Khi bọn họ khôi phục ý thức, thì toàn bộ đã đi tới sau cửa gỗ màu máu rồi.
Mọi người bị tách ra ở trong một khu biệt thự đẹp đẽ vùng ngoại thành.
Nhưng kỳ quái là, ở đây tuy rằng xây dựng cực kỳ tinh xảo, không khí lại có vẻ trầm lặng.
Ninh Thu Thủy xuyên qua vài ngôi biệt thự, xác nhận trong khu biệt thự nơi này không có người.
An tĩnh quỷ dị.
“Là không người ở, hay là đều ra ngoài làm việc rồi?”
Ninh Thu Thủy tỉ mỉ quan sát khu biệt thự này một chút, hình như phát hiện cái gì.
“Không đúng. . .”
“Lâm viên có vết tích tu bổ vào gần đây, trong hồ còn nuôi cá vàng, trong viện cũng có một chút công cụ thường dùng. . . Ở đây phải có người ở mới đúng.”
“Nhưng. . . Những người này đều đi đâu hết rồi?”
Loading...
Trong lòng Ninh Thu Thủy hiện lên một tia nghi hoặc, tiếp tục đi ra phía trước.
Rất nhanh, hắn nhìn thấy căn biệt thư mà nhiệm vụ yêu cầu tiến vào.
Cái này cũng không khó nhận ra.
Bởi vì trong toàn bộ khu biệt thự, chỉ có bên ngoài căn biệt thự này là có người đứng.
Là một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp sạch sẽ, quý giá, tay cầm vali.
Cô đội cái nón che nắng, có một đóa hoa hồng nhỏ, dắt một bé gái nhỏ, ước chừng tám chín tuổi, cứ đứng ở trong sân như vậy không tính là dưới ánh mặt trời nóng bức, mặt mỉm cười nhìn người tới chỗ này.
Người phụ nữ cười rất đẹp mắt, là cái loại vợ người càng nhìn càng xinh đẹp, nhưng chẳng biết tại sao, Ninh Thu Thủy nhìn dáng tươi cười của người phụ nữ này, luôn có một loại cảm giác. . . Phía sau lưng rét run.
Cái loại tươi cười này, hình như cũng không giống như đón khách, càng giống như là. . .
Ngay khi Ninh Thu Thủy xuất thần, một bàn tay đã vỗ vào trên vai Ninh Thu Thủy.
Ninh Thu Thủy sợ hết hồn, nhìn lại, thì ra là râu quai nón Lưu Thừa Phong.
“Tiểu ca, cậu cũng đến rồi sao?”
Ninh Thu Thủy gật đầu.
“Ừm, xem ra, căn biệt thự kia chính là chỗ chúng ta cần đi.”
Lưu Thừa Phong xa xa nhìn thoáng qua căn biệt thự kia, vẻ mặt ngưng trọng không ít, lại bấm ngón tay tính toán, lẩm bẩm nói:
“Xấu rồi. . .”
Ninh Thu Thủy thấy dáng vẻ này của hắn này, đôi mắt sáng lên:
“Chú biết tính mệnh?”
Lưu Thừa Phong lắc đầu.
“Ở bên ngoài, tôi đích xác tính mệnh cho người ta. . . Nhưng tôi vừa mới nhớ tới, thực ra tôi không biết tính mệnh, chỉ là một thần côn*.”
(*nghề đồng cốt, phù thủy,)
Hô hấp của Ninh Thu Thủy hơi bị bị kiềm hãm.
Đã tê rần.
Người này thực sự là. . . Kinh điển trong kinh điển mà.
Lời nói dối nói nhiều đến mức bản thân cũng tin rồi sao?
Còn có. . .
Vì sao loại chuyện này chú có thể nói lẽ thẳng khí hùng như thế?
“Quên đi. . .”
Ninh Thu Thủy bất đắc dĩ lắc đầu, trực tiếp cất bước, đi tới chỗ người phụ nữ trẻ tuổi ở biệt thự phía xa xa.
Ở đây đã có người tới trước.
Nữ chủ nhân của biệt thự cũng không có nói chuyện với bọn họ, chỉ là lộ ra một nụ cười mỉm.
Loại mỉm cười ôn hoà này không nóng không lạnh, bọn họ nói chuyện với nữ chủ nhân, nữ chủ nhân cũng chỉ chỉ sẽ đáp một câu:
“Xin chờ một chút, còn có vài người nữa chưa có tới.”
Khoảng chừng qua mười phút, bảy người rốt cục đến đông đủ.
Lúc này, như là kích động điều kiện nào đó, người phụ nữ vẫn chỉ biết mỉm cười, bỗng nhiên mở miệng nói với mấy người:
“Đều đến đông đủ rồi nhỉ?”
“Thực sự ngại quá, để các vị cùng nhau tới chăm sóc mẹ tôi, chỉ là ông xã tôi ra ngoài công tác, tôi muốn dẫn con gái đi ăn sinh nhật ở bờ biển, trong nhà thực sự không có ai. . .”
“Mà do mẹ tôi lớn tuổi, không chỉ liệt ở trên giường, hơn nữa trí lực thoái hóa nghiêm trọng, tôi lo lắng hai ba hộ lý sẽ chăm sóc không chu toàn, cho nên đã thuê hết toàn bộ các vị từ công ty tới. . .”
“Chuyện tiền bạc, các vị không cần lo lắng, tôi không thiếu tiền.”
“Chờ sau khi tôi trở về. . . Nếu như mẹ được chăm sóc thỏa đáng, tôi sẽ trả tiền công cho các vị.”
Vừa nói chuyện, vừa dẫn mọi người đến gần biệt thự, tiến vào lầu 1 của biệt thự, đi tới căn phòng rộng nhất kia.
