Phần 2: Giết lầm còn hơn bỏ sót
Dưới lầu khách rất nhiều, đều đang dùng cơm uống rượu, nói chuyện phiếm, đám người Đồng Đồng đi tới, rất nhiều người nhìn thoáng qua, sau đó tự lo việc của mình, căn bản không có người để ý tới.
Trước quầy, chưởng quầy vừa thấy một đám trẻ con, liền giận, hướng ra phía ngoài kêu:
"Tiểu nhị, đi vào"
"Chuyện gì đây?”
Tiểu nhị đi vào, cúi đầu nói thầm vài câu, chưởng quầy nghe xong nhanh chóng từ bên trong quầy đi ra, nói lời khách sáo với Thượng Quan Đồng.
"Nếu không để ta tự mình đưa tiểu công tử đi lên"
"Không cần đâu ông ơi"
"Con biết thúc thúc đang ở lầu hai phòng số ba mà"
"Các ngươi đang bận nhiều việc, chúng con tự đi tìm thúc thúc là được."
Loading...
Nói cũng không để ý tới chưởng quầy kia, vung tay lên, liền dẫn đám người Thượng Quan Trúc chạy lên lầu.
Chưởng quầy cùng tiểu nhị nhìn một cái, trở ra đi chào hỏi khách khứa.
Lầu hai, góc rẽ, Thượng Quan Đồng vẫy tay một cái, ý bảo mấy nhóc đồng bọn dựa đầu qua đây, bắt đầu phân phó nhiệm vụ.
"Đợi lát nữa ngươi cùng ngươi, làm bộ cãi nhau vì đi tìm phụ thân vong ơn phụ nghĩa. Rồi tìm cách phá nát cửa gian phòng số ba cho ta"
"Còn mấy người các ngươi"
"Cố gắng cản trở đám người bên trong lẫn bên ngoài"
"Ta sẽ tự mình động thủ"
"Nhớ kỹ, không được sợ hãi, không được lộ ra sơ hở"
"Bằng không ta hạ phấn ngứa, cho các ngươi ngứa ba ngày ba đêm."
Dưới sự uy hiếp của Đồng Đồng, đám người Thượng Quan Trúc gương mặt sầu khổ, cũng không dám nói nhiều.
Cuối cùng cắn răng một cái, toàn bộ đều gật đầu đồng ý.
"Được, chúng ta dựa theo kế hoạch mà làm."
Mấy tên nhóc run rẩy lê từng bước thẳng đến trước cửa gian phòng số ba.
Trước cửa có rất nhiều hộ vệ đang canh gác, người cao lớn, hết sức uy vũ.
Thượng Quan Trúc chân mềm nhũn, không dám đi qua.
Thượng Quan Đồng trừng hắn, sau đó ý bảo bọn họ bắt đầu hành động. Hai nhóc được phân công đến cãi nhau lập tức cùng nhau lôi kéo ống tay áo lên la làng:
"Ngươi thế nhưng dám can đảm nói xấu cha ta"
"Nói cha ta là cha của ngươi, ngươi không biết xấu hổ?"
"Mày mới là đứa không biết xấu hổ?"
"Mẹ của mày mới không biết xấu hổ."
Có mấy người nhiều chuyện đang đi đến phía ngoài gian phòng số ba, mấy người hộ vệ không vui ra mặt, hướng về mấy đứa con nít đang tranh cãi phía trước cửa kêu lên:
"Các ngươi đi mau, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí."
Đồng Đồng giơ lên khuôn mặt đáng yêu, bĩu môi nói:
"Ca ca, các ngươi đừng nóng giận"
"Bọn họ chỉ muốn tìm phụ thân của họ hỏi thăm một vài việc mà thôi."
Mấy người hộ vệ kia sững sờ, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Đồng Đồng lại nhanh tay mở ra một cái hộp nhỏ, bên trong chứa Ngưng Hương Hoàn.
Loại đan dược này chỉ cần ngửi mùi là đi vào giấc ngủ ngay, nên mấy người hộ vệ ngửi mùi, liền không tự chủ được theo bản năng nhắm mắt lại, từ từ nằm xuống đất.
Bên ngoài có chút động tĩnh, bên trong vang lên tiếng nói:
"Chuyện gì xảy ra?"
Lúc này Đồng Đồng vung tay lên, hai nhóc đang giả vờ gây gổ kia đang trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng để đánh nhau.
Cả hai đều hướng phía cửa mà lao vào, bốp một tiếng, đem cửa đập tan nát.
