẵng nói."
Từ Văn Trường cũng hướng về phía Diệp Thiếu Dương gật đầu.
Lúc đầu Diệp Thiếu Dương cũng định tìm hiểu thêm về hải nhãn, nên dẫn mọi người đi theo sau Xung Hòa tử đi đến một phía khác của đài cao.
Đây là lần đầu tiên bọn họ đến một phía khác của hòn đảo. Trong rừng sương mù tràn ngập khắp nơi. Diệp Thiếu Dương nhanh nhạy cảm nhận linh khí nồng đậm trong sương mù. Đối với bất cứ sinh linh nào đều là nơi tu luyện tuyệt hảo. Điều này tạo thành chênh lệch rõ ràng với toàn bộ Nam Hải bên ngoài hòn đảo.
Loading...
Trong rừng cây có rất nhiều nhà tranh dựng bằng vỏ cây cùng cỏ tranh, trên tròn dưới vuông, bên ngoài nhìn giống lều Mông Cổ, đưa mắt ra nhìn lại không đếm xiết, rải rác khắp rừng.
Xung Hòa tử gọi lại mấy người đệ tử, chia nhau mang bọn Diệp Thiếu Dương vào mỗi nhà tranh nghỉ ngơi.
"Cho chúng ta 3-4 cái là được, 3-4 người ở một cái, như thế sẽ an toàn hơn."
Xung Hòa tử cười nói "Hải nhãn đã được kích hoạt, còn có nguy hiểm gì nữa."
Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt nhìn bọn người Mộ Hàn ở phía sau cách bọn họ không xa, nói "Cũng không chắc, vẫn là cẩn thận một chút thì hơn."
Cuối cùng Xung Hoa tử tìm cho bọn họ mấy cái nhà tranh liền nhau. Tróc quỷ liên minh 2 người chọn 1 gian đi vào nghỉ ngơi. Nói là nghỉ ngơi nhưng bọn họ cũng không cần đi ngủ mà chủ yếu là thổ nạp điều tức. Từ Diệp Thiếu Dương trở xuống tất cả mọi người đều bị thương. Đặc biệt là Tứ Bảo vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Trước đó Diệp Thiếu Dương đã kiểm tra, nguyên thần của Tứ Bảo bị tổn hại cần phải dưỡng tức để hồi phục, bèn mang y tới nhà tranh của mình. Đầu tiên hắn điều tức 2 chu thiên, khôi phục đại khái, lại giúp Tứ Bảo dưỡng tức nguyên thần.
Rất nhanh Tứ Bảo cũng tỉnh lại, lâu sau mới ổn định lại nguyên thần. Qua Qua kể lại mọi chuyện đã xảy ra. Tứ Bảo biết được Thu Oánh đã chết cũng rơi lệ lã chã, hồi lâu không lên tiếng.
Diệp Thiếu Dương đi ra ngoài đồng cỏ, huýt sáo một tiếng. Chỉ một lát sau, mọi người đều tập hợp. Nhìn dáng vẻ của họ, cơ bản đều đã hồi phục nhưng vì cái chết của Thu Oánh, cảm xúc của mọi người đều chùng xuống.
"Tứ Bảo, lúc nãy ngươi ở trên đài cao, chỉ dựa vào sức một mình để thủ suốt mấy phút, ngươi làm như thế nào?" Lâm Tam Sinh nhớ đến tình huống lúc đó bèn hỏi lại.
"Lúc ta ở Hiên Viên sơn, Cưu Ma tổ sư dạy ta Chư Thiên Quan Tưởng thuật hoàn chỉnh, lại gợi ý cho ta dung hợp Chư Thiên Quan Tưởng thuật cùng La Hán Kim Thân. Hiện tại ta có thể quan tưởng ra một pho thần phật nào đều có Kim Thân La Hán gia trì khiến cho nó giống như tồn tại thực chất."
Nói đến đây, trong giọng nói Tứ Bảo mang theo vẻ kiêu ngạo, "Cưu Ma tổ sư giảng Tu Di Thiên cho ta. Bây giờ ta có thể quan tưởng ra Tu Di Thiên, trong đó có tất cả chư thiên thần phật. Chỉ cần trúng quan tưởng thuật của ta thì sẽ tiến vào Tu Di Thiên. Trước mặt thần phật đầy trời, nhược điểm nội tâm của mình cũng sẽ bị phóng đại lớn nhất. Nói theo thuật ngữ trò chơi, đây là công kích vào nhược điểm. Vì vậy ta mới bảo Thiếu Dương để chỗ đó cho ta, ta không khiến các ngươi thất vọng chứ! Nếu không phải ta trông coi cao điểm, tuyền thủy đã sớm bị đánh nổ"
Diệp Thiếu Dương nhìn vẻ mặt hớn hở của y, chèn ép y vài câu nhưng trong lòng vẫn cảm thấy cao hứng vì y.