Ánh sáng của gian phòng không tốt lắm.
Bên trong. . . Còn có một cái mùi không dễ ngửi.
Mà trên giường lớn sát cửa sổ trong phòng, có một người già sắc mặt hiền lành nằm đó, đang an tường nhìn đám người Ninh Thu Thủy.
Trên mặt của bà, treo nụ cười quỷ dị không dễ phát giác, để mọi người có một loại cảm giác… Tóc gáy dựng người.
“Đây chính là mẹ tôi…”
Sau khi người phụ nữ giới thiệu với mọi người xong, lại tới bên cạnh người già kia ngồi xổm xuống, thắm thiết nói:
“Mẹ, con phải dẫn Đoàn Đoàn đi dự sinh nhật ở bờ biển cho nên đã đặc biệt tìm thêm bảy hộ lý cho mẹ, năm ngày tới sẽ là bọn họ chăm sóc mẹ…”
Bà nói xong, lại xề gần bên tai người già, thấp giọng nói gì đó.
Sau đó người phụ nữ đứng dậy, nhìn về phía mọi người, cười nói:
“Tuy là mẹ tôi năm liệt trên giường, còn bị thoái hóa tuổi già, nhưng vẫn hiểu những câu nói đơn giản, hơn nữa nhìn chung thân thể mẹ cũng không tệ, không có bệnh gì khác, khẩu vị cũng tốt… à, đúng rồi, tôi còn chưa đưa các vị đến nhà bếp.”
Lúc nói chuyện, bà lại đưa mọi người xuống lầu, đi tới nhà bếp của biệt thự.
Nhà bếp cũng rất lớn, đồ làm bếp đầy đủ mọi thứ trên bàn, tất cả đều rửa cực kỳ sạch sẽ.
Ở bên trái lối vào nhà bếp, có hai tủ lạnh lớn.
“Ở đây đã vào hạ, mùa mưa cũng sắp tới, bên này vào mùa mưa xối xả rất đáng sợ, ba năm ngày nữa có thể sẽ có gió to mưa to, đến lúc đó mua thức ăn mua thịt sẽ cực kỳ không tiện…”
Người phụ nữ vừa nói vừa kéo cửa của một tủ lạnh to trong đó ra, lộ ra thịt thà rau dưa tràn đầy bị nhét bên trong, cười nói với mọi người:
“Nhưng các vị không cần lo lắng.”
“Tôi đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn nước uống cho mọi người rồi…”
“Mặt khác… Mẹ tôi không thích ăn rau dưa, bình thường lúc các vị nấu cơm cho bà ấy, nấu thêm chút thịt là được.”
Sau khi người phụ nữ nói xong vẫn không dẫn con gái mình đi ngay, mà là dò hỏi mọi người:
“Các vị còn có câu hỏi gì không?”
Ninh Thu Thủy mở miệng trước nói:
“Xin hỏi, cái khu biệt thự này không có những người khác ở không?”
Người phụ nữ thoáng giật mình, sau đó rất ung dung cười nói:
“Đúng vậy, thực ra khu biệt thự này sửa chưa hơi lầu, nhưng vì vô cùng hẻo lánh, cho nên trừ chúng tôi ra, cũng không còn ai, trên thực tế, nếu như không phải vì mẹ, chúng tôi cũng sẽ không ở chỗ này…”
Dừng một chút, bà lại bổ sung:
“Trong năm ngày này, các vị cứ xem mình là chủ nhân của biệt thự là được, tôi đã chuẩn bị chỗ ở cho toàn bộ các vị ở lầu một rồi, đến lúc đó các vị tự chọn phòng bản thân thích là được.”
“Nhưng các vị phải chú ý… Các vị tuyệt đối, tuyệt đối không được lên lầu hai của biệt thự, hiểu rồi chứ?”
Lúc nói câu nói này, vẻ mặt của người phụ nữ bỗng trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Mọi người đồng ý.
Nữ chủ nhân thấy mọi người đồng ý, lại nhoẻn miệng cười.
“Nếu các vị đã hiểu, vậy… Mẹ tôi nhờ mấy vị vậy!”
“À, xe sắp chạy rồi, tôi cùng con gái phải đi đây, không thôi sẽ để lỡ chuyến tàu cao tốc…”
Lúc nói chuyện, bà vội vả đạp giày cao gót đi tới cửa, dắt con gái mình và vali đi ra bên ngoài.
Ninh Thu Thủy mơ hồ cảm thấy có chỗ nào rất khác lạ, vì vậy đi tới trước cửa sổ, nhìn phương hướng người phụ nữ đi.
Ngay khi bọn họ lên xe, đứa con gái được người phụ nữ dắt kia quay đầu lại, thoáng chạm mắt với Ninh Thu Thủy ở cửa sổ.
Cái nhìn này, trực tiếp khiến Ninh Thu Thủy ngây ngốc tại chỗ.
Thị lực của hắn rất tốt.
Cho nên, Ninh Thu Thủy nhìn rất rõ thần sắc trong mắt bé gái, có một chút… sợ hãi!
Nó đang sợ.
Sợ cái gì nhỉ?
Sợ đi biển sao?
Sợ mẹ của mình à?
Hay là… Sợ căn biệt thự bọn họ đang ở này?
Ngay khi Ninh Thu Thủy suy nghĩ, người đàn ông lực lưỡng để râu quai nón Lưu Thừa Phong lại xông tới, tép miệng nói:
“Nhìn gì đấy? Người cũng đã đi xa rồi…”
“Tiểu ca, không ngờ tuổi cậu còn trẻ, lại còn có sở thích ham vợ người ta nhưthees… Không tệ, không tệ, tương lai có mong đợi!”