Mấy người đang dùng bữa bên trong, tất cả đều mang gương mặt kinh ngạc nhìn trước cửa. Ba bốn vị thiếu gia đang dùng cơm, trong đó nam tử xuất sắc nhất không phải Mộ Dung Dịch thì là người nào?
Bất quá Thượng Quan Đồng cũng không nhận ra người nào là Mộ Dung Dịch.
Bé cũng lười hỏi, nếu mà tiểu nhị ca nói Mộ Dung Dịch ở lầu hai trong gian phòng số ba.
Bất kể là người nào, dù sao ... Giết hết.
Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Trong gian phòng trang nhã, ai ai cũng nhìn chằm chằm vào mấy đứa nhóc đang đánh nhau loạn xạ.
Mộ Dung Dịch sắc mặt khó coi, nhịn không được trầm giọng mở miệng:
"Các ngươi làm gì?"
Hai đứa nhóc đang đánh nhau còn bận la mắng:
"Mày cũng dám mắng mẹ tao, mẹ mày mới là hồ ly tinh, mẹ mày mới không biết xấu hổ"
Mặt khác, có mấy người qua can ngăn, căn bản không có người để ý đến Mộ Dung Dịch cùng mấy vị công tử kia.
Đồng Đồng thừa cơ mở ra một cái hộp khác.
Trong hộp trang điểm là độc khí, Bách Hợp Đan.
Khí hít Bách Hợp Đan vào, sẽ làm người ta xúc động đến phát điên.
Làm tăng nhanh tuần hoàn máu, do đó khiến cho mạch máu phồng lớn, huyết mạch nghịch lưu.
Mặc dù không chết, nhưng bán thân bất toại là điều không thể tránh khỏi.
Ngưng Hương Hoàn cùng Bách Hợp Đan là Đồng Đồng lấy trộm từ trong phòng luyện đan của lão sư.
Loại đan dược này là cao cấp đan dược, chỉ có Linh Dược Sư cùng Thần Dược Sư mới có thể luyện chế ra.
Trong gian phòng, Đồng Đồng thấy mọi việc đều thuận lợi, lập tức nhìn mấy nhóc đồng bọn nháy mắt, cũng thừa cơ lên tiếng.
"Được rồi, được rồi"
"Chúng ta đừng náo loạn nữa, đi nhanh đi"
"Đừng chọc các ca ca tức giận"
"Nhanh đi thôi."
Tiếng nói của bé vừa dứt, Thượng Quan Trúc cùng mấy tên nhóc kia đã sớm chuồn mất, không chút do dự, chạy như bay ra ngoài.
Nhưng bọn nhóc không quên nhiệm vụ của mình, không đứng đắn mắng.
"Mẹ mày chính là hồ ly lẳng lơ."
"Mẹ mày mới đúng."
Những đứa nhóc này đều là con nhà giàu, lớn lên trong trạch viện. Mỗi ngày nghe một câu, lời mắng chửi cũng thuận miệng mà mắng ra không cần suy nghĩ.
Đợi đến bọn nhóc đi ra ngoài hết, Đồng Đồng nhân lúc đó đóng cửa lại, vung tay lên, mấy nhóc kia sớm chạy như bay mà ra khỏi lâu.
Chỉ hận mình chỉ có hai cái chân, nếu có ba bốn chân là tốt rồi.
Hiện tại nếu không chạy, đợi lát nữa Mộ Dung công tử phát hiện ra, … ?
Bọn họ phải chạy thật nhanh mới được.
Trong gian phòng, Mộ Dung Dịch sắc mặt khó coi, lạnh lùng trừng mắt nhìn cánh cửa , đối với chuyện vừa xảy ra, có chút mơ hồ.
Những thằng nhóc này, … chuyện gì xảy ra?
Mấy vị công tử không khỏi khuyên hắn:
"Thôi, Mộ Dung công tử"
"Nhanh chút ăn cơm đi, đừng để ý tới mấy đứa trẻ mồ côi đó"
Mộ Dung Dịch nghe vậy, chậm rãi hít thở ra vào, chợt phát hiện khác thường.
Trong không khí có mùi thơm lạ, động mạch của mình có vẻ như phồng lên rất nhanh, lập tức sắc mặt khó coi, trầm giọng kêu lên:
"Không tốt"
"Có mùi thơm khác thường, mau mở cửa ra."
Bước đến trước cửa, khẽ vươn tay đẩy cửa.
Ngoài cửa, mấy người hộ vệ đang bị mê mang, bởi Ngưng Hương Hoàn, gương mặt ngủ đầy thỏa mãn.
Mộ Dung Dịch không khỏi cảm thấy phẫn nộ, nhìn mấy vị công tử phía sau mình lên tiếng.
