Sau lễ cập kê, Phương Phi uyển của Khương Lê lại trở lại sự yên tĩnh như trước đây.
Mặc dù việc đã chứng minh Khương Lê bị oan trong chuyện trang sức hồng bảo thạch nhưng không một ai đến an ủi cô. Đồng Nhi lén lút nghe ngóng được rằng Khương lão phu nhân đã gọi Quý Thục Nhiên đến Vãn Phượng Đường, mắng rầy một trận. Vì lễ cập kê của Khương Ấu Dao do Quý Thục Nhiên chủ trì, cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy, khiến khách khứa cười nhạo, làm mất mặt Khương gia.
“Lần này năng lực quản gia của Quý Thục Nhiên bị nghi ngờ lớn rồi.” Đồng Nhi nói với vẻ đắc ý.
Khương Lê mỉm cười. Khương lão phu nhân mắng Quý Thục Nhiên, không hẳn vì làm hỏng lễ cập kê . Khương lão phu nhân dù sao cũng là người từng trải , hiểu rõ được những mưu mô trong gia đình? Huống chi, càng dễ nhận ra kế hoạch hãm hại của Quý Thục Nhiên. Mặc dù Khương lão phu nhân không thích Khương nhị tiểu thư, nhưng cũng cố gắng giữ công bằng dùng việc này để cảnh cáo Quý Thục Nhiên.
Tuy nhiên, Khương lê giữ mình an toàn nhưng cũng khiến sự bất hòa trong hậu viện Khương gia lộ ra trước mắt người ngoài. Điều này ít nhiều sẽ khiến một số người tức giận , chẳng hạn như bây giờ, cô vẫn bị lạnh nhạt đó chính là sự trừng phạt của Khương gia đối với cô.
Nhưng Khương Lê không bận tâm.
Đồng Nhi cười nói: “Ba nha hoàn mới đến vẫn còn đang ở bên ngoài, tiểu thư có muốn gặp họ không?”
Hương Sảo và Vân Song đã bị đưa đi, Khương Lê chỉ còn lại Đồng Nhi là nha hoàn thân cận, dưới sự hướng dẫn của quản gia nàng đã chọn thêm ba nha hoàn. Như vậy, cộng với Đồng nhi, có hai nha hoàn nhất đẳng, hai nha hoàn hạng nhì và thêm vài người làm việc bên ngoài là vừa đủ.
“Cho họ vào đi.” Khương Lê nói.
Ba nha hoàn bước vào phòng, hai nha hoàn hạng hai tên là Minh Nguyệt và Thanh Phong, tuổi tác tương đương với Đồng Nhi trông có vẻ hoạt bát lanh lợi. Họ cúi chào Khương Lê rôm rả, trước đây chưa từng làm việc ở Khương gia.
Loading...
Còn một nha hoàn nhất đẳng, tên là Bạch Tuyết, lớn hơn Đồng Nhi một chút, không được hoạt bát như hai người kia. Mặc dù tên là Bạch Tuyết, nhưng da lại ngăm đen, thân hình khỏe mạnh, mặc bộ y phục màu hồng nhạt của Khương gia, trông có phần buồn cười.
Đồng Nhi nhìn Bạch Tuyết, cảm thấy khó hiểu. Thường thì nha hoàn thân cận hầu hạ bên cạnh tiểu thư phải là người xinh xắn, ngoài phẩm hạnh và năng lực, dung mạo cũng phải ưa nhìn. Nhưng Bạch Tuyết, bỏ qua năng lực không nói, dung mạo như vậy ở nhà khác chỉ có thể làm a hoàn quét dọn.
Khi bà quản gia chọn người,có nhắc đến Bạch Tuyết có sức khỏe tốt, có thể làm việc nặng bên ngoài, Giang Lê cũng định như vậy, nhưng cuối cùng lại chọn Bạch Tuyết làm nha hoàn nhất đẳng.
Bà quản gia còn hỏi lại Khương Lê nhiều lần, có lẽ nghĩ rằng cô không hiểu rõ, nhưng Khương Lê rất kiên quyết. Đồng Nhi nhìn Bạch Tuyết, thực sự không thấy có điểm gì đặc biệt.
Khương Lê trò chuyện vài câu với ba nha hoàn, Minh Nguyệt và Thanh Phong ra ngoài làm việc. Bạch Tuyết ở lại trong phòng, Khương Lê nhìn cô, mỉm cười nói: “Nghe nói quê em ở thôn Tảo Hoa?”
Bạch Tuyết vốn đứng nghiêm túc, nghe Khương Lê nhắc đến quê hương thì thoải mái hơn một chút, đáp: “Đúng vậy.”
“Trước đây ta từng quen một nha hoàn cũng ở thôn Tảo Hoa.” Khương Lê mỉm cười.
