Phần 1: Tìm đến Lâm Giang lâu
Trên đường cái náo nhiệt, người đến người đi, trong đó có mấy người lén lút, cũng không làm cho quá nhiều người chú ý đến.
Chỉ thấy đi đầu dĩ nhiên là một đứa nhỏ năm tuổi, bộ dạng đáng yêu như tranh vẽ.
Phía sau của bé có bốn năm đứa nhỏ khoảng mười tuổi đi theo sau.
Thật bất ngờ, một đám trẻ to con đối với bé vâng vâng dạ dạ, mọi người nhìn vào không khỏi kỳ lạ.
Đám trẻ này vừa đi vừa nói, người đi đường cũng chỉ cho là con cái nhà ai đó ở trên đường đùa giỡn mà thôi, cũng không có ai để ý tới.
Chẳng qua đi phía trước là một vị tiểu công tử xinh đẹp đáng yêu, ngẫu nhiên làm cho người đi trên đường nhìn nhiều một chút, lại khen một tiếng.
Người đi tuốt ở đàng trước chính là Thượng Quan Đồng.
Đi theo phía sau bé là mấy nhóc tiểu người hầu, và đám người Thượng Quan Trúc cùng Thượng Quan Dục.
Trên mặt rõ ràng là có chút không tình nguyện, bởi vì bọn họ là trốn học ra ngoài chơi. Lần này chắc chắn khi về sẽ bị ăn đòn là điều tất nhiên không thiếu được.
Loading...
Nhưng mà Thượng Quan Đồng đã mở miệng, bọn họ nếu không nghe, ...
Sẽ không có kết cục tốt.
Bất quá thấy trên đường phố đông đúc náo nhiệt, mấy đứa nhóc đã chạy đông chạy tây vui đùa ầm ĩ, sớm đã quên chuyện trên trường học cùng lão sư.
"Lão đại"
"Ngươi nói ngươi muốn tìm Mộ Dung Dịch báo thù"
"Vậy chúng ta phải đi đến nơi nào để tìm hắn báo đây?"
"Đúng vậy, đi nơi nào tìm hắn đây?"
Mấy nhóc này là trốn học theo, trèo tường phía sau học viện mà ra ngoài, vì nghe được bé nói muốn tìm Mộ Dung Dịch báo thù nên tò mò mà đi theo.
Nhưng mà bọn họ tuy có lòng, cũng không có dũng khí nha.
Thượng Quan Trúc cùng Thượng Quan Dục trong lòng rất sợ hãi, bọn họ biết Mộ Dung công tử là ai.
Nghe nói võ công người đó hết sức lợi hại.
Nhưng mà Thượng Quan Đồng không sợ hắn.
Từ buổi tối hôm qua bé nghe được chuyện mẫu thân bị từ hôn.
Bé liền hạ quyết tâm muốn trả thù Mộ Dung Dịch, bé mới không để ý tới những người khác có đang sợ hãi hay không?
Từ sớm tinh mơ, bé vất vả lắm mới moi ra được từ miệng của bà vú cùng Mã Thành, tên của cái người từ hôn, còn biết thêm nhiều chuyện khác.
Thượng Quan Đồng đồng tử tối đen nói.
"Ta hôm nay lặng lẽ nghe ngóng được tin tức"
"Mộ Dung Dịch thích nhất là cùng bằng hữu ở trong tửu lâu ăn cơm"
"Các ngươi xem hiện tại trời cũng sắp tới buổi trưa"
"Hắn nhất định sẽ ở trong Lâm Giang lâu ăn cơm, nghe nói hắn thích nhất chỗ đó”
Hắn cũng dám từ hôn mẫu thân.
Từ liền từ, hừ.
Bé không muốn mẫu thân gả cho người như vậy đâu.
Nhưng mà lại không nghĩ tới hắn lại khiến cho cái di nương kia dám cả gan tìm đến mẫu thân gây rối, mẫu thân nhất định là rất đau lòng mà.
Chỉ cần vừa nghĩ đến mẫu thân trong lòng khổ sở, bé liền ăn không ngon ngủ không yên.
Cho nên tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn.
Thượng Quan Trúc cùng Thượng Quan Dục nghe xong lời nói của Thượng Quan Đồng trực tiếp hết chỗ nói rồi.
Bọn họ tưởng rằng chỉ cần cùng bé trên đường dạo một vòng liền trở về.
Không nghĩ tới bé kể cả chi tiết đều hỏi thăm rõ ràng, mấy đứa nhóc trố mắt nhìn nhau. Vẫn còn không quên ở trong lòng cầu nguyện.
Ông trời ơi!
Ngàn lần vạn lần đừng để cho lão đại gặp được Mộ Dung công tử ở Lâm Giang lâu ăn cơm. Bằng không mấy người bọn con làm sao mà đánh thắng được Mộ Dung công tử đây.