"Mấy đứa nhóc đó hạ độc chúng ta"
"Đi, nhất định phải bắt lấy bọn chúng"
"Điều tra xem bọn chúng là ai?"
Mộ Dung Dịch cùng mấy vị công tử tuy rằng hít Bách Hợp Đan, nhưng mà chỉ trong khoảng thời gian khá ngắn còn chưa đủ để độc thấm vào.
Nên vẫn hành động bình thường.
Dưới chân chợt lóe liền xuất hiện bên dưới lâu, động tác nhanh chóng mà mau lẹ.
Đồng Đồng cùng đám người Thượng Quan Trúc tu vi Huyền Lực cực thấp, còn là con nít, hơn nữa còn có mấy đứa hơi ngốc, nên bé phải vừa túm vừa khéo bọn chúng rời khỏi Lâm Giang lâu.
Đang đứng ở ngã tư cùng Thượng Quan Dục nói chuyện.
"Tốt lắm, đi nhanh đi."
Đồng Đồng lên tiếng, Thượng Quan Dục vốn không rõ ràng lắm tình huống hiện tại, còn ngã ngồi trên mặt đất không chịu đi, la lên:
"Ta đi không nổi nữa"
"Vừa đói, lại vừa khát"
"Lão đại, ta có bạc"
"Không bằng, chúng ta đi vào ăn một bữa đi."
Thượng Quan Trúc cùng bọn nhóc nghĩ mà sợ, nhanh lắc đầu thúc giục, mỗi nhóc một câu:
"Đi nhanh đi"
"Ăn cái gì, no rồi"
"Không ăn"
"Ngươi nhịn đi"
Ai ngờ, đứa làm không được việc, bại sự có thừa, thằng nhóc Thượng Quan Dục kia, cố tình không chịu đi.
Hắn đã quen ăn sung mặc sướng, vừa ngửi thấy mùi thức ăn từ Lâm Giang bay ra đã thèm chảy nước miếng, đâu còn đi được nữa.
Nuốt nước miếng, lắc đầu tiếp tục ngồi tại chỗ:
"Ta không đi"
"Muốn đi các ngươi đi đi"
"Một mình ta ở lại ăn."
Cứ cãi qua lại mãi như vậy, Mộ Dung Dịch cùng đám người đã chạy ra ngoài, phi thân chặn đường đi của bọn nhóc.
Mộ Dung Dịch sắc mặt trầm xuống, âm độc vô cùng, giơ ngón tay thon dài chỉ bọn nhóc.
"Cả gan"
"Dám can đảm hạ độc chúng ta"
"Nói, là ai sai các ngươi làm?"
Một đám nam nhân cao lớn như thế lại đối xử thô bạo với mấy đứa nhỏ.
Trước cửa Lâm Giang lâu rất nhanh xúm lại một đám người, mọi người chụm đầu kề tai, bàn tán xôn xao ầm ĩ, đứng xem náo nhiệt.
Thượng Quan Trúc cùng Thượng Quan Dục với mấy đứa nhóc đều sợ hãi đến rụt cả cổ, hướng phía sau lưng Đồng Đồng mà trốn.
Đồng Đồng tuy rằng còn nhỏ, nhưng rất kiên cường, đứng thẳng người.
Nâng gương mặt xinh đẹp lên, hai tay ôm ngực, rất có khí phách mở miệng:
"Vị công tử này, ngươi nói cái gì đó?"
"Chúng ta chỉ là mấy đứa trẻ con có thể làm cái gì?"
"Ngươi đường đường là một nam nhân cao lớn, vậy mà lại đi khi dễ lũ trẻ như chúng ta."
Thượng Quan Đồng vừa nói xong, rất nhiều người đều nhìn Mộ Dung Dịch, cùng mấy vị thiếu gia phía sau hắn.
Người vây xem đều cảm thấy đứa trẻ đáng yêu đó nói đúng.
Đó chỉ là mấy đứa nhỏ, bộ dạng lại đáng yêu như vậy, làm sao có thể làm gì được mấy người nam nhân cao to như bọn họ.
Mấy người đó thật đúng là ỷ lớn ăn hiếp nhỏ mà.
Lúc này đã có người nhận ra danh tính của mấy vị thiếu gia đó. Cầm đầu là Mộ Dung Dịch, phía sau cũng đều là nhân vật nổi tiếng trong Sở kinh.
Trong lúc nhất thời, xung quanh yên tĩnh không tiếng động.
Đều là nhân vật không thể đắc tội, ai dám nhúng tay vào, chỉ có thể im lặng đứng nhìn.