Trong sổ ghi chép về gia cảnh của Bạch Tuyết viết rằng cô đến từ thôn Tảo Hoa, cách Kinh thành không xa, trong nhà có hai anh trai và một em gái. Cha mẹ đều là nông dân, trồng vài mẫu ruộng. Bạch Tuyết vì từ nhỏ đã làm việc đồng áng với cha mẹ nên trở nên đen đúa và khỏe mạnh. Nhưng nhà đông người, cùng với việc hai anh trai lập gia đình cuộc sống càng khó khăn hơn, để kiếm miếng ăn Bạch Tuyết đã vào Kinh thành làm nha hoàn.
Nha hoàn như Bạch Tuyết, những nhà giàu ở Kinh thành không ưa, chê cô xấu. Bà quản gia Khương gia chọn cô cũng vì Bạch Tuyết có sức khỏe, có thể làm việc nặng. Ai ngờ Khương Lê lại chọn Bạch Tuyết làm nha hoàn nhất đẳng, không biết có phải do Bạch Tuyết may mắn hay không.
Bạch Tuyết dù mới đến, nhưng biết rõ sự khác biệt giữa nha hoàn nhất đẳng và nha hoàn quét dọn.Đối với Khương Lê đã chọn mình, cô rất biết ơn. Trước khi đến đây, cũng nghe nhiều tin đồn về Khương nhị tiểu thư ở Kinh thành, tưởng rằng đó là người hung dữ không ngờ lại hiền hòa còn quan tâm đến quê hương của mình. Trong lòng tự nhủ tin đồn không thể tin, đều là lời nói bậy của người khác.
Bạch Tuyết hỏi: “Tiểu thư biết nha hoàn đó tên là gì? Có thể tôi biết.”
“Cô ấy tên Hải Đường.” Khương Lê cười nói: “Nha hoàn đó bây giờ chắc khoảng hơn hai mươi tuổi, nhà có hai em trai, sống ở phía tây thôn Tảo Hoa, bên cạnh tiệm gạo. Hải Đường cao, gầy, da trắng, rất xinh đẹp.”
Đồng Nhi đứng bên nghe mà thắc mắc, Khương Lê biết nha hoàn nào cô cũng biết nhưng chưa từng nghe nói đến người tên Hải Đường. Là người của Khương gia sao?
Bạch Tuyết nghĩ một lúc lâu rồi mới gãi đầu cười nói: “Tôi không nhớ có người như vậy, thôn Tảo Hoa nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nhưng nếu tiểu thư muốn tìm tin tức về Hải Đường, nô tỳ sẽ viết thư hỏi cha mẹ.”
Đồng Nhi không kiềm chế được hỏi: “Ngươi biết viết chữ sao?”
“Học lén được một chút từ thầy đồ trong thôn.” Bạch Tuyết cười ngây ngô.
Đồng Nhi cảm thấy kính trọng Bạch Tuyết, biết rằng ở Khương gia không nhiều nha hoàn biết viết chữ. Tiểu thư quả nhiên có mắt nhìn người, Bạch Tuyết tuy ngoại hình không đẹp, nhưng có tài năng, làm nha hoàn nhất đẳng không thiệt.
Khương Lê hơi ngạc nhiên khi biết Bạch Tuyết biết chữ, liền mỉm cười nói: “Vậy thì cảm ơn ngươi.”
Nàng chọn Bạch Tuyết làm nha hoàn thân cận, ngoài vì tính cách trung thực của Bạch Tuyết, còn vì Bạch Tuyết đến từ thôn Tảo Hoa.
Khi nàng còn là Tiết Phương Phi, có một nha hoàn thân cận tên Hải Đường, quê cũng ở thôn Tảo Hoa. Trong bốn nha hoàn thân cận của Tiết Phương Phi, hai người bị đánh chết, hai người còn lại được nàng lén lút thả ra khỏi phủ. Một người là Đỗ Quyên, một người là Hải Đường. Đỗ Quyên không có người thân, không biết sau này đi đâu. Hải Đường thì Khương Lê biết, quê ở thôn Tảo Hoa, có hai em trai.
Thân thế của Hải Đường, Thẩm Ngọc Dung không biết, nên sẽ không tìm được thôn Tảo Hoa. Hải Đường thông minh, khéo léo, cẩn thận, Khương Lê nghĩ rằng cô ấy có thể đã về thôn Tảo Hoa.
Để vạch trần bộ mặt thật của Thẩm Ngọc Dung và Vĩnh Ninh Công chúa, nhất định phải tìm được nhân chứng khi đó. Nhưng hiện giờ nàng không thể tiếp cận nhà họ Thẩm, dù có tiếp cận cũng chưa chắc gia đình họ giúp làm chứng.
Nhưng Hải Đường thì khác, Hải Đường và nàng lớn lên cùng nhau, thân như chị em. Nếu muốn Hải Đường làm chứng cho vụ án của Tiết Phương Phi, Hải Đường nhất định đồng ý.
Để làm được những điều này Khương Lê nhìn cô gái hiền lành trước mặt, đều phải dựa vào Bạch Tuyết đến từ thôn Tảo Hoa này.