Nhưng mà lại không dám biểu hiện ra ngoài.
Thượng Quan Dục nhướng mày, nhỏ giọng mở miệng:
"Lão đại"
"Ngươi xem, sắc trời đã không còn sớm, chúng ta đói lắm rồi"
"Nếu Mộ Dung công tử không ở trong Lâm Giang lâu, chúng ta trở về học đường đi ăn cơm trưa đi"
"Như thế nào?"
"Được không?"
Thượng Quan Đồng nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nặng trĩu xuống, nhìn Thượng Quan Dục:
"Ăn, ăn, ăn, chỉ có biết ăn thôi"
"Không ăn một bữa sẽ chết đói à"
"Đi đến đó rồi nói sau."
Nói xong tay nhỏ bé chỉ vào Thượng Quan Dục ra mệnh lệnh:
"Nhanh chút"
"Ngươi, đi trước dẫn đường"
"Chúng ta cùng nhau đi Lâm Giang lâu”
Bé chỉ mới trở lại kinh thành không bao lâu, vừa trở lại liền đến học đường.
Cho nên đối với những nơi có tiếng như tửu lâu hay quán trà trong Sở kinh này vẫn chưa quen thuộc lắm.
Nhưng đám người Thượng Quan Dục lại không giống, bọn họ là thổ địa ở đây nha, tất nhiên là quen thuộc đường đi quán xá rồi.
Thượng Quan Dục nghe Thượng Quan Đồng nói xong, miệng méo xẹo, không dám nói nữa.
Đi trước dẫn đường.
Trong lòng không khỏi tính toán, có nên tùy tiện tìm một chỗ lừa gạt Thượng Quan Đồng hay không?
Nhưng mà hắn vừa nghĩ xong, thì phía sau vang lên giọng nói mềm mại.
"Ngươi đừng có mà nghĩ tùy tiện tìm đại nơi nào đó lừa gạt ta"
"Trở về, ta sẽ phái người mang ta đi nhìn xem"
"Nếu phát hiện ngươi dám gạt ta, ..."
"Ngươi liền chờ đó cho ta."
Bé hừ lạnh một tiếng, Thượng Quan Dục nơi nào còn dám suy nghĩ bậy bạ, quay đầu cười nịnh nọt:
"Lão đại"
"Ta làm sao có thể tùy tiện lừa gạt ngươi"
"Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ dẫn ngươi đi Lâm Giang lâu"
"Nhưng mà nếu Mộ Dung công tử không ở đó, thì chúng ta liền trở về ngay nha"
"Đúng, đúng. Chúng ta trở về ngay đi nha"
"Đói bụng quá rồi."
Thượng Quan Trúc phối hợp mở miệng, những người khác cũng gật đầu, Thượng Quan Đồng cuối cùng đồng ý:
"Được"
"Nếu hắn không ở Lâm Giang lâu"
"Chúng ta sẽ trở về ngay"
"Nhưng mà nếu hắn ở Lâm Giang lâu, ... "
"Các ngươi liền nghe theo mệnh lệnh của ta mà hành động”
Mấy đứa nhóc nghe vậy liền không còn phản đối, không có khả năng khéo vậy đi.
Mộ Dung công tử sẽ không vừa đúng lúc hôm nay ở tại Lâm Giang lâu ăn cơm đi.
Mấy người bọn họ vận khí sẽ không xui xẻo như vậy chứ?
Nghĩ, mấy thằng nhóc kia liền thẳng lưng một đường hướng Lâm Giang lâu mà đi.
Lâm Giang lâu.
Là một tòa nhà rộng rãi nằm gần bờ sông, giữa ánh sáng lung linh liền lộ ra một hương vị mộc mạc cổ xưa.
Lúc này đúng là buổi trưa, nên có rất nhiều người đến ăn cơm, người đến người đi rất náo nhiệt.
Thời điểm Thượng Quan Đồng cùng đám người Thượng Quan Trúc đi tới trước cửa lâu, mấy nhóc này đều mệt đến mức thở không ra hơi.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất không muốn đứng lên.
Nhất là tên nhóc mập mạp Thượng Quan Dục, mặt toàn mồ hôi, một chữ cũng nói không nên lời, hít vào thì nhiều mà thở ra không bao nhiêu, không ngừng vẫy tay:
"Các ngươi vào trước đi"
"Ta đi không nổi nữa"
"Lại phải đi nữa chẳng phải là muốn mạng của ta sao, không thể."
Thượng Quan Đồng ánh mắt hèn mọn nhìn, khinh thường cực kỳ.
Tuy rằng bé cũng mệt chết đi, nhưng mà trong lòng vẫn còn có một ý nghĩ tồn tại.