Lâm Tam Sinh hồi tưởng đến tình cảnh lúc đó, kết hợp với lời Tứ Bảo đã nói, hỏi y: "Theo lời ngươi nói, Chư Thiên Quan Tưởng thuật này của ngươi có vẻ cùng loại với Thông Linh mộng của Bao Tử"
Tứ Bảo suy nghĩ một chút rồi nói "Không giống nhau, của ta là pháp thuật, sẽ bị hao phí pháp lực, cũng không tạo ra huyễn cảnh gì mê hoặc người, người tiến vào ảo cảnh sẽ hiểu rõ đó là huyễn cảnh."
2 người tiếp tục thảo luận vấn đề học thuật về pháp thuật. Ngô Gia Vĩ cũng ở bên cạnh chăm chú lắng nghe.
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy Dương Cung Tử, nhìn nàng nói "Hôm nay may nhờ có cô đến hỗ trợ."
"Anh nói thế là coi ta là người ngoài, hơn nữa ta cũng không giúp đỡ được gì."
Diệp Thiếu Dương biết là nàng khiêm tốn, thoạt nhìn thì nàng với Tiểu Mã không hỗ trợ được gì, nhưng thêm 2 người cường giả bọn họ thì tình hình đương nhiên sẽ khác.
"Phong Chi cốc các ngươi bây giờ thế nào? Trước đó ta nghe nói, Đạo Phong để tất cả các ngươi đi trốn"
Dương Cung Tủ phàn nàn nói "Người sư huynh kia của anh là một ông chủ vô trách nhiệm, chính hắn trốn trong Sơn Hà Xã Tắc đồ tu luyện còn mọi chuyện đều giao cho chúng ta. Bây giờ đại quân Thái Âm sơn quét ngang quỷ vực, Phong Chi cốc tổn thất nặng nề, cũng may là nòng cốt vẫn còn."
"Tổn thất nặng nề?" Diệp Thiếu Dương nhíu mày, "Không phải là Đạo Phong bảo các ngươi trốn đi sao?"
"Anh nói dễ dàng quá, mấy chục vạn đại quân, tránh ở đâu? Phần lớn đều thất lạc, chỉ còn lại một ít tinh anh."
Tiểu Mã phàn nàn nói "Bạch Vân thành của cô cũng thất thủ rồi."
Dương Cung Tử cũng thở dài "Chiêu binh mãi mã lâu như vậy cuối cùng cũng bị đánh hiện nguyên hình."
Bọn người Diệp Thiếu Dương khiếp sợ, hỏi nàng tại sao. Dương Cung Tử giải thích "Mục đích của Đạo Phong khi sáng lập ra Phong Chi cốc dựa trên cơ sở tấn công người ta trước. Cho đến giờ hắn không nghĩ là sẽ bảo hộ Âm Ti. Nếu Thái Âm sơn và nhân gian tác chiến, Phong Chi cốc sẽ xâm nhập bên sườn, tìm một cơ hội ra một kiếm đứt cổ.
Không ai ngờ Thái Âm sơn lại chủ động xuất kích, cứng chọi cứng với Âm Ti. Ngay cả Phong Đô đại đế cũng không ngờ rằng tất cả thế lực chư hầu đều bị tách ra. Phong Chi cốc cũng không còn cách nào."
"Hóa ra là như vậy, thật là đáng tiếc." Diệp Thiếu Dương thở dài.
Dương Cung Tử cười nhạt "Còn lại một nhóm tinh nhuệ, chính là bộ đội tâm phúc của Đạo Phong, mà Tứ đại linh thú vẫn còn, vậy cũng tốt."
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, nói "Tứ đại linh thú nào? Là bọn Bạch Hồ sao?"
"Chu Tước Bạch Hồ, Thanh Ngưu Huyền Vũ - 4 người này gắn liền với sinh mệnh của Đạo Phong. Tất cả mọi người đang bảo vệ bọn họ."