Cho nên liền không biết đến mệt mỏi là cái gì, ngẩng đầu nhìn phía sau liếc mắt một cái, bình tĩnh vung tay lên:
"Đi, chúng ta đi tìm Mộ Dung Dịch."
"Đi thôi"
"Đi thôi"
"Nhanh chút còn trở về ăn cơm trưa nữa, ta chết đói đến nơi rồi."
Thượng Quan Trúc vẫy tay, hắn liền muốn đi vào xem một cái cho xong việc còn trở về đi ăn cơm.
Cuối cùng, Thượng Quan Dục đứng ở trước cửa chờ.
Còn những người khác đi vào hỏi thăm Mộ Dung Dịch có đến ăn cơm ở Lâm Giang lâu hay không?
Trước cửa tửu lâu, tiểu nhị chào hỏi khách khứa, liếc nhìn vài đứa nhỏ đang đi lại, vốn định đuổi đi.
Nhưng khi nhìn mấy đứa trẻ này đều mặc quần áo rực rỡ chói mắt, vừa nhìn đã biết không phải là đứa nhỏ có thân phận tầm thường.
Nhất là đứa nhỏ đi phía trước, khiến cho người ta nhìn một lần liền yêu thích ngay, tiểu nhị liền đi tới niềm nở tiếp đón.
"Tiểu công tử, ngài có cần gì không?"
Thượng Quan Đồng nghe tiểu nhị hỏi, chuyển động con ngươi đen bóng quay tròn, liền có chủ ý, cười tủm tỉm mở miệng hỏi:
"Xin hỏi vị ca ca này"
"Thúc thúc của ta có ở trong Lâm Giang lâu ăn cơm hay không?"
Thượng Quan Đồng vừa dứt lời, Thượng Quan Trúc cùng mấy đứa nhóc khác trố mắt nhìn nhau.
Người này đang nói cái gì?
Thúc thúc.
Lão đại khi nào thì có một thúc thúc.
Thượng Quan Trúc càng là tức lộn ruột.
Thúc thúc hắn không phải là ta sao?
Hắn khi nào thì xem ta là thúc thúc.
Hừ, chẳng qua xem ta là thủ hạ của hắn mà thôi.
Tiểu nhị nghe xong Thượng Quan Đồng hỏi, một đầu mờ mịt, như cũ hòa khí hỏi:
"Xin hỏi Thúc thúc của ngài là ai?"
"Ca ca, thúc thúc ta là Mộ Dung Dịch."
Thượng Quan Đồng nói xong, lũ nhóc đứng phía sau đơ cả người, có đứa muốn trực tiếp té xỉu.
Tài mở mắt nói dối này của lão đại thật sự ghê gớm, cao thủ trong cao thủ.
Rõ ràng muốn tìm người ta báo thù.
Lúc này lại trở thành thúc thúc của hắn.
Thật sự là rất vô sỉ mà, rất không biết xấu hổ nha.
Nhưng mà không thể không bội phục, lão đại thực là quá thông minh, bọn chúng đúng là không thể nghĩ ra được ý này đó.
Tiểu nhị ca nghe xong, liền hiểu ra ngay.
Nguyên lai vị tiểu công tử này là người Mộ Dung gia, khó trách bộ dạng xinh đẹp cao ngạo như vậy, Mộ Dung công tử cũng rất tuấn tú, lập tức cười tươi gật đầu.
"Có, có, công tử đang dùng cơm ở trên lầu hai, tại gian phòng số ba "
Tiểu nhị nói xong còn lấy lòng mở miệng:
"Vị tiểu công tử này, tiểu nhân dẫn ngài đi tìm thúc thúc đi."
"Cám ơn ca ca, không cần đâu, ngươi bận việc thì cứ đi trước đi, ta tự đi tìm thúc thúc được rồi"
Tiểu nhị nhìn Đồng Đồng, trong lòng suy nghĩ.
Đứa nhỏ này thật đáng yêu, miệng cũng thật ngọt.
Không hổ là tiểu công tử nhà Mộ Dung.
Thượng Quan Đồng nói xong, liền nhìn mấy đứa nhóc phía sau.
Trên mặt mấy đứa nhóc liền tràn đầy sợ hãi, trong lòng căm hận đến rỉ cả máu.
Vì sao?
Vì sao?
Hả?
Vì sao?
Mộ Dung công tử tại sao lại ở Lâm Giang lâu ăn cơm vào lúc này?
Còn không phải là đem bọn họ đẩy vào trong hố lửa sao?
Thật là vui không nổi mà.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Thượng Quan Đồng lạnh lùng đằng đằng sát khí, không cần suy nghĩ cũng biết nếu không đi.
Lúc trở về, đừng hòng sống yên thân với nó.
Cuối cùng chỉ phải chậm chạp đi theo phía sau bé, cùng nhau đi thẳng vào trong